Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 18



Chương 18: Nhớ cậu


Edit: Hiba


**


Ôn Noãn vừa ra khỏi cửa lớn đã bắt gặp ba Ôn Hằng bước xuống xe. 


Vừa thấy cô, lông mày của Ôn Hằng đều căng chặt, hùng hổ đi về phía cô. 


Chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” rõ ràng.


Ôn Noãn không kịp né một tát này, trên mặt nhanh chóng hiện rõ những vệt đỏ nóng rát.


“Đồ khốn nạn! Lại dám đem phiền phức cho mẹ nhỏ của mày!


Má Ôn Noãn nóng đến tê rần, cô yên lặng một hồi mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ôn Hằng, lạnh giọng nói: “Tôi có mẹ, bà ta mắc cái gì làm mẹ nhỏ của tôi.”


Mấy thiếu niên Smart lập tức phụ họa cho đại ca: “Mắc cái gì.”


“Ông đây nhổ vào!”


“Cả ngày lêu lổng theo cái đám người không giống quỷ không ra, một chút tiền đồ cũng chẳng có, chỉ biết ức hiếp người nhà, sao tao lại sinh ra loại hỗn đản như mày!”


Ôn Noãn cảm nhận đau đớn trên gương mặt, cô không thể tưởng tượng nổi, mấy năm nay khi cô không bên cạnh, anh trai đã phải chịu bao nhiêu trận đòn. 


Cô ngẩng đầu, thấy được Trương Y Tuyết đứng khoanh tay, khóe miệng treo lên một nụ cười lạnh. 


Ôn Noãn vô cảm chất vấn: “Ông có từng xem tôi là con ông dù chỉ một phút nào chưa?”


“Loại đồ vật khốn nạn như mày, không xứng làm con tao!”


Ôn Hằng càng nói càng tức giận, lại giơ tay lên, không ngờ Ôn Noãn bắt lấy cổ tay ông, dùng sức lực… đủ khiến cổ ta ông ta trật khớp.


“Mày còn định đánh lại ông đây sao!”


Ôn Noãn lấy sức hất cánh tay ông ta, một lực đẩy mạnh bất ngờ khiến ông lảo đảo lui về phía sau, thiếu chút liền ngã, may thay có trợ lí ở phía sau đỡ được.


“Nếu cảm thấy tôi không xứng làm con ông, về sau nếu ông chạm đến một đầu ngón tay của tôi, tôi cũng chẳng khách khí nữa.”


Ôn Noãn lạnh lùng buông lời, xoay người bỏ đi.



Buổi tối 9 giờ, Giang Trác ở trong sân gội đầu, một đầu tóc ngắn ướt nhẹp, cầm theo thau nhỏ chuẩn bị lên lầu.


Trên lầu, Diệp Thanh gọi cậu: “Anh Giang Trác, chú tôi ngủ rồi, cậu mau cho tôi mượn chép bài thi toán một chút!”


Còn chưa nói xong, “loảng xoảng” một tiếng, một hộp xà phòng từ trong bay ra, đập vào ót của Diệp Thanh: “Con định đi chép bài tập đứa nào?”


Diệp Thanh phát ra một tiếng kêu thảm thiết: “Chú, con sai rồi!”


Cách vách có tiếng một dì đang xào rau, trên lầu là tiếng hát nghẹn ngào từ máy ghi âm của một bác đang mở to bài 《 Ngọt Ngào 》của Đặng Lệ Quân….


Có đôi khi ở tại hợp viện nhỏ này, Giang Trác sẽ gạt đi được nhiều chuyện trong đầu.


Tuổi thơ cô đơn, mất mất khi bị người khác xa lánh, còn có những ghen ghét đối với đứa trẻ kia.


Nếu không vì những việc ấy, có lẽ cậu đã được như Ôn Hàn, đáy mắt luôn luôn sáng ngời và khóe miệng luôn giương lên.


Nếu không vì những việc này, có lẽ cậu sẽ là một Giang Trác tốt hơn bây giờ, võ nghệ đầy mình, tương lai không chừng còn có thể trở thành một cảnh sát đặc nhiệm gì đó.


