Giả Trai

Chương 105: PHIÊN NGOẠI 7



Lục Dao không thường nằm mơ.

Thời gian cậu thường xuyên gặp chiêm bao là năm năm Lý Minh Châu bỏ cậu mà đi. Khi ấy, mỗi tối cậu đều mộng mị.

Nội dung giấc mộng rất đơn điệu nhạt nhẽo, cảnh trong mơ luôn kết thúc bằng bóng tối.

Cậu tỉnh lại, Lý Minh Châu không ở đó.

Nên Lục Dao chẳng bao giờ mong mình nằm mơ.

Sau đó, Lý Minh Châu quay về, không những quay về mà còn về tới tận giường cậu.

Chuyện tuyệt vời như thế, cho dù chiêm bao cũng không gặp được.

Vậy nên mấy năm nay, Lục Dao không nằm mơ bao giờ.

Thỉnh thoảng cậu nằm mộng thấy gì đó thì sáng dậy đều quên mất.

Cậu không sợ phải mơ thấy Lý Minh Châu rồi đối phương sẽ tan vào bóng tối trong cơn mộng ảo nữa.

Người Lục Dao mơ thấy, tỉnh lại vẫn ngủ bên cạnh cậu.

Thực tế của cậu còn ngọt ngào hơn cả mơ.

Lục Dao đã nhiều năm không nằm mộng, ấy thế mà mùng Một năm mới lại thình lình mơ thấy Lý Minh Châu.

Chuyện này có lẽ là xuất phát từ một lý do tâm linh, nó xảy ra sau khi hai người cưới không lâu.

Cậu là người theo thuyết vô thần, nhưng một người bảo thủ phong kiến như Lý Minh Châu lại rất tín Phật. Sáng mùng Một, mới tờ mờ sáng cô đã lên đường tới chùa Linh Ẩn.

Trên đời, Lục Dao ớn nhất là dậy sớm, đặc biệt là mùa đông, chuyện rời giường tăng độ khó lên ba mươi phần trăm.

Trên đường đến chùa Linh Ẩn, Lý Minh Châu hỏi cậu muốn cầu gì.

Lục Dao là một game thủ thì còn biết cầu gì khác, cậu chỉ hy vọng năm nay Thương Thủy cũng sẽ giành giải quán quân.

Lý Minh Châu gạt đi, bắt cậu phải nghiêm túc một chút, cầu cho thành tâm.

Lục Dao nhíu mày nhìn vợ mình, nghĩ bụng: Sao cô ấy ra nước ngoài năm năm mà lúc về còn mê tín hơn trước thế?

Lục Dao nghiêm túc nói: “Này bà Lục, tư tưởng bây giờ của em rất nguy hiểm.”

Bà Lục tự mình ra tay, dạy cho Lục Dao một khóa cái gì gọi là thân thể gặp nguy hiểm.

Lục Dao bị đòn liền ngoan ngoãn.

Ngồi trong xe, cậu nghiêm túc tự hỏi xem mình có mong muốn gì không.

Trong đầu cậu tràn đầy một đống câu chữ đều mở đầu bằng “Lý Minh Châu”, sau đó là kết hợp với những thứ như “mạnh khỏe”, “vạn sự như ý”, “đừng tăng ca”.

Lý Minh Châu nói: “Ước nguyện phải liên quan tới bản thân, chuyện của tôi tôi tự xin.”

Lục Dao nói: “Vậy anh không muốn cầu gì cả.”

Lý Minh Châu:……..

Cô biết ngay mà!

Lục Dao dính lấy cô, cười hì hì: “Ước muốn của anh đều liên quan tới em, nếu em bắt anh tự cầu gì đó cho bản thân, anh không nghĩ ra nổi.”

Mấy năm nay, cuộc đời Lục Dao rất viên mãn.

Cậu bẩm sinh đã không có chí tiến thủ, cứ thế ngây người mà sống, trong xã hội rối ren như thế này, cậu là người duy nhất đạt Niết Bàn.

Lục Dao sống vui vẻ, nên chỉ quan tâm đến hiện tại.

Cậu dành chút chí tiến thủ sót lại vào chuyện chơi game, còn đâu toàn bộ đều hao hết vào Lý Minh Châu.

