Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 85: 85





"Mộng đẹp?" Nguyên Tư Trăn không khỏi kinh ngạc, mộng đẹp gì mà làm hắn ra một trán đầy mồ hôi?
Môi mỏng của Lý Hoài khẽ nhúc nhích, cũng không nói hắn đến cùng nằm mộng thấy gì, mà đưa mắt nhìn ngọn nến đã cháy hết một nửa, thấp giọng hỏi: "Giờ nào rồi?"
"Là giờ Mão." Nguyên Tư Trăn cũng không hỏi thêm, đang định đứng dậy đi giặt khăn, lại giúp hắn tìm một bộ xiêm y trong sạch sẽ thay, liền nhìn thấy trên mặt Lý Hoài hiện lên bối rối trong chớp mắt, suýt chút nữa lại đưa tay bắt lấy cổ tay của nàng.

Lần này càng làm cho nàng nghi hoặc nhiều hoen, xem ra giấc mộng này tám phần có quan hệ với nàng, chẳng lẽ sau khi đụng phải lệ quỷ thì tinh thần hoảng hốt?
Lý Hoài nhìn bóng lưng nàng dưới đèn, từng chút từng chút hoà làm một với bóng lưng rời đi trong mộng, dù hắn đã tỉnh lại khỏi cơn mơ, nhưng cảm giác như trái tim bị khoét đi một miếng vẫn còn rất chân thật.

Giấc mộng này là mộng đẹp.

Ở trong mơ, hắn ở Võ Xương mấy tháng, một lòng đổ vào chuyện lũ lụt, nhưng Lý Du lại nảy lên sát tâm với hắn, muốn giả vờ là dư nghiệt tiền triều bạo động mà ám sát hắn.

Cũng may cái mưu kế này bị hắn nhìn ra được, còn tương kế tựu kế, bắt được chứng cớ phạm tội của Lý Du cùng dư nghiệt tiền triều.

Mà khi phụ hoàng biết được việc này, trực tiếp hạ một đạo thánh chỉ đến Võ Xương, ban chết cho Lý Du.

Sau khi hắn về Trường An không lâu, phụ hoàng liền lập hắn làm Thái tử.

Trong mộng, hắn mặc hoàng bào thiếp vàng của Thái tử, lòng tràn đầy vui vẻ đứng trong đại điện đón nhận chiếu thư của phụ hoàng, nhận lấy văn võ bá quan triều bái, còn chứng kiến ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu lộ ra nụ cười vui mừng, thậm chí còn nhìn thấy mẫu thân, như hồi còn nhỏ, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của hắn.

Phía sau hắn là đám người yêu thích và ngưỡng mộ, mà trước mắt là bậc thềm ngọc thông về hướng Đông cung, nhưng chẳng biết tại sao luôn cảm thấy thiếu đi một cái gì.

Mãi cho đến khi bên tai hắn bỗng nhiên truyền đến tiếng thiếu nữ cười khẽ, Nguyên Tư Trăn hồng y như lửa đứng ở bên người hắn, một chút thiếu sót kia trong lòng hắn mới được lấp đầy.

Hắn dắt tay Nguyên Tư Trăn, cùng nàng mười ngón đan chặt, cùng nhau đi vào đại điện Đông cung với rường cột chạm trổ huy hoàng, lại đi vào nội cung, ngồi lên trên chiếc giường phủ kín lụa đỏ, nến đỏ chập chờn như đêm tân hôn.


Ngày tốt cảnh đẹp, như mộng như ảo, vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.

Hắn như một thiếu niên lang mới biết yêu, cầm lấy tay người trong lòng, do dự nửa ngày mới dám nhìn vào mắt của nàng.

Cái nhìn này liền giống như là nhìn thấy một trản ánh đèn lồng trong đêm nguyên tiêu, khiến người say mê không dứt.

