Giả Thiên Kim Bị Cả Nhà Đọc Tâm, Bỗng Trở Thành Con Cưng

Chương 104



Nhưng dù có bất ngờ, nhân viên lễ tân vẫn giữ vững thái độ chuyên nghiệp, không thể chỉ dựa vào lời nói của người khác mà tin ngay.

Lễ tân kiên nhẫn hỏi tiếp: "Xin lỗi quý cô, tôi cần phải gọi điện để xác nhận." 

"Thôi không cần." 

Thời An thấy quy trình này thật phiền phức, liền lấy điện thoại trong túi xách ra và gọi cho Tạ Yến Lễ.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

...

Trong văn phòng im lặng đến mức mọi người đều cúi đầu không dám lên tiếng, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình. Không ai muốn nổi bật vào lúc này. 

Tạ Yến Lễ lạnh lùng liếc nhìn tất cả cấp dưới đối diện, giọng nói trầm thấp: 

"Các người nhận lương chỉ để ăn không ngồi rồi à?" 

"Nếu đúng vậy thì các người có thể đi tìm bộ phận nhân sự để xin nghỉ việc. Công ty tôi không nuôi kẻ vô dụng." 

Đám nhân viên càng cúi đầu thấp hơn, không ai muốn nghỉ việc. Ở Thượng Hải, xung quanh toàn là các công ty công nghệ, họ đã so sánh chế độ phúc lợi của từng nơi. Chỉ có công ty mới từ nước ngoài chuyển về này là có chế độ đãi ngộ tốt nhất.

Ai mà không thích làm việc ở một công ty có phúc lợi tốt và được nghỉ cuối tuần đầy đủ? 

Người phụ trách dự án căng thẳng đứng lên: "Xin lỗi tổng giám đốc, sau cuộc họp chúng tôi sẽ lập tức sửa lại kế hoạch, đảm bảo hoàn thành trước cuộc họp sáng mai."

Tạ Yến Lễ không làm khó anh ta, gật đầu. 

"Reng reng reng!"

Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, Tạ Yến Lễ không do dự mà bắt máy ngay, giọng ngọt ngào gọi:  "Vợ yêu!"

Những nhân viên vừa bị dọa sợ đến hồn lìa khỏi xác đều há hốc mồm nhìn vị tổng giám đốc vừa mới nổi giận nay lại trở nên dịu dàng như thế. 

Đám nhân viên nhìn nhau ngỡ ngàng, mắt đầy sự khó tin. Họ đều mới được tuyển vào gần đây.

Lúc đầu khi nhìn thấy tổng giám đốc ngồi trên xe lăn, họ không mấy để ý, thậm chí còn có chút khinh thường.

Nhưng sau những cuộc họp và trao đổi những ngày qua, họ đã nhận ra năng lực của tổng giám đốc Tạ. Không thể phủ nhận năng lực của anh hoàn toàn vượt xa bất cứ vị tổng giám đốc nào mà họ từng gặp. 

Ngoại hình của tổng giám đốc lại vô cùng điển trai, không nữ nhân viên nào trong công ty có thể cưỡng lại sức hút từ gương mặt ấy. Tiếc rằng…

Không ngờ tổng giám đốc đã kết hôn sớm như vậy.

Những người có chút động lòng với anh lập tức bị dập tắt.

"Vợ yêu, có chuyện gì vậy?" Tạ Yến Lễ nhanh chóng thay đổi thái độ, dịu dàng hỏi: "Hửm?"

Giọng nói trầm ấm, quyến rũ, khiến người ta không thể cưỡng lại.

Thời An: "Em đang ở trước cửa công ty anh, nhưng không vào được!" 

Lông mày Tạ Yến Lễ khẽ nhướng lên, bàn tay đang đặt trên xe lăn bỗng siết chặt, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện sự ngạc nhiên. 

Anh không ngờ Thời An lại đến công ty, cố gắng kiềm chế sự phấn khích, cố gắng giữ bình tĩnh: 

"Được rồi, anh sẽ bảo Rommi xuống đón em." 

Rommi nhanh chóng nhận được thông báo từ tổng giám đốc, lập tức dùng thang máy riêng của tổng giám đốc đi xuống để đón Thời An.

"Phu nhân!" Vừa gặp Thời An, Rommi liền cung kính nói: "Tổng giám đốc đang họp, anh ấy nhờ tôi xuống đón cô."

Nhân viên lễ tân một tay cầm điện thoại, biểu cảm đờ đẫn. Mặc dù trong lòng cô đã tin Thời An là vợ tổng giám đốc, nhưng khi thấy Rommi, thư ký của tổng giám đốc, xuất hiện và gọi người phụ nữ này là "phu nhân", cô vẫn không khỏi bàng hoàng.

Bàn tay lễ tân cầm điện thoại khẽ run lên, vội vàng cúi người trước Thời An: "Phu nhân, xin lỗi ạ!"

Thời An chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, không để tâm, bởi cô gái ấy cũng chỉ làm đúng quy trình mà thôi.

"Đi thôi."