Trừ chơi game, mơ ước của cậu mười cái thì cũng phải hết tám chín có liên quan tới Lý Minh Châu, điều này không thể nghi ngờ, vì ngay cả đương sự cũng biết rõ.

Lục Dao xài hết vận may để gặp được một đóa hoa nở giữa bùn lầy, rồi lại trải qua trăm đắng nghìn cay khiến “đóa hoa lạnh băng” đó tan chảy, những gian khổ trong quá trình ấy có nói người ngoài cũng không thấu hết.

Từ đầu đến cuối, cậu đều ở thế bị động, Lý Minh Châu trước giờ luôn nắm quyền chủ động, vậy nên bỏ đi hay quay về, yêu hay không yêu, đều do cô quyết định.

Người còn sống luôn khổ sở hơn người đã chết. Trong tình cảm, kẻ bị động cũng hệt như vậy, khổ sở chất chồng khổ sở.

Cô tự mình quyết định ra đi, rồi lại tự mình quyết định quay về.

Lục Dao vốn muốn hỏi tội cô một phen, rốt cuộc lại không dám.

Đến cuối cùng, cậu vẫn không xác định được mình có chút địa vị nào trong lòng Lý Minh Châu hay không, chẳng may trong tim cô không có cậu thì biết làm sao, nếu thế mà cậu còn vội vã chất vấn cô không phải tự tìm đường chết à?

Kẻ được thiên vị mới dám không sợ hãi, Lục Dao năm mười lăm tuổi không biết sợ là gì.

Năm hăm ba tuổi, cậu không có bản lĩnh ấy.

Bị đá nên sợ.

Tình cảm tích lũy qua năm dài tháng rộng, từng giọt từng giọt một, cuối cùng hóa thành một đại dương mênh mông.

Trọng điểm cuộc sống của cậu càng ngày càng dồn trọng tâm vào Lý Minh Châu. Thỉnh thoảng, khi Lý Minh Châu thấy cậu như thế, thâm tâm cô chợt có một phỏng đoán khó tin: Cậu ấy cứ như thể không có mình thì chết không bằng.

Kiếp này, Lý Minh Châu chưa từng được ai đối xử như vậy.

Cuộc đời cô chia làm hai nửa rõ ràng, nửa đời trước luôn tin chắc mình sống trên đời là dư thừa, cha không thương mẹ chẳng yêu. Nửa đời sau đột nhiên Lục Dao xuất hiện, khăng khăng chen vào đời cô, hơn nữa lúc nào cũng tỏ vẻ không có cô sẽ chết ngay, khiến lòng cô dậy sóng.

Có một vài người, sinh ra là để ở bên nhau.

Người ái mộ cô rất nhiều, nhưng chỉ có Lục Dao xem cô như sinh mệnh của mình.

Lý Minh Châu nói: “Cậu không có mong muốn gì à?”

Lục Dao thận trọng tự hỏi chốc lát: “Không có, trước kia mơ ước của anh là lấy được em, giờ không còn gì nữa.”

Lý Minh Châu đã thành bà Lục, đời này cậu không mơ ước gì hơn, nếu còn thì chắc chỉ có di nguyện.

Đương nhiên, cậu không dám nói cho Lý Minh Châu nghe.

Với tính tình cô gái này, nếu nói chuyện chết chóc ra cô ấy sẽ cho là nói gở, đúng là đồ cổ hủ.

Lý Minh Châu nghe ước nguyện của Lục Dao mà nhất thời câm nín.

Lục Dao thấy cô như thế cứ tưởng tâm trạng vợ mình không tốt, bèn đổi ý nói: “Anh nghĩ ra rồi, anh có một điều ước.”

Lý Minh Châu hỏi cậu: “Ước gì thế?”

Lục Dao ôm cô, đột nhiên ngồi ngay ngắn, kéo vợ vào ngực mình.

“Em có nhớ hồi mình mới gặp nhau khi anh còn học cấp Hai không?”

Một câu nói đã khiến tâm trí Lý Minh Châu trôi dạt về quá khứ.

Cô bận rộn từ sáng tới tối nên không nhớ được nhiều chuyện, không giống Lục Dao, cậu trừ việc nghĩ tới hồi ức năm xưa với cô thì toàn ăn hàng ở không.

Bởi vậy, Lý Minh Châu không nhớ rõ lần đầu hai người gặp nhau cho lắm.

