Cậu nghĩ: Đều tại tên trai thẳng ung thư Lý Minh, thích kiểu nào không thích lại thích người biết đan khăn? Có bệnh!
Cậu miệng thì chửi “đan khăn làm chó gì” nhưng thân thể lại thành thật mà quẹo vào tiệm len.
Lục Dao vũ trang hạng nặng, bịt kín người, cầm bịch len đi khỏi đó hơn trăm mét mới bỏ khẩu trang xuống, thở phào một hơi.
Cậu cầm bịch len mình mới mua lên nhìn sơ qua.
Vì mua vội quá nên lúc đó cứ quăng đại vào bịch, giờ nhìn mới thấy màu gì cũng có, nếu cậu mà dùng hết đám len này thì chắc sẽ đan một cái khăn màu cầu vồng mất.
Cậu dáo dác quan sát xung quanh, chỉ cần thấy gì hơi lạ là sợ tới mức nhảy dựng lên.
Lục Dao sợ gặp phải người quen. Tính cậu sĩ diện như thế, nếu gặp phải người quen thì cậu sẽ mất sạch mặt mũi!
Anh Lục ngầu như thế, lạnh lùng như thế, vậy mà mẹ nó lại vào tiệm len mua len về đan! Nói ra chắc ngay cả Lục Dao cũng không tin!
Cậu chạy vèo về nhà, ném bịch len lên giường rồi quay lại học tự học tối.
Trong tiết tự học tối, La Mạn Văn đã mua len bắt đầu đan cái mới.
Lục Dao nghĩ tới cái khăn ấy là để tặng cho Lý Minh Châu là muốn tới kiếm chuyện.
“Đan xấu chết đi được.” Lục Dao khinh thường, cười nhạo.
La Mạn Văn ngẩng đầu nhìn Lục Dao, thầm buồn bực: Ăn nhầm thuốc nổ?
Vương Miểu nói, “Anh Lục, sao tự nhiên anh đi công kích người ta chi vậy?”
Lục Dao nói, “Tôi có à?”
Vương Miểu gật đầu như gà mổ thóc.
“Ờ, thì tôi thấy cậu ta đan xấu quá thôi.” Lục Dao lạnh lùng. “Ăn ngay nói thật.”
La Mạn Văn chảy mồ hôi lạnh, nghĩ nát óc cũng không biết mình đắc tội vị tổ tông này chỗ nào.
“Lục Dao, cậu quá đáng lắm.” La Mạn Văn lẩm bẩm.
Lục Dao hừ một tiếng, vô cùng khó chịu.
Cậu nhìn đôi tay La Mạn Văn linh hoạt đan thoăn thoắt, vô cùng khó chịu.
Cậu nhìn La Mạn Văn đan ngay hàng thẳng lối, vô cùng khó chịu.
Cậu nhớ hồi chiều mình ngay cả vắt mũi cũng không biết, càng thấy khó chịu.
Lục đại thiếu gia mà khó chịu thì tất nhiên muốn khiến người xung quanh phải khó chịu theo.
“Tôi nói thật thôi mà.” Lục Dao nói.
Vương Miểu khẽ nói, “Anh Lục, thật ra em thấy La Mạn Văn đan được đấy chứ…..”
Đúng là cái khăn La Mạn Văn đan hoa văn rất phức tạp, hơn nữa cô ta đan rất nhanh, sáng nay bị thu mất một cái, mà mới buổi tối đã đan được nửa cái khác.
“Hơn nữa cậu ấy đan siêu nhanh, vừa nhanh vừa đều, con gái trong lớp đều học theo cậu ấy đấy.” Vương Miểu nói thêm.
Lục Dao dùng lăng kính tình địch mà nhìn chiếc khăn La Mạn Văn đan như nhìn đống rác.
“Đan nhanh thì được cái gì.” Lục Dao hừ lạnh.
“Đan nhanh rất tốt mà…….” Vương Miểu hâm mộ, “Sau này nếu kết hôn thì có thể đan áo cho con từ nhỏ tới lớn, quá tuyệt.”
Lục Dao: …….
Còn, còn kết hôn à!
Kết cái mả mẹ nhà cậu!
Lục Dao đẩy bàn ngã cái rầm.
Ngô Thành nhận ra có gì đó không ổn.
Ngô Thành ngồi sau, nhạy cảm nói: “Cậu nghĩ cậu ta bị sao thế?”
