Ngay tại lúc Thời Diễm đang châm chọc, anh đột nhiên im lặng.
Cô em gái ngốc này định mưu sát anh trai mình sao!
Thuốc độc Diệt Cỏ không chỉ khiến anh câm, mà còn làm anh im lặng vĩnh viễn, “chào cờ” luôn. Uống xong là anh lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân ngay và luôn ấy chứ.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Thời Diễm không khỏi ôm đầu cười khổ.
Thân làm anh trai thì phải cưng chiều em gái, cách cưng chiều tốt nhất bây giờ là anh giữ im lặng.
Thời Diễm quyết định ngậm miệng lại, những lời chưa nói ra liền nuốt lại vào trong.
Anh hiếm khi chăm chú nhìn Thời An.
Ừ, khuôn mặt vẫn vậy.
Ừ, các đặc điểm trên người vẫn vậy.
Ừm?
Tính cách sao lại thay đổi rồi.
Em gái ngoan ngoãn, dễ thương, biết nghe lời của anh đã đi đâu mất rồi.
Có phải Thời An bị Thời Mặc kích thích nên tinh thần có chút bất thường không?
“Con ra ngoài có việc.”
Thời Mặc cũng không giải thích, chỉ buông một câu rằng mình có việc rồi quay lại phòng, lấy túi rồi mở cửa ra ngoài.
“Thật tức c.h.ế.t mà, con bé này không nghe lời...”
Thẩm Ngọc Uyển tức đến mức mất cả hứng ăn sáng, bà đặt đũa xuống, bắt đầu chỉ trích Thời Mặc.
Thời Diễm ở bên cạnh không lên tiếng, hiếm khi anh không hùa theo chỉ trích Thời Mặc.
Ánh mắt anh lặng lẽ hướng về phía Thời An.
Thời An: ⚆_⚆?
Nhìn em làm gì.
————
“Thiếu gia? Thiếu gia?”
Tối hôm qua, Bạch Tịnh bị bảo vệ do Thời An gọi đến bắt đi, bọn họ ném anh vào căn phòng mới được cô sắp xếp sẵn cho anh ta.
Thời An còn đặc biệt dặn dò, phải cử hai bảo vệ đứng canh trước cửa, không cho phép anh ta ra ngoài.
Hết cách, anh đành phải bỏ cuộc.
Kết quả là, do lâu rồi không được ngủ trên giường êm ái, anh nằm cuống ngủ một mạch đến sáng mà không thức dậy nổi.
Khi tỉnh dậy nhìn đồng hồ, anh suýt ngất vì hoảng sợ, vội vã chỉnh trang lại bản thân rồi đi tìm thiếu gia của mình.
Khi đi qua bàn ăn, anh vô tình thấy Thời An đang ngồi ở đó. Chớp lấy thời cơ, anh cố tình bước chậm lại, đợi Thời An chú ý đến mình.
Bạch Tịnh liếc Thời An một cái thật mạnh, sau đó hất cằm đầy kiêu ngạo rồi mới thỏa mãn rời đi.
Đến khi anh vào phòng, nhìn thấy Tạ Yến Lễ "hoàn hảo không tổn hao gì", vẫn nằm trên giường, mắt nhắm chặt, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay giây sau, anh phát ra một tiếng hét chói tai.
“A!”
“A a!”
“A a a!”
Anh vừa thấy gì? Anh vừa thấy gì thế này?
Trong lòng anh liên tục đặt câu hỏi cho chính mình.
Khi kéo chăn của thiếu gia lên, anh phát hiện ra thiếu gia đang trong tình trạng, ừm… nhếch nhác tàn tạ?
Phần trên đầu thì không sao, nhưng từ phần dưới trở đi lại như bị ai đó “làm nhục”?
Không đúng, phải nói là bị “ức hiếp”.
Quần áo xộc xệch, mấy chiếc nút trên áo ngủ đã bị bung ra, lộ ra cơ bụng săn chắc.
Nhưng trên cơ bụng đó lại có vài dấu vết đỏ mờ mờ.
“A!”
Người phụ nữ độc ác tối qua đã làm gì thế này!
Tại sao thiếu gia của mình lại có bộ dáng như vậy.
Ngay sau đó, câu tiếp theo của anh bị nghẹn lại trong cổ họng, không thốt ra nổi.
Người đàn ông với gương mặt điển trai, các đường nét rõ ràng, ngũ quan sắc sảo trên giường bỗng mở mắt.
Ánh mắt của thiếu gia như lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng về phía Bạch Tịnh, trong đôi mắt sâu thẳm ấy chỉ toàn sự lạnh lùng và khó chịu.
Cảm nhận được khí thế của một bậc vương giả từ thiếu gia, Bạch Tịnh lập tức im bặt, không dám hó hé nửa lời.
Khoan đã!
Thiếu gia nhà mình có gì đó không đúng lắm thì phải!