Nhưng cậu của hiện tại, đã vĩnh viễn bị chôn vào bóng tối, không thể thấy được ánh mặt trời.


Giang Trác dùng khăn lông trắng xoa xoa đầu tóc còn ướt, xách chiếc thau nhỏ lên lầu.


Trên bầu trời lác đác vài ngôi sao.


Bỗng nhiên, vành tai cậu khẽ nhúc nhích, nghe được một tiếng gió không bình thường… từ phía cửa vọng vào.


Cậu quàng khăn lông lên vai, đi ngang qua tấm bia, thuận tay rút một ít phi tiêu lông vũ.


Bước đến cạnh cửa, cậu dừng một chút, đột ngột đá tung cánh cửa, tay phải duỗi thẳng, chút nữa đã ném văng phi tiêu.


Dưới ánh đèn đường đối diện, Ôn Noãn úp mặt vào tường, cứ đứng ngốc ở đấy, không biết đã bao lâu.


“Cậu đang làm gì vậy.” Cậu dừng tay.


Ôn Noãn nghiêng đầu, nửa bên sườn mặt thanh tú được ánh sáng chiếu đến, nửa còn lại nấp trong màn đêm, trên tay cầm một điếu thuốc chưa cháy, giả vờ hút một hơi---


“Đối mặt với tường, nhớ tình yêu.”


Khóe miệng Giang Trác giật giật: “Cậu ở cửa nhà lão tử mà nhớ tình cái gì yêu?”


Ôn Noãn cầm phi tiêu lông vũ trong tay, áp sát lại cậu, thì thào nói: “Nhớ cậu, không được sao.”


Hai mắt Giang Trác một chớp lại một chớp.


Gió đêm hơi lạnh, đầu óc cậu hiện tại có chút không bình tĩnh. 


Ôn Noãn không chú ý đến biến hóa biểu cảm của người trước mặt, kéo cổ áo lên cao che khuất miệng, thong thả đi vào sân----


“Tiểu Diệp Thanh, anh Hàn Hàn của cậu tới rồi đây, không phải muốn chép bài toán của tôi sao!”


Trên lầu chỉ truyền đến tiếng la tê tâm liệt phế của Diệp Thanh: “Cậu biến!”


Trong sân rất náo nhiệt, có bác gái đang nhảy ở quảng trường, có đứa nhóc ngồi xổm trên bậc thang đánh răng, còn có ông chú đang ngồi trên ghế bập bênh nghe radio, truyền đến giọng ca quyến luyến của Đặng Lệ Quân----


“Anh hỏi, em yêu anh nhiều bao nhiêu, em yêu anh chỉ tính vài phần, tình của em là thật, yêu cũng là thật, ánh trăng nói hộ lòng em.” (*)


(*) Lời bài hát “Ánh trăng nói hộ lòng tôi” của Đặng Lệ Quân nha


Cô vừa đi vừa nhẹ nhàng ngâm nga, đi đến trước bia ngắm, phất tay ném phi tiêu vào.


Phi tiêu vẽ một đường cong thật dài trên không trung rồi cắm vào một cành cây gần đó.


Giang Trác nâng cằm, nheo nheo mắt: “Gà.” (*)


(*) Nguyên văn là 辣鸡 nghĩa là gà cay, còn có thể hiểu là “rác”, được dùng như một từ châm chọc hài hước. Như kiểu con trai chơi game dở hay bị anh em nói là “rác” ấy.


Ôn Noãn không tin, lại thử thêm mấy lần, rốt cuộc chỉ được một lần trúng vòng ngoài bia.


Giang Trác bước tới, thuận tay lấy phi tiêu lông vũ trong tay cô: “Chẳng phải lúc ném rổ tỉ lệ ghi bàn rất cao sao?”


Ôn Noãn chớp chớp mắt, đúng tình hợp lý nói: “Nếu mọi việc tôi đều trâu như vậy, Giang Trác cậu còn có chỗ sao?”