“Rõ ràng là đang tức giận.” Lâm Quân Huy trả lời.
“Sao lại tức giận? Cậu ta thích La Mạn Văn à? La Mạn Văn đan khăn cho người khác nên cậu ta ghen tỵ?” Ngô Thành hỏi.
“Ha ha.” Lâm Quân Huy nói đầy vẻ ẩn ý, “Có khi đối tượng là ngược lại.”
“…… Hả?” Ngô Thành ngơ ngác hỏi.
Lâm Quân Huy ngân nga làm ra vẻ thầy bói: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
La Mạn Văn chuyên tâm đan khăn.
Tây Tử, bạn cô ta, hâm mộ nói, “Ôi, nếu Lý Minh mà có bạn gái như cậu thì sẽ có rất nhiều khăn quàng cổ miễn phí, tôi thấy cậu ta có phúc ghê, cậu khéo tay thật đấy!”
Lục Dao nghĩ: Khăn quàng cổ thì báu gì, ngày mai anh đây sẽ đi mua sỉ một nghìn cái.
“Tàm tạm thôi ha ha… Vẫn chưa tỏ tình mà.. không biết có thành công không.” La Mạn Văn cười ngượng ngùng.
Lục Dao đen mặt, nhớ lại hồi trưa Lý Minh Châu nói: Tôi tất nhiên sẽ đồng ý, cô ấy chắc chắn yêu tôi chết mất.
“Chắc chắn sẽ thành công, tôi nghe nói Lý Minh chưa từng có bạn gái, thật ra hồi lâu tôi cũng rất thích cậu ấy, nam thần học giỏi!”
Cô bạn nghĩ lại rồi uể oải nói, “Nhưng cậu ấy lạnh lùng quá, cậu ấy nhận được thư tình thì ném luôn, bọn mình không theo đuổi được mà mấy chị lớp trên cũng không.”
Lục Dao dỏng tai lên nghe ngóng, nghĩ thầm: Hừ, cậu ta còn thức thời đấy.
“Nên lần này tôi không viết thư tình, làm vậy quê mùa chết đi được, tôi muốn tỏ tình trực tiếp!” La Mạn Văn cười nói.
La Mạn Văn ngồi đằng trước nói với bạn mình, “Đan khăn cho cậu ấy xong, nếu còn dư len thì tôi sẽ đan thêm một đôi găng tay cho Lý Minh, nếu vẫn dư thì lại đan mũ….”
Lục Dao chửi thầm: Đệt mợ, cậu là con nhện thành tinh chắc!
Cậu thầm bực bội, tiết tự học buổi tối còn chưa kết thúc thì đã nổi giận đùng đùng đi mất.
Lục Dao về nhà luôn chứ không đợi Lý Minh Châu cùng về.
Cậu chạy lên lầu trên kiểm tra tình trạng của Tô Thiên Du theo thói quen, chắc chắn không có chuyện gì mới về lại phòng mình, mở bịch lên trên giường ra nghiên cứu.
Lục Dao mở máy tính lên, tìm giáo trình dạy đan trên Baidu.
Lam Thanh Thủy vừa thấy cậu lên mạng thì lập tức nhắn tin hỏi cậu có muốn đi đánh phó bản không.
Lục Dao nghĩ bụng: Đánh cái cứt ấy mà đánh, vợ anh sắp bị người ta lừa đi rồi, cậu có đền nổi không!
“Không đi.” Lục Dao quyết đoán trả lời.
Hiếm khi cậu không đi đánh phó bản nên Lam Thanh Thủy tò mò hỏi thêm.
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
“Ờ, chuyện quan trọng của đời người.” Lục Dao nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm chị gái đang đan len trên màn hình máy tính.
Lam Thanh Thủy nghe vậy thì giật mình: Hơ! Chuyện quan trọng của đời người là gì?
“Ha ha, đừng nói anh đang theo đuổi ai chứ?” Lam Thanh Thủy nói giỡn.
“Sao cơ?” Lục Dao bất ngờ, đắn đo một lúc rồi đáp, “Đúng thế.”
Lam Thanh Thủy đầu kia lập tức phun trà vào máy tính.
Cậu ta gõ chữ thoăn thoắt, “!!!!!!! Anh theo đuổi người khác?? Anh theo đuổi người khác?? Này người anh em, không phải vì anh muốn trả thù Tiên Tiên nên mới tùy tiện kiếm người yêu chứ??? Không đáng đâu!!!”