Trời ạ, anh ấy vừa mới mở mắt!!!
“Thiếu gia tỉnh lại rồi. Hu hu... cuối cùng thiếu gia cũng không phải là xác c.h.ế.t nữa!”
Tạ Yến Lễ lần nữa nhắm mắt lại, không thèm để ý đến Bạch Tịnh.
Thằng nhóc này từ khi nào mà trở nên phiền phức như người phụ nữ ác độc kia vậy nhỉ.
Anh chỉ ngủ một chút mà đã bị nhóc này làm ồn đến mức phải tỉnh dậy.
Mở miệng là đã nói chuyện c.h.ế.t chết sống sống, rồi xác c.h.ế.t vùng dậy gì đó nữa.
Nhìn gì mà nhìn? Chẳng lẽ trước đây thằng nhóc này thực sự coi anh như một cái xác sao?
Bạch Tịnh vui sướng, không ngừng nói ríu rít bên tai Tạ Yến Lễ, nhưng vì Tạ Yến Lễ không thể nói chuyện, anh chỉ có thể dùng ánh mắt đầy cảnh cáo, yêu cầu Bạch Tịnh im lặng.
Tuy nhiên, sự chậm chạp của Bạch Tịnh thật đáng nể, anh ta hoàn toàn không nhận ra điều này.
“Thiếu gia, mấy vết đỏ trên người anh là gì thế? Đừng nói là tối qua anh thật sự với Thời tiểu thư...”
“Không đúng, thiếu gia hiện tại chắc vẫn chưa được đâu.”
Tạ Yến Lễ cạn lời.
Những vết đỏ trên người anh đương nhiên là do người phụ nữ xấu xa kia ngủ không yên, cô ta cứ bò qua chỗ anh và hành động lung tung mà ra.
————
Thẩm Ngọc Uyển tức giận trên bàn ăn, bà không ngừng nói rằng sẽ cho Thời Mặc một bài học, nhưng mắng cả buổi vẫn chưa hả giận.
Bà vẫn lải nhải không ngừng, chỉ trích thậm tệ Thời Mực ngay tại bàn ăn.
Thời Diễm và Thời An thấy tình hình không ổn, nhanh chóng tìm lý do để nhanh chóng thoát thân, nếu vẫn mặt dày ở lại thì người bị mắng kế tiếp sẽ là họ.
Trong những lúc như thế này, ai ở lại thì người đó xui xẻo.
Phía sau biệt thự nhà họ Thời có một khu vườn nhỏ, do bà Thẩm Ngọc Uyển đặc biệt tìm kiến trúc sư để thiết kế và xây dựng. Bình thường bà thường cùng với các tiểu thư nhà giàu khác uống trà chiều ở đây.
Bà rất chú trọng đến thể diện của mình. Vì vậy, khu vườn nhỏ được làm vô cùng xa hoa, chăm chút kỹ lưỡng, với đủ loại hoa cỏ quý hiếm từ trong và ngoài nước.
Thời An cũng thường dẫn các cô bạn thân của mình đến đây trò chuyện.
Hiện tại, Thời An và Thời Diễm đã trốn thoát khỏi bầu không khí căng thẳng trên bàn ăn. Cả hai cùng đến khu vườn đẹp đẽ của nhà họ Thời.
Không khí trong vườn có một mùi thơm ngọt ngào, tỏa ra từ vô số loài hoa và cây xanh tươi tốt.
Dường như ở góc này, các loài hoa đang thi nhau khoe sắc và sự độc đáo của mình.
Những đóa hoa rực rỡ, như những nụ cười đang nở rộ, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Mỗi một chiếc lá mang sinh cơ bừng bừng, tràn đầy sức sống, như một bức tranh sinh động nhất của thiên nhiên.
Những đóa hoa hồng tươi thắm, kiều diễm ướt át, cỏ cây hoa lá tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Những màu sắc phong phú này giống như một bản nhạc không giai điệu, nhưng bằng cách nào đó lại chạm đến trái tim của con người.
Chúng dường như mang theo một sức mạnh kỳ diệu, khiến người ta vô thức thả lỏng cơ thể, rơi vào trạng thái yên tĩnh và thanh bình.
Khu vườn này giống như một chiếc hộp dưỡng khí nhỏ.
Ở đây, mọi phiền muộn và áp lực tựa hồ đều bị gió cuốn đi.
Thời An ngồi trên chiếc xích đu trong vườn, đu qua đu lại một cách chậm rãi. Chiếc xích đu này là do cô nhờ anh Ba Thời Diễm làm cho từ khi còn nhỏ xíu.
Thời Diễm nhìn dáng vẻ hồn nhiên đáng yêu của cô mà bật cười.
Anh vẫn không thể liên tưởng cô em gái trước mặt với Thời An mà mình vừa nghe thấy - người có chút "bệnh tâm lý".
Chẳng lẽ là do ba anh em họ không chăm sóc và quan tâm nhiều đến Tiểu An?