Giang Trác cuốn tay áo đến cổ tay, không mặn không nhạt “Ờ” một tiếng.


Ngay lúc đó, phi tiêu trong tay cậu vững vàng ghim vào hồng tâm đỏ chói.


Ôn Noãn không thấy bia ngắm, ngược lại trong mắt cô chỉ có tay của cậu, làn da trắng, năm ngón tay thon dài, mu bàn tay gân guốc rõ ràng, đặc biệt đẹp.


Cách cô đánh giá con trai không giống người khác. Bọn họ là tính đến chiều cao hay giá trị nhan sắc, nhưng ánh mắt đầu tiên của lại ngắm tay, xem như là một cô gái thủ khống(*).


(*) N+khống: với N là thứ mà một người đặc biệt mê mẩn


Đôi tay này của Giang Trác, có thể xem là hoàn hảo. 


Ôn Noãn bắt lấy cổ tay cậu, đưa đến trước mắt, ngắm nhìn.


Giang Trác rụt rè kéo tay về, giữa mày nhíu lại: “Cậu nhìn gì vậy?”


“Nhìn xem bàn tay thiện xạ này của cậu, cuối cùng là không giống tay của người thường chỗ nào.”


Giang Trác nhàn nhạt nói: “Không phải là tay, ánh mắt mới quan trọng.”


“Hở?”


Giang Trác nâng mắt, nhìn vào hồng tâm của một tấm bia cách đó không xa, con ngươi đen nhánh có vẻ chuyên chú trầm tĩnh.


Ôn Noãn đứng bên cạnh cậu, cũng bắt chước cậu, nhìn chằm chằm tấm bia ở dưới tàng cây.


Từng phút từng giây cứ thế trôi qua, radio của ông chú đều đã phát xong 《 Ánh trăng nói hộ lòng tôi 》rồi, bài hát《 Quả táo nhỏ 》vui vẻ cất lên.


Ôn Noãn ngáp một cái: “Hello, cậu ngủ rồi hả?”


Giang Trác thu lại ánh mắt. hàng mi dài rũ xuống, hai mắt đen nhánh: “Kỷ lục lâu nhất của tôi, 14 tiếng đồng hồ.”


“14 giờ liền, nhìn bia ngắm vậy thôi?”


“Ừ.”


“Không ăn không uống?”


“Ừ.”


“Cả người không bốc mùi à?”


Giang Trác ghét bỏ mà nhếch miệng: “Ừ.”


Ôn Noãn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đứng một chỗ 14 tiếng đồng hồ, không ăn uống không vệ sinh, gì cũng không làm, chỉ nhìn chằm chằm tấm bia…


Đây là việc con người có thể làm hả?


Nhưng kỳ thật nếu nghĩ lại, cũng có thể hiểu được, không có mười năm khổ luyện sẽ không thể luyện ra thiện xạ tuyệt sát. Cái gì gọi là võ sư trời sinh thiên phú, cô cũng chỉ thấy trong tiểu thuyết võ hiệp mà thôi.


Mà công nhận, sự nhẫn nại và sức dai của cậu, cũng quá tốt rồi.


Bắt Ôn Noãn không nhúc nhích, nhìn ngắm mấy tấm bia này một phút, cô nhất định sẽ bức bối không thôi.


Bởi vì chứng rối loạn tăng động lúc nhỏ, lại còn kiếm chuyện nghịch ngợm nên cô thường xuyên gặp rắc rối, ông nội mới đưa cô đến Nam Sơn tập võ. Giữa cái tĩnh mịch của núi non, cô mới có thể tu thân dưỡng tính. 


Nhưng mà, hữu dụng cái rắm.


Cô cả ngày đi theo đám huynh đệ thối chơi bời khắp núi, thiếu chút đã ném bay núi Nam.


Sự điềm tĩnh trên người Giang Trác, vừa đúng là thứ cô không có.