Lục Dao giúp cô hồi tưởng lại: “Em theo bà cụ Vương vào nhà, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tóc hơi dài, che cả mắt…”

Đến lúc này, Lý Minh Châu chợt nhớ ra một chút.

Lúc đó, cô vừa mới lừa được bà cụ Vương, cô nói gì bà cụ cũng nghe. Hôm ấy, cô đi sau bà cụ Vương, chợt thấy Lục Dao đứng trên đầu cầu thang tầng hai.

Lục Dao chưa tròn mười lăm, trông còn trẻ con, da lại trắng như tuyết, giống hệt như búp bê sứ.

Lần đầu tiên Lý Minh Châu thấy cậu đã bị cái vẻ hợm hĩnh của cậu kích thích.

Cô rút ngay một kết luận: Thằng ngốc.

Lục Dao đứng trên lầu, tuy đang hếch mũi nhìn người ta, nhưng tròng mắt lại lén đảo xuống quan sát Lý Minh Châu……

Âm thầm rút ra kết luận: Đồ bê đê.

Lý Minh Châu nghĩ tới đây, nhớ tới dáng vẻ năm đó của Lục Dao bỗng bật cười.

Bình thường cô đã quen ra vẻ lãnh đạo, mặt lạnh như tiền, hiếm khi nói cười, cảm xúc không có biến hóa nhiều.

Nhưng lúc này, Lý Minh Châu ngồi trước mặt chồng mình, không đoan trang như ở ngoài xã hội, chẳng biết chạm trúng dây thần kinh nào mà đến cười nghiêng ngả trong lòng cậu.

Lục Dao buồn bực: “Buồn cười cỡ đó à?”

Lý Minh Châu vẫn không dừng được.

Cô chủ yếu nhớ lại hồi Lục Dao mười lăm tuổi vẫn còn trẻ trâu, ăn diện chải chuốt theo một phong cách rất khó đỡ, cả người đeo đủ thứ vòng vèo kêu leng keng, trông chẳng khác gì cây thông Nô-en.

Thấy Lý Minh Châu cười vật vã như thế, Lục Dao cũng hiểu ra vì sao cô cười.

“Này bà Lục, một lần thẻ đỏ cảnh cáo, bây giờ tư tưởng của em còn nguy hiểm hơn cả lúc nãy!”

Lý Minh Châu cười đã đời mới lau nước mắt mà nói, “Tôi hỏi cậu có ước muốn gì không mà cậu đột nhiên nhắc tới chuyện này làm gì?”

Lục Dao nghĩ một lát, chợt thấy hơi xoắn xuýt.

Lý Minh Châu vừa nhìn đã biết có điềm.

“Nói.” Cô phun ra một tiếng.

Lục Dao ôm eo cô, khẽ mở miệng: “Anh muốn quay lại hồi em còn nhỏ để gặp em sớm một chút, em sẽ không phải chịu nhiều khổ sở như thế.”

Lý Minh Châu nghe vậy, thầm thấy cảm động.

Ai ngờ Lục Dao lại bĩu môi nói tiếp: “Anh muốn trở lại trước khi anh trai anh quen em, anh muốn quen em trước cơ!”

Lý Minh Châu:……

“Cái cậu này…”

Lục Daonói: “Anh không gây rối vô cớ đâu, anh chỉ là, chỉ là…”

Chỉ là tiếc nuối.

Tuy Lục Dao sớm biết Lục Tri và Lý Minh Châu có một đoạn quá khứ cậu không biết.

Biết anh cậu có một vị trí lớn lao trong lòng Lý Minh Châu.

Cũng biết vị trí đó không phải là tình yêu.

Nhưng cậu vẫn thấy khó chịu giống như một đứa trẻ.

“Nếu anh gặp em trước thì tốt biết bao.”

Lý Minh Châu cạn lời: “Khi đó cậu mới bao lớn, còn chưa lên chín thì phải?”

Lục Dao nghiêm túc nghĩ: “Chín tuổi có thể một mình bay tới thành phố H không?”

Lý Minh Châu: “Ba sẽ đánh gãy chân cậu trước.”

Lục Dao chậc một tiếng.

Lý Minh Châu nói: “Được rồi, đừng có cầu mấy thứ thiếu thực tế như vậy, lãng phí tâm ý.”