Nhưng lúc này hắn lại đột nhiên phát hiện, xiêm y Nguyên Tư Trăn lại hoàn toàn khác biệt với hoa phục ngọc quan xa hoa lộng lẫy trên người hắn, nàng chỉ mặc mỗi một bộ xiêm y lụa đỏ mộc mạc, trên đầu lại không có bất kỳ kim châu ngọc trâm gì, hắn không khỏi tức giận, tưởng rằng hạ nhân lãnh đạm với nàng, vừa định mở miệng, đã thấy ánh sáng như đèn trong mắt Nguyên Tư Trăn từng cái đều tắt ngóm.

Đôi môi đỏ thắm của nàng khẽ hé mở, nhưng lại nghe không được rõ nàng nói cái gì, khi hắn định nhoài người qua nghe, bên tai bỗng nhiên truyền đến một câu.

"Người trong Đạo môn, không vương hồng trần thế tục."
Lời này giống như là một tia sấm sét xé tan toàn bộ cảnh tượng trước mắt, vô số những hình ảnh rách nát xuất hiện ở trước mắt hắn, vừa chân thực lại hoang đường.

Ngày hắn được như nguyện, là ngày hội đèn lồng Lương Châu, nữ tử áo đỏ ngoái nhìn lại, cười một tiếng, lại hóa thành quỷ mị phiêu tán.

"Ngươi đã ngồi lên vị trí Thái tử, ta cũng nên rời đi."
Hắn nhìn thấy khi động phòng hoa chúc, oanh oanh yến yến, nói nói cười cười, một cái túi gấm màu đỏ sậm bị chậm rãi mở ra.

"Nguyện thái tử điện hạ hưởng hết vinh hoa thế gian, phúc thọ đầy trời."
Bên trong cẩm nang kia trượt ra một tấm tre nhỏ, nhưng hắn chỉ vội vàng nhìn thấy một chữ "Nguyên", liền bị cô gái trước mặt đưa tay che khuất.

Nguyên Tư Trăn mỉm cười giống như từ biệt, cầm lấy cẩm nang trên tay hắn, quay người đi ra ngoài cửa.

Lý Hoài nhìn theo bóng lưng nàng đi xa, định đưa tay giữ nàng lại, lại phát hiện mình không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn người chậm rãi biến mất, trong lòng hắn vô cùng đau lớn, nhưng chỉ có thể khàn giọng kêu to.

Đừng đi.


"Vương Gia?" Nguyên Tư Trăn thấy Lý Hoài nhìn chằm chằm nàng không nhúc nhích, tưởng rằng trên mặt mình có cái gì, liền nghi hoặc sờ sờ mặt.

Lý Hoài lúc này mới phản ứng được, nhận áo trong trong tay nàng, tùy ý thay xong, nhưng lại không hề buồn ngủ.

"Đêm dài, sao nàng không ngủ?" Hắn thấy Nguyên Tư Trăn còn mặc áo khoác lúc ban ngày, thấp giọng hỏi.
Nguyên Tư Trăn suýt chút nói ra chuyện của Tương Châu, nhưng chợt nhớ đến Mạnh Du tối nay đi theo Hoa Lân gặp phải cương thi, hắn chắc chắn sẽ bẩm báo với Lý Hoài, nếu lúc này nàng đi nói trước, ngược lại sẽ làm Lý Hoài sinh lòng nghi ngờ vì sao nàng cũng biết việc này.

"Nghĩ đến chuyện của Triệu Nương Tử, ngủ không được." Nguyên Tư Trăn vừa nói vừa gỡ đai lưng, ngồi lên giường, "Chẳng qua bây giờ lại bắt đầu buồn ngủ, ta ở bên cạnh thế này, Vương Gia sẽ không nằm mơ nữa đâu."
Dứt lời, nàng liền tùy ý ném áo ngoài một cái, vén góc chăn nằm lên giường.

Lý Hoài cảm nhận được nhiệt độ người bên cạnh, bất an trong lòng dần dần tiêu tán, nhưng lại không thể ngủ, mãi cho đến khi nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của Nguyên Tư Trăn, hắn mới ổn định lại tâm thần, cẩn thận hồi ức lại cảnh trong mộng.

Chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy giấc mộng này cực kỳ cổ quái, giống như là thật thật giả giả trộn lẫn lại với nhau, câu nói đánh nát hết thảy những gì tốt đẹp đó, chính là Nguyên Tư Trăn đã chính miệng nói với Tiểu Tước nhi đêm qua, thật không nghĩ đến lại xuất hiện trong mộng hắn.

Có lẽ hắn nghe nói như thế, trong lòng cũng có một tia bất an.

Lý Hoài không khỏi có chút buồn cười, sao chỉ một câu nói đùa, hắn còn ghi trong lòng chứ.

Còn có cái túi gấm ở trong mộng kia, đúng là một trong mấy túi cẩm nang mà hắn chẳng biết đã mở ra khi nào và do nguyên nhân gì, nhưng chữ bên trong cẩm nang đó, không lẽ lại là...!
Vừa muốn nghĩ sâu một chút, hắn liền cảm thấy huyệt thái dương nhoi nhói một trận, giống có cái gì khuấy động trong đầu.

Hắn đành phải tạm thời buông việc này xuống, tự nhủ với mình, chẳng qua chỉ là giấc mộng mà thôi.

- ------------------------------------

Lý Hoài ở Võ Xương phải xử lý rất nhiều việc, dù đã tra được tiền căn hậu quả bên trong Hoàng Lăng, nhưng vẫn phải đề phòng còn có du nghiệt tiền triều nổi lên ý đồ xấu.

Sau đó mấy ngày, Nguyên Tư Trăn cơ hồ đều không thấy được bóng người của hắn, mà nàng cũng không nhàn rỗi, liên tiếp trèo ra ngoài thành mấy đêm, nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng con cương thi nào, cũng không biết có phải đêm đó Hoa Lân cùng Mạnh Du đã rút dây động rừng rồi hay không.

Mà Hoa Lân bên này, ngược lại vẫn mãi không chạm mặt với nàng, nguyên nhân không có gì khác, tất nhiên là vì Mạnh Du cứ bám suốt theo nàng ta, còn không phải kiểu lén lút theo dõi giống như trước đây, mà là quang minh chính đại đứng bên cạnh nàng ta, nhìn xem nhất cử nhất động của nàng ta.

Nếu là người bình thường, sớm đã bị Mạnh Du nhìn phát bủn rủn chân tay, nhưng Hoa Lân không phải người bình thường, nàng tựa như xem Mạnh Du như không khí, vẫn lo làm việc của chính mình như không có gì xảy ra.

Chuyện cương thi ở Tương Châu, Mạnh Du tất nhiên bẩm báo Lý Hoài, nhưng lúc ấy hắn không hề nhìn thấy Hoa Lân thi pháp, chỉ cho là nàng ta vô tình gặp phải, nên cũng không đem nàng ta vào trong câu chuyện này, nên cũng đỡ cho Lý Hoài hoài nghi một phen.

Mạnh Du cũng không biết vì sao mình lại đi giấu diếm như vậy, có lẽ là bởi vì Hoa Lân kéo hắn trở về, cũng coi như cứu hắn một mạng, những ngày này hắn một mực đi theo Hoa Lân, chính là muốn chính miệng nói tiếng cảm ơn, trả lại một cái nhân tình, sau này có tiếp tục giám thị người thì hắn cũng lẽ thẳng khí hùng.

"Ngươi cản đường ta." Hoa Lân lạnh mặt nhìn xem hắn, hất hất đầu, ra hiệu hắn tránh ra.

Mạnh Du lại không nhúc nhích đứng tại chỗ, hắn nhìn gương mặt khiến người khó chịu của Hoa Lân, trong lòng phiền muộn vô cùng, vì sao mình lại bị cái tên tiểu thái giám cứu chứ?
"Mượn một bước nói chuyện." Mạnh Du xụ mặt nói.

"Đang vội, không rảnh." Hoa Lân thấy hắn không nhường đường, liền bưng hộp đựng cơm trong tay, dấn thân chen qua bên cạnh Mạnh Du mà đi, không nghĩ tới lại bị Mạnh Du một phát bắt được cánh tay.