Rommi dẫn Thời An vào thang máy riêng của tổng giám đốc, điều này khiến nhiều nhân viên trong công ty không khỏi tò mò.

"Chuyện gì vậy? Sao cô ấy có thể dùng thang máy riêng của tổng giám đốc chứ?"

"Chuyện này còn phải hỏi sao? Hoặc là chị gái hay em gái của tổng giám đốc, hoặc là bạn gái của anh ấy."

"Tôi nghiêng về tình nhân hơn, tổng giám đốc lạnh lùng thế kia, chắc khó mà có bạn gái."

"Sao không thể là vợ nhỉ?"

"Cậu nghĩ gì thế, tổng giám đốc còn trẻ như vậy, làm sao có thể kết hôn, đừng ngốc nữa!"

Nghe những lời bàn tán xung quanh, một người khác bật cười đầy bí ẩn, cô ta nắm trong tay một tin tức chắc chắn: 

"Mấy người đoán sai hết rồi, cô ấy chính là vợ của tổng giám đốc."

Ngay sau đó là hàng loạt tiếng "Hả?!" vang lên.

Julia dẫn Thời An đến văn phòng của Tạ Yến Lễ, vừa hay gặp Julia đang làm việc.

Khi cô nàng ngẩng đầu lên và thấy Thời An, cơ thể mệt mỏi vì công việc dường như bừng tỉnh ngay lập tức. Julia hớn hở chạy đến trước mặt Thời An: "Phu nhân, xin chào."

"Phu nhân tới tìm tổng giám đốc à, tôi biết ngay mà."

"Phu nhân, tổng giám đốc đang họp, không có ai trong văn phòng đâu ạ. Mời phu nhân vào trong ngồi trước, phu nhân muốn uống gì không?"

Sự nhiệt tình của Julia khiến Rommi thoáng ngạc nhiên. Anh chưa bao giờ thấy Julia nhiệt tình đến vậy. Mỗi lần anh nhờ Julia pha cà phê, cô ấy chỉ thiếu điều đá anh bay đi.

Nhưng Julia chẳng để tâm đến suy nghĩ của Rommi, Julia chăm sóc Thời An rất chu đáo. Trong lòng cô ấy gần như muốn khóc vì xúc động. CP mà cô hâm mộ tự đến công ty phát cẩu lương, sao cô có thể không phục vụ chu đáo cho được? 

Tận mắt chứng kiến chính chủ ngọt ngào với nhau, đây có lẽ là điều mà bất kỳ shipper nào cũng ước ao cả đời sao! 

Bên kia, Tạ Yến Lễ nhanh chóng kết thúc buổi họp, sau khi dặn dò những điều cần chú ý, anh liền đi thẳng đến văn phòng của mình.

Khi chiếc xe lăn điện từ từ di chuyển đến cửa văn phòng, Tạ Yến Lễ thả tay khỏi cần điều khiển, hít một hơi thật sâu, chậm rãi đẩy cửa ra.

"Julia, cái này hài thật đấy!"

"Trời ơi, Julia, sao điện thoại của tôi lại có video anh đẹp trai, có phải bị dính virus không?"

"Julia..."

Im lặng, yên lặng như đêm ở Cambridge.

Không có kế hoạch gì, Tạ Yến Lễ cứ thế đẩy cửa bước vào. Và thứ anh nghe thấy chính là Thời An đang xem mấy anh chàng đẹp trai, còn Julia thì đứng như một tảng đá đã khô héo hàng nghìn năm.

Julia cũng bối rối lắm, tại sao giữa chừng, phu nhân lại…

(Cảm động) Cô ấy chỉ muốn hai nhân vật chính phát đường cho nhau thôi mà!

"Két!"

Cửa văn phòng tổng giám đốc mở ra, Tạ tổng từ trên trời hạ xuống. Vừa nhìn thấy anh, mắt Julia ướt đẫm, cơ thể run lên từng hồi, cô hận không thể lao tới trước mặt tổng giám đốc rồi quỳ gối trượt trên sàn.

Sau đó hô to: "Cuối cùng ngài cũng đến!"

Nhưng không, Tạ Yến Lễ không tới. Thời An thấy chán liền ôm điện thoại lướt video, mà thuật toán của app rõ ràng hiểu rất rõ sở thích thầm kín của cô.

Lướt một cái, trai đẹp.

Lướt hai cái, vẫn trai đẹp!

Lướt ba cái, lại là trai đẹp!!!

Ôi, vocal, điều này khiến cô không biết phải làm sao trước mặt cô thư ký đáng yêu Julia. Cô vẫn muốn giữ hình tượng dịu dàng và thanh lịch của mình cơ mà.

Không lẽ, mới ngày đầu tiên mà hình tượng đã sụp đổ rồi sao?

Thế là một cảnh tượng như sau đã xảy ra:

Cứ mỗi lần Thời An lướt qua một chàng trai đẹp, trên mặt Julia lại xuất hiện thêm một vết nứt.

Thời An cười gượng gạo.

Không biểu lộ cảm xúc, cô ấn giữ video, bấm vào nút không thích hiện lên.