Cố Lệ nhìn theo bóng dáng ba người họ, rồi quay sang nhìn Thời An, vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt dường như nói rằng: “Em xem anh Hai của em đi, có phải bây giờ đã khác hẳn rồi đúng không?”
Thời An khẽ nhướng mày, chỉ mong anh Hai không chỉ từ chối những đóa hoa đào hôm nay, mà còn giữ vững lập trường cho đến khi bông hoa đào xấu xa làm hại anh xuất hiện.
Ở một góc khuất không ai nhìn thấy, có một bóng người đang chằm chằm quan sát họ.
Trước mặt cô là một miếng bánh ngọt, cô dùng d.a.o nĩa cắt bánh thành từng miếng nhỏ, rồi cắt ngang dọc một cách tỉ mỉ.
Điều khiến người ta ngạc nhiên là trên gương mặt cô lại hiện lên một vẻ thỏa mãn đầy kỳ lạ.
Cô nhìn chằm chằm vào đĩa bánh đã bị cắt vụn, tràn đầy cảm giác thành tựu.
Chẳng bao lâu sau, Cố Lệ phải theo gia đình về nhà, cô nàng lưu luyến nói lời tạm biệt với Thời An: “Thật không nỡ xa em chút nào, chị em tốt của mình!”
Mặc dù chỉ mới vài giờ ngắn ngủi, nhưng Cố Lệ cảm thấy mình với Thời An như là tri kỉ đã thất lạc nhiều năm vậy.
Thời An đúng là một người bạn tuyệt vời.
Khi Cố Lệ rời đi, Thời An quay sang liếc nhìn Thời Dung Cảnh, nhướng mày nói: “Anh Hai, không đi tiễn người ta à?”
Thời An đã nhớ lại cốt truyện gốc trong đầu, sau khi dò đi dò lại nhiều lần, cô chắc chắn rằng Cố Lệ không phải là một trong những hoa đào xấu của Thời Dung Cảnh, nên mới yên tâm để họ tiếp xúc.
Cố Lệ khiến cô có cảm giác như là một sứ giả công lý vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Thời Dung Cảnh khẽ cười lạnh, trầm giọng nói: “Thôi đi, anh còn phải trốn cô ấy nữa là.”
Thời Diễm đứng bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trốn vì sợ bị cô ấy đánh.”
Vừa dứt lời, đầu anh đã bị Thời Dung Cảnh đánh mạnh một cái: “Không biết thì ngậm miệng lại, xem ra dạo này cậu hơi láo rồi đấy.”
Thời Diễm cũng không chịu thua, lập tức đáp trả, hai người lao vào đ.ấ.m nhau.
“Đang làm cái gì đấy!”
Giọng nói nghiêm nghị của Thời Phong vang lên từ phía sau, hai người giật mình đứng thẳng.
Thời Phong cau mày, chất vấn: “Cả ngày chẳng làm việc gì tử tế, bảo hai đứa đi theo tiếp đãi Tiểu Tĩnh nhà bác Bạch, mà hai đứa lại đi đâu hết rồi?”
“Để người ta ngồi một mình ở đó có thích hợp không hả?”
Cha của Bạch Tĩnh, Bạch Tùng, cười ha ha nói: “Không sao, không sao, mới đến chưa quen, lần sau đến nhiều sẽ quen thôi. Lúc đó lại để đám trẻ chơi cùng nhau cũng được.”
Lúc này, Thời An mới nhận ra, không biết từ lúc nào Bạch Tĩnh đã không còn ở bên cạnh.
Cô ngẩng đầu nhìn Bạch Tĩnh đang đứng bên cạnh Thời Phong, ngượng ngùng gãi đầu cười.
Cô hoàn toàn quên mất còn có người này ở đây.
Thời An nói: "Xin lỗi nhé."
Bạch Tĩnh tiến lại gần ôm cô: "Không sao đâu, sau này nếu có thời gian, hoan nghênh em đến nhà chị chơi nhé!"
Thời An gật đầu.