Ôn Noãn đang nghĩ ngợi, Giang Trác bỗng nhiên đặt phi tiêu vào tay phải của cô, lại nhân cơ hội nắm lấy đưa lên trước mắt, nhạt nhạt nói: “Nếu muốn học, tôi có thể dạy cậu.”


Ôn Noãn không rõ lý do: “Hả?”


“Có học hay không?”


“Học chứ.” Cô vui vẻ đồng ý, dù gì có nhiều kĩ năng vẫn tốt. 


Giang Trác dán vào sau lưng cô, nâng khuỷu tay cô lên, áp vào bên tai, nhẹ giọng nói: “Thở nhẹ, khống chế nhịp tim.”


Ôn Noãn có thể cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của cậu, thông qua lớp áo mỏng manh.


Bịch bịch bịch bịch!


“Cánh tay nâng lên một chút, đừng run, tâm thái ổn định.”


Hơi thở của cậu quanh quẩn tai cô, ẩm ướt nóng bỏng.


Bùm bùm bùm bùm bùm!


Cô ngửi được trên người cậu có mùi hương rất riêng của gỗ thông. 


Phi tiêu bay ra, so với lần trước còn lệch quỹ đạo hơn nhiều, trực tiếp bay ra ngoài tường.


“...”


Giang Trác buông cô ra, khinh thường nói: “Bỏ đi.”


“Bỏ cái gì cơ.”


Giang Trác ném cho cô một ánh mắt “Thiểu năng trí tuệ thì vô phương giảng dạy”, bỏ tay vào túi bước về phía phòng.


Ôn Noãn đi theo sau cậu: “Cậu biểu tình như vậy là ý gì hả!”


Cánh cửa nhà bên cạnh mở ra, một dì tóc xoăn đi ra đổ nước, thấy Giang Trác mang theo về một đứa nhóc thanh tú, bác gái cười nói: “Giang Trác, bạn trai tới chơi hả?”


Giang Trác không chút để ý “Dạ” một tiếng, trả lời xong mới cảm thấy có chút không ổn.


Bạn trai?!


“Không phải.” Cậu lập tức sửa lời: “Bạn học thôi ạ.”


Dì tóc xoăn cười cười: “Nhóc Thanh giới thiệu cho dì xem tiểu thuyết đam mỹ của hai đứa 《 Tình yêu nhẹ nhàng của nam thần bá đạo 》ấy, dì cũng theo dõi đó! Dì thậm chí còn là tiểu manh chủ của tiểu thuyết này cơ! Chương mới nhất thật sự quá ngược, khóc muốn chết luôn!”


“Tiểu Trác, con phải đối xử với Hàn Hàn thật tốt, nếu dám làm nó buồn lòng, dì sẽ không làm mì đậu tương (*) cho con nữa.”


(*) Trác tương miến: món mì có nguồn gốc từ Sơn Đông, Trung Quốc với sợi mì bản to được trộn với sốt đậu tương.


Giang Trác: … 


*


Trong phòng, Ôn Noãn nằm trên sô pha, cầm di động đọc tiểu thuyết----


【Xong việc, Giang Trác ngồi ở mép giường, gò má ửng đỏ, hô hấp nặng nề, tay nắm chặt ga giường, kéo ra vài nếp nhăn.


Ôn Hàn châm điếu thuốc, giữa màn sương khói lượn lờ, hắn híp mắt nhìn cậu: “Biểu tình này của cậu là thế nào, lão tử đối với cậu không tốt sao?”


Giang Trác cắn chặt răng, không nói một lời.


Ôn Hàn bò tới, nắm lấy chiếc cằm của cậu, gắt gao hôn lên: “Cậu là người của tôi, hiện tại, tương lai, cũng đừng hòng chạy thoát!”  】


Giang Trác đi tới, nhấc chân đá một cước vào mông cô.


Ôn Noãn lộn một vòng, xoay người đứng dậy, nhanh chóng trốn ra sau sô pha: “Oa, cậu muốn giết chồng à!”


“Cậu thử nói thêm một chữ xem, có tin ngày mai tôi cho cậu khỏi đến trường luôn không?” 


Ôn Noãn