"Đi theo ta." Mạnh Du không đợi nàng ta cự tuyệt, liền kéo người đi về sau bếp, còn thần thần bí bí gấp gáp đóng cửa lại, sợ bị người nghe thấy.

Hoa Lân thật sự cảm thấy cái tên này rốt cục nhịn không được muốn kiếm chuyện, liền tiện tay bỏ hộp cơm xuống, hai tay khoanh lại nhìn hắn, cũng phải nhìn một cái xem tên này muốn dùng thủ đoạn gì, cho dù là đánh một trận, nàng ta cũng không nhất định sẽ thua.

Nàng ta thấy Mạnh Du một mặt không tình nguyện đi đến trước mặt mình, hàm răng cắn chặt, hơn nửa ngày, mới ngượng ngùng nói một câu: "Cảm tạ."
"Hử?" Hoa Lân cho là mình nghe lầm, nghiêng đầu tiến tới.

Mạnh Du hít sâu một hơi, cắn răng nghiến lợi lại nói một lần: "Ta nói, đa tạ Hoa công công cứu mạng!"
Hoa Lân không khỏi có chút nhíu mày, giờ mới hiểu được vì dao Mạnh Du lại kỳ quái như thế, chỉ cảm thấy cái người này thật nhàm chán, liền nhàn nhạt trả về một câu: "À."
"Ngươi chỉ...!chỉ à vậy thôi?" Mạnh Du nghĩ đến đủ thứ phản ứng mà Hoa Lân có thể có, duy nhất không thể nào nghĩ đến tên này chỉ "À" một tiếng.


"Vậy còn muốn gì?" Hoa Lân càng nghi hoặc, đã không còn kiên nhẫn nói chuyện cùng hắn.

Trong đầu Mạnh Du muốn ứa ra lửa, nhưng trong lòng giãy dụa nửa ngày, rốt cục nhịn không được nói: "Mạnh Du ta không phải người vong ân phụ nghĩa, ngươi đã cứu mạng ta, ta đương nhiên phải đề điểm ngươi vài câu, ngươi về sau chớ có cùng tên thị vệ thiếp thân bên cạnh Vương Gia dây dưa không rõ nữa, không khéo chọc giận Vương Gia, sẽ không có kết cục tốt."
Nhưng Hoa Lân giống như hoàn toàn không nghe được ý trong lời nói của hắn, còn hỏi ngược lại: "Vì sao?"
"Ngươi...!quá ngu xuẩn!" Mạnh Du nhất thời nghẹn lời, chỉ cảm thấy một mảnh hảo tâm của mình bị chó gặm, nghĩ thầm hắn đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, lại không dễ nói gì cùng cái tên tiểu thái giám này, quay liền từ sau bếp rời đi, chỉ để lại một câu: "Đoạn tụ!"
Hoa Lân hơi sững sờ, giờ mới hiểu được, hoá ra Mạnh Du cho là nàng ta cùng Nguyên Tư Trăn là loại quan hệ đó, còn nói cái gì chọc giận Lý Hoài, chẳng lẽ hắn còn tưởng rằng, Nguyên Tư Trăn giả trang hộ vệ và Lý Hoài cũng là loại quan hệ đó?
Nàng ta không khỏi buồn cười, nghĩ thầm hiểu lầm này cũng lớn quá rồi, nếu như Hoài cũng nổi lên lòng nghi ngờ này, có thể nào sẽ giống những lời trong thoại bản hay nói, ăn dấm gì đó? Như thế nàng ta thật muốn tận mắt chứng kiến xem, không biết sư tỷ sẽ ứng phó như thế nào...!
Nguyên Tư Trăn không chút nào hay biết sư muội nổi lên nghịch ngợm, nàng lúc này đang ngồi nên cửa sổ một tửu lâu, không ngừng đánh giá Sầm phủ cách đó không xa.

"Đạo trưởng uống trà." Tiểu Tước nhi ngồi bên cạnh nàng, lấy lòng đưa qua chén trà.