Lục Dao mất vài phút ngẫm nghĩ: Tiên Tiên là ai?
Tối qua Lục Dao bình tĩnh như thế, Lam Thanh Thủy đã thấy nghi ngờ rồi, phản ứng tối nay của Lục Dao quả nhiên chứng minh cậu ta đoán đúng!
Cậu ta đã bảo mà.
Một đại mỹ nữ như Tiên Tiên vốn đang tình chàng ý thiếp với mình, ngờ đâu vừa quay đi một phát thì đã bị người khác cướp mất! Sao có thể thờ ơ! Cả nhóm hôm qua đều thấy tiếc thay cho Lục Dao, làm sao Lục Dao lại không tiếc nuối được.
Lam Thanh Thủy an ủi một tràng: Ôi, người anh em, em hiểu mà, Tiên Tiên cô ấy….. đã hợp tác với anh nhiều năm, nếu anh không động lòng thì không phải con trai nên anh có ý với cô ấy thì cũng dễ hiểu. Cho nên, anh đừng kiềm chế nữa, nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, con trai khóc cũng chẳng phải tội lỗi gì….
Lục Dao thầm nghĩ: Đồ điên.
Cậu đúng luôn khung trò chuyện đi cho đỡ phiền.
Dù Lục Dao không định chơi game nhưng vẫn đăng nhập tài khoản theo thói quen.
Khu vực núi tuyết trong game là bản đồ cậu thích nhất, Lục Dao để nhân vật kiếm khách cậu chơi ở chỗ tuyết cao nhất, xác nhận xung quanh không có nguy hiểm gì thì thu nhỏ giao diện lại còn một nửa màn hình máy tình, còn nửa kia để xem…….
Video dạy đan khăn trên Baidu.
“Mọi người có khỏe không? Hôm nay mình sẽ dạy mọi người đan khăn. Đầu tiên, mình sẽ dạy mọi người cách vắt mũi…….”
Giọng nữ phát ra từ video, “Đầu tiên, mọi người lấy một đoạn len cầm chặt trong tay, sau đó để tay như thế này, rồi cầm sợi len như thế này……. Sợi này vắt vào trong, sợi này vắt ra ngoài, sau đó thắt một vòng……”
Lục Dao: …….
……………
……………….
………………………..
….. Cái quái gì vậy!
Sợi này với sợi kia là gì, vắt mũi là gì, còn vắt vào trong vắt ra ngoài là gì!
Cậu nghe từng chữ một đều hiểu, nhưng khi ghép chúng lại với nhau thì chẳng hiểu gì cả!
Mặt Lục Dao đơ ra, một tay cầm kim đan như cầm đũa ăn cơm, một tay cầm sợi len, cảm thấy có một thế lực thần bí đang cản bước mình.
Lục Dao nghiến răng, không chịu bỏ cuộc, bỏ ra hai phút tỉ mỉ nghiên cứu xem cuối cùng là sợi này vắt vào, sợi nào vắt ra.
Thậm chí vì vậy mà cậu bắt đầu tin tưởng thuyết duy tâm….. Cậu cố gắng bắt chước tư thế tay của chị gái trong video, giơ ngón út lên, híp mắt cố gắng nhìn xem sợi nào vắt ra.
Nhưng chị gái trong video làm nhanh như chớp khiến Lục Dao rối hết cả lên, hơn nữa mới vắt mấy cái mà cậu đã làm rối một cục: Cậu thắt hai sợi len lại một chỗ trên cây kim đan, khăn quàng cổ cậu định đan bỗng biến thành mớ bòng bong.
Lục Dao câm nín nhìn hai sợi len ôm nhau dù chết không rời, nghĩ thầm: Anh mày còn chưa cua được vợ mà chúng mày lại dám ôm ôm ấp ấp như thế, to gan thật!
Lục Dao lạnh lùng cười một tiếng, lập tức muốn chia uyên rẽ thúy.
Hai sợi len là một “đôi tình nhân số khổ”, quấn quýt lấy nhau không rời, Lục Dao “chia rẽ” cả buổi cũng không gỡ được chúng ra thì bó tay.
Lục Dao đành lấy kéo cắt đoạn bị rối đó đi.
Lần đầu tiên vắt mũi: Thất bại!
Lục Dao gặp khó thì càng hăng máu, mở video lên bắt đầu vắt mũi lần hai.