Sau khi gia đình Bạch Tĩnh rời đi, những vị khách còn lại trong nhà họ Thời cũng dần dần ra về.
Khi nhóm khách cuối cùng cũng ra về, Thời An mệt đến mức chỉ muốn nằm lên giường là có thể ngủ ngay.
Cô ngáp dài một tiếng, mơ mơ màng màng nói với các anh trai bên cạnh: "Không được rồi, em phải về ngủ trước đây!"
Thời Phong Trạch xoa đầu Thời An, trong mắt chứa đựng ý cười: "Đi đi, nghỉ ngơi sớm nhé."
Thời An chúc mọi người ngủ ngon rồi quay đầu đi thẳng.
Thời Diễm nhìn bóng lưng Thời An, trong đầu không tự chủ nhớ lại người đàn ông trong phòng của An An, anh lẩm bẩm: "Cây cải thảo ngon lành như vậy lại bị một con heo nào đó cướp mất!"
Thời An mặc một chiếc váy dài, tóc đen xõa xuống vai, đôi mắt hơi nhếch lên, môi nở nụ cười.
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng ấy, cô biết ngay là ai đang gọi mình.
【Chị đẹp quả là đẹp c.h.ế.t người, hôm nay chị đẹp vẫn tỏa sáng như mọi khi!】
"Chuyện gì vậy chị?"
Thời Mặc rũ mắt nhìn cô, ánh mắt thoáng hiện lên chút gì đó khó tả. Không biết vì sao, cô cảm thấy tiếng "chị" của Thời An nghe rất đặc biệt, dễ chịu vô cùng.
Nhìn thấy mấy lọn tóc lòa xòa trên trán Thời An, Thời Mặc đưa tay giúp cô vén chúng ra sau tai, giọng nói dịu dàng hơn bình thường: "Không có gì."
Thời An chớp mắt: "Cảm ơn chị vì chuỗi Phật châu mà chị tặng, em rất thích."
【Siêu thích, thích lắm lắm luôn!】
Thời Mặc: "Em thích là được. Muộn rồi, mau đi ngủ đi."
Thời An gật đầu, đi được vài bước cô dừng lại, bật cười.
Tại sao cô lại có cảm giác mình như một đứa trẻ vậy nhỉ?
"Thật là mệt quá đi!"
Thời An bước vào phòng, cả người mệt rã rời, không còn sức để làm gì nữa. Cô ngã phịch xuống giường, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ say.
Trong phòng, Tạ Yến Lễ tựa lưng vào đầu giường, vốn đang bàn chuyện công việc với Rommi.
Khi Rommi còn đang báo cáo, Thời An lảo đảo mở cửa bước vào.
Cô nằm bừa bãi trên giường, không chút hình tượng. Tà váy do động tác của cô mà hơi hất lên, cổ áo xộc xệch, lộ ra tấm lưng trắng nõn.
Tạ Yến Lễ nhìn dáng vẻ không chút dè dặt của cô, đôi lông mày đẹp khẽ nhíu lại, trầm giọng nói: "Rommi, cậu ra ngoài trước đi."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Rommi không dám nhìn thẳng Thời An, cúi đầu rồi nhanh chóng quay người ra khỏi phòng.
Tạ Yến Lễ giọng khàn khàn hỏi: "Sao thế?"
Đầu nhỏ của Thời An từ từ ló ra khỏi giường, giống như một chú thỏ con vừa thò đầu ra khỏi hang.
Cô ngẩng đầu đối diện ánh mắt anh, đôi mắt trong veo, giọng điệu hơi oán trách: "Buổi tiệc tối nay mệt lắm luôn!"
Tạ Yến Lễ có thể nhìn thấy sự mệt mỏi của Thời An, khuôn mặt đầy vẻ uể oải, khác hẳn vẻ tươi cười thường ngày. Có vẻ hôm nay cô thật sự đã rất mệt.
Yết hầu của Tạ Yến Lễ khẽ chuyển động, anh chậm rãi nói: "Ngày mai anh có việc phải ra ngoài một chuyến, em muốn đi cùng không?"