Nguyên Tư Trăn cũng thi thuật che mắt cho nàng ta, miễn cho bị người quen nhìn ra, mang theo nàng từ quan dịch ra đây, muốn hỏi được chút chuyện liên quan tới Sầm Phủ.

"Ta ở đây nhìn mấy ngày, trừ nhìn ra cái tường viện kia mới cao thêm, thì không thấy có chỗ nào yêu dị cả." Nguyên Tư Trăn vừa gặm hạt dưa, vừa chỉ về phương hướng Sầm Phủ hỏi.

Tiểu Tước nhi phí hết tâm tư nghĩ hồi lâu, cũng không biết còn cái gì có thể nói cho Nguyên Tư Trăn, liền có chút ảo não cúi đầu.

"Nhưng mà nói cho ngươi biết, phong thuỷ ở Sầm Phủ này còn rất tốt, dù ta không quá tinh thông mấy cái này, nhưng ngồi bên cạnh thôi cũng có thể cảm giác được toàn thân thông thuận, một tí Âm khí hay Sát khí cũng không có." Dù Nguyên Tư Trăn ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghi hoặc, nếu từ dưới đất nhìn lại, vị trí này không mấy tốt đẹp, chắc là có bày cái trận Phong thủy gì đó, mới có được hiệu quả này.

Tiểu Tước thấy rốt cục có cái mình có thể giúp, lập tức nói ra: "Còn không phải sao, Thái Thú tìm mấy thầy phong thủy đến nhìn qua, còn xây đi sửa lại toà nhà này bao nhiêu lần để tạo ra được tướng hiện tại đó."
Nguyên Tư Trăn càng cảm thấy kỳ quái, từ xa nhìn lại, Sầm Phủ xác thực khác biệt với những toà nhà khác, cấu tạo không chỉ không ngay ngắn, ngay cả mấy hành lang bên trong cũng đều cong cong quấn quấn, đây là đổi thành cái Phong Thủy tốt gì vậy?
"Nói đến mới nói, trước đây không lâu còn một đạo trưởng dung mạo cái cực kỳ anh tuấn, nói cái gì tòa nhà này phong thuỷ tuy tốt, nhưng lại tai hoạ ngầm trùng điệp." Tiểu Tước nhi cẩn thận nhớ lại, nói: "Chắc là mấy tên lường gạt, sau khi Thái Thú gặp hắn một lần, ta liền chưa thấy hắn lần nào nữa, đáng tiếc, thật sự là anh tuấn vô cùng, nhưng mà người này cũng kỳ quái, trời nắng ráo như vậy mà còn đi che dù."
Nguyên Tư Trăn biến sắc, dừng tay gặm hạt dưa lại, "Ngươi nói cái gì?"
Tiểu Tước nhi cho là nàng nghe không nổi có đạo sĩ khác anh tuấn hơn mình, vội vàng giải thích nói: "Người kia chỉ tốt bề ngoài thôi, già mồm vô cùng, người cũng đâu phải tiểu cô nương gì, còn bày đặt che dù! Trên dù còn có mấy hình kỳ quái xanh xanh đỏ đỏ, khó coi cực!"
"Hắn đi chỗ nào?" Trừ Lăng Tiêu, Nguyên Tư Trăn không nghĩ ra đạo sĩ thứ hai nào miễn cưỡng khen phong thủy nhà người ta như vậy, không nghĩ tới lại tìm được hành tung của hắn ở chỗ này.

"Ta..." Tiểu Tước nhi nghe giọng nói nàng vô cùng lạnh lùng, không khỏi có chút sợ hãi, "Ta không biết, ngay sau cái lần nhìn thấy bên trong Sầm Phủ, về sau cũng chưa gặp lại."
Nguyên Tư Trăn chầm chậm suy nghĩ, tiếp tục nói: "Ngươi lúc ấy nhìn thấy cái gì, nghe được cái gì, kể lại toàn bộ chi tiết thật tỉ mỉ cho ta nghe.".