Video vẫn là video trước: Chị gái vắt mũi thành công.
Lục Dao vẫn là Lục Dao trước: Lục Dao vắt mũi thất bại.
“Đôi tình nhân số khổ” vẫn là “đôi tình nhân số khổ” trước: Lại quấn lấy nhau.
Lục Dao buồn bực.
Cậu không bỏ cuộc, thử đi thử lại mấy chục lần, cắt mấy chục lần, cuối cùng nhìn cuộn len trên bàn…….
Lục Dao cầm kéo, buồn bã nghĩ bụng: Đừng nói anh đây cuối cùng khăn không đan xong mà cắt vụn hết toàn bộ len chứ?
Cậu lại nhìn đống len vụn trên mặt đất, nếu còn cắt nữa thì cái đống này sẽ cao thành núi mất.
Lục Dao nhẫn nhịn mở video lên lần thứ ba mươi bảy, kéo tới đoạn “vắt mũi”, chị gái bị bắt nói lần thứ ba mươi bảy: “Mọi người có khỏe không?”
Nhưng Lục Dao thấy không khỏe chút nào.
Bây giờ cậu đang tập trung cực độ nhìn chằm chằm màn hình.
Nếu ánh mắt có thể phân giải video thì cái video này đã bị Lục Dao phân giải từ lâu rồi.
Tới lần thứ bốn mươi, rốt cuộc Lục Dao cũng vắt mũi thành công, ngăn cản hai sợi len ôm ấp lẫn nhau.
Khi vắt được mũi đầu tiên, Lục Dao chợt cảm thấy đó là khoảnh khắc vĩ đại nhất của toàn nhân loại. Cậu nên mở một lon Cola để tự thưởng cho bản thân mới được.
Lục Dao cố kiềm chế không toét miệng cười, cẩn thận đặt sợi lên lên bàn, thấy nó không tuột ra thì nắm chặt tay thành nắm đấm, “Yes!!!”
“Mẹ kiếp, trò ruồi này mà tưởng làm khó được anh đây à, hừ.” Lục Dao hất tóc lên, cảm thấy như mình vừa cứu sống toàn nhân loại.
Cậu mở loa lên, tự hát cho mình nghe bài: “Mẹ kiếp ai mà không biết đan chứ”
Lục Dao thư thái mở tủ lạnh lấy một chai Cola ra, đắc ý rung đùi lắc lư theo tiếng nhạc, khi đang hát tới cao trào thì cửa phòng cậu có người gõ cửa.
Lý Minh Châu đứng ngoài cửa, nghe tiếng nhạc bên trong thì nhíu mày: Lục Dao đang làm gì thế?
“Lục Dao, cậu có trong đó không? Tôi vào nhé.” Cô lớn tiếng hỏi.
Lục Dao mặc áo ngắn tay, mở máy sưởi, tay đang giơ cao hoan hô thắng lợi của bản thân, cơ bụng thấp thoáng lộ ra ngoài, eo cũng đẹp vô cùng.
Cậu đang duy trì tư thế kỳ quái đó thì nghe thấy tiếng Lý Minh Châu, hóa đá tại chỗ: Len đang đan nằm trơ trọi giữa giường.
Lý Minh Châu chỉ hỏi cho có chứ không định hỏi ý Lục Dao thật.
Cô cứ thế đẩy cửa vào.
Lục Dao đột nhiên ngẩn ra, tỉnh táo lại sau thoià khắc chiến thắng, lập tức hoàn thành bốn động tác liên tiếp: lấy đà, cầm lên, nhảy lên giường, giấu len đi.
Vì thế, khi Lý Minh Châu vừa đi vào thì thấy một cái bóng lướt vèo qua người mình, sau đó cô liền thấy một cảnh tượng.
…. Lục Dao dang hai tay hai chân nằm trên giường, cầm cuốn Hoàng tử bé (cầm ngược nhưng không biết)… chăm chú đọc.
Cậu nghe tiếng mở cửa, dường như đọc sách đã lâu, làm bộ vô tình ngẩng đầu lên ra vẻ ngạc nhiên.
“Hả? Làm gì đó?”
Lý Minh Châu: ……..
………………
……………………
Tôi lại muốn hỏi cậu nằm hình chữ đại (大) như thế là sao????
Với lại, Lục Dao này, mẹ nó cậu cầm ngược cuốn truyện rồi!!