Tuy ngoài miệng Lục Dao đáp ứng Lý Minh Châu nhưng khi tới chùa Linh Ẩn, cậu lại đổi ý.

Trong làn khói hương chốn chùa miếu, bất kể có tin Phật hay không thì con người ta tới đây đều sinh lòng thành kính.

Lục Dao bị sự thần bí tẩy não, ở trước mặt Bồ Tát, lẩm nhẩm khấn: Con cầu cho cô ấy sống vui vẻ bình an suốt đời, kiếp sau không sầu không bi.

Cậu thầm nói thêm trong lòng: Con muốn ở cạnh cô ấy lúc lớn khôn, ở cạnh cô ấy đến răng long đầu bạc.

Trên đây chính là toàn bộ nguyên nhân.

Đêm mùng Một, ước nguyện mà cậu vừa khấn xin chưa bao lâu đã thành hiện thực trong cơn mơ.

Lễ tạ Bồ Tát tới nhanh quá.

Cảnh trong mơ chân thật đến mức không giống chiêm bao.

Trong tiết hè oi ả, ngọn gió lùa vào con ngõ nhỏ rặt những tiếng cãi vã thượng vàng hạ cám giữa phố thị cũ.

Lục Dao đứng ở đầu ngõ, nhìn thấy Lý Minh Châu năm cô mười tuổi, đang ngồi ngay ngắn trước cửa làm bài tập.

Mấy thằng nhóc khác đều cắt đầu đinh, để trần nửa thân trên, đang la lối gào khóc chạy nhảy trong ngõ, song tiếng người lớn huyên náo hòa cùng tiếng con nít thét chói tai không hề ảnh hưởng gì tới sự tập trung của Lý Minh Châu.

Cô mặc một chiếc áo trắng ngắn tay, tuy nhăn nhúm nhưng lại rất sạch sẽ.

Lục Dao nhìn cô không nhúc nhích.

Lý Minh Châu làm bài tập được một nửa, hình như hết kim bút chì, cô nhíu mày, đổi kim khác.

Đây là một động tác vô cùng đơn giản, vô cùng bình thường.

Nhưng trong mắt Lục Dao, hình ảnh đó lại khiến trái tim cậu tan thành nước.

Có lẽ Hóa Cốt Miên Chưởng cũng không mạnh mẽ tới mức đó.

Ngoài ngõ nhỏ mát mẻ hơn trong phòng một chút, Lý Minh Châu lại ở tầng cao nhất nên cảm nhận hơi nóng rõ mồm một.

Trời rất nóng, mồ hồi cô nhỏ xuống từng giọt từng giọt một. Tới lúc chịu không nổi nữa cô mới lấy tay cầm tấm bìa các-tông tự quạt cho chính mình. Miếng bìa các-tông này không biết cô nhặt được ở đâu mà nhìn đến là mấp mô gồ ghề.

Trông cô rất cực khổ.

Lục Dao dùng hết sức mới dằn lòng mình lại, để không đi tới trước mặt Lý Minh Châu mà nói: Anh là chồng em.

Nếu làm vậy có khi cậu sẽ bị lôi tới đồn cảnh sát ngay lập tức với tội danh quấy rầy trẻ vị thành niên mất.

Nên cậu chọn lối đánh vu hồi, quyết định đi đường vòng để đạt được mục đích.

Lý Minh Châu làm bài tập xong, đang chuẩn bị sao ra làm chục bản khác cho bạn học, đây là công việc hàng ngày của cô, liền cảm nhận được một trận gió mát phả bên tai.

Lý Minh Châu quay đầu nhìn lại, thấy một thanh niên hăm mấy tuổi, cầm một cây quạt nhỏ, cười ngọt ngào quạt cho cô.

Trong tay hắn ta cầm một que kem đang được ưa thích nhất hiện nay: Đầu lưỡi xanh.

Lục Dao hỏi: “Còn nóng không? Muốn uống gì đó không? Để anh đi mua cho em nhé?”

….. Ân cần y hệt bọn buôn bán trẻ em.

Lý Minh Châu cảnh giác hỏi: “Ông là ai?”

Lục Dao suýt nữa đã buột miệng nói “anh là chồng tương lai của em”, cậu vội nuốt những lời này xuống, thần bí nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”

Lý Minh Châu bụng bảo dạ:………. Hóa ra là một tên ngốc.