Giá Trị Thù Hận Của Nam Chính Không Dễ Kiếm

Chương 14





Nhìn vực thẳm sâu không thấy đáy, quyết tâm vừa mới thành hình của Lăng Vân Ninh suýt thì không giữ nổi.

Từ nơi này ngã xuống không chết thì đúng là phi khoa học, may mắn thế giới này đúng là phi khoa học thật.

Vả lại, nhờ vào hào quang nam chính của mình thì nhất định Nhược Ý sẽ có thể sống sót đến lúc được Hồi Ngọc cứu.
Nhụy Điềm trưởng lão triệu hồi linh kiếm, mũi kiếm lơ lửng hướng về phía ngực Nhược Ý.

Mà Vân Trì cũng xuất ra linh kiếm của mình, hắn lạnh nhạt nhìn thẳng vào Nhược Ý.
Vô số linh kiếm đều hướng vào Nhược Ý mà đâm tới, ngay lúc này thì bị một đạo linh lực hất bay.

Lăng Vân Ninh phi thân tới trước mặt Nhược Ý, khóe môi y chảy máu do phản phệ linh lực.
Đậu má, một mình dám đối kháng những trưởng lão của Thượng Vân tông chắc cũng chỉ có y.

Ngầu không tả được.
" A Ninh!" Mấy người Mị Nguyệt Tu thất thanh kêu lên, định chạy vào thì bị linh lực của Vân Trì hất bay ra xa mấy mét.
" Kẻ nào còn dám học y tiến lên, ta giết chết kẻ đó." Vân Trì lạnh lùng cầm kiếm trong tay, uy áp Đại Thừa kỳ từ hắn tỏa ra làm không ít người tu vi thấp kém ngã xuống.
Các đệ tử không rét mà run, nhất thời không hẹ mà cùng nhau lùi lại mấy bước chân.
Nhược Ý hoảng hốt tiến lên hai bước, ánh mắt hắn bỗng hóa đỏ khi nhìn thấy màu máu đỏ tươi bên khóe môi y.

Thật giống như năm ấy y cứu hắn, y giống như tiên nhân từ trên không bay xuống, nhẹ nhàng đưa bàn tay về phía hắn.
Sắc mặt Vân Trì vô cùng khó coi, ánh mắt hắn nhìn Lăng Vân Ninh lạnh lẽo chưa từng thấy.

Trong mắt hắn tựa như có cả thất vọng cùng đau thương nhàn nhạt, đều bị che lấp bởi những tia lạnh lùng nơi đáy mắt.
" Lăng Vân Ninh, ngươi cũng muốn phản bội sư môn giống hắn?"
" Sư thúc, Vân Ninh không dám! Chỉ là, Nhược Ý rất sợ đau." Lăng Vân Ninh giả vờ giả vịt lắc đầu, tuy rằng vẻ mặt là giả vờ nhưng lời nói của y thì không có chút nào là sai.
Nhược Ý yếu ớt giơ cánh tay lên, hắn khẽ chạm vào bộ bạch y trắng muốt của Lăng Vân Ninh.


Không nghĩ rằng tay hắn quá mức bẩn thỉu làm bẩn cả một góc áo của y.
" Sư huynh, từ lâu Nhược Ý đã không còn sợ đau nữa rồi."
Ta biết! Nếu ngươi còn sợ đau thì còn gì là nam chính nữa! Nói thừa!
Lăng Vân Ninh xoay người lại nhìn Nhược Ý, linh kiếm của y vẫn còn đang bay lơ lửng trên không trung được y triệu hồi trở về.

Y cầm linh kiếm của mình đâm mạnh vào ngực hắn, mặt không biến sắc nhìn thẳng vào mắt Nhược Ý, y hơi câu môi cười lạnh.

Máu tươi chảy ra theo lưỡi kiếm, rỏ tí tách xuống đất tạo thành một khung cảnh thật kì dị.
Y rút kiếm ra thật dứt khoát, máu bắn lên mặt của Vân Trì đang đứng gần đấy.

Giống như y đang cố tình chọc tức vị thiên tài của Thượng Vân tông này, bởi hắn nổi tiếng là ưa sạch sẽ.

Y càng giống một đứa trẻ đang thời nổi loạn, ương bướng muốn làm cho cái người được mệnh danh là Vân Trì chân nhân phải nổi giận.
Sắc mặt Nhược Ý vẫn không đổi như cũ, bắt lấy lưỡi kiếm sắc bén, giống như người vừa bị đâm một kiếm không phải là hắn vậy.

Nhưng những người ở đây thì khác, bọn họ ai nấy đều ngây ngẩn cả người, đến cả mấy sự huynh đệ Lạc Trí Trân cũng vậy.

Không ai ngờ được tình huống này lại xảy ra, đại sư huynh ấy vậy mà lại xuống tay tàn nhẫn như vậy với Nhược Ý.
Lăng Vân Ninh từng bước dồn ép Nhược Ý lui về phía sau, linh kiếm vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung, máu tươi trên đấy vẫn còn đang không ngừng rơi xuống đất.
Y nhìn vực sâu sau lưng Nhược Ý mà tim gan đều quặn lại, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng thường thấy nhất.
" Nhược Ý, ngươi có biết người hại ngươi thành ra như vậy là ai không?" Y nghiêng đầu nói nhỏ bên tai hắn, rủ rỉ từng chữ một.
Nhược Ý kinh ngạc nhìn y đúng như trong dự đoán của y, lại chỉ nhận được nụ cười dịu dàng của y.
" Đúng rồi đấy! Là ta! Là ta bày kế làm ngươi phải tu ma." Y càng áp sát hơn, đến nỗi thân thể hai người chạm nhau." Bây giờ, cũng là ta tiễn ngươi một đoạn! Đi thôi, Nhược Ý!"
" Sư huynh..." Nhược Ý vội vã muốn nói câu gì đấy nhưng chưa kịp nói ra hết thì đã bị hành động của Lăng Vân Ninh ngăn cản.

Hắn chỉ muốn nói, thật ra hắn đã tu ma từ sớm, không phải y hại nên hắn mới phải nhập vào ma đạo.
Y giơ tay đẩy mạnh Nhược Ý, hắn lảo đảo ngã về phía sau.

Trong mắt hắn hiện lên vẻ không cam tâm, có lẽ là không cam tâm khi bị một tên ngụy quân tử như y tính kế đi.

Sự tuyệt vọng của hắn làm y thấy chua xót trong lòng, người Nhược Ý tin tưởng nhất lại chính là người tự tay đẩy hắn xuống vực sâu vạn trượng.

Chính y đã cướp đi thiếu niên tươi sáng như ánh mặt trời ấy.
Hận ý mãnh liệt từ hắn tỏa ra theo từng nhịp rơi của hắn, nhắm thẳng vào Lăng Vân Ninh mà đến.

Sự thù hận mãnh liệt như vậy làm y bỗng thấy sợ hãi, sợ có một ngày hắn tìm đến trả thù y.

Không biết đến khi nào lại gặp mặt nhau, chắc hắn lúc ấy Nhược Ý đã là ma tôn thống lĩnh toàn ma tộc rồi.
Hệ thống: [ Chúc mừng kí chủ!!! Giá trị thù hận +40 điểm!!! Mở khóa thành công cốt truyện ẩn Hồi Ngọc y tiên.]
Y ngửa đầu nhìn trời, thân thể lảo đảo ngã xuống đất, vị tanh tưởi của máu trong miệng thật khó chịu.

Y tùy ý để máu tươi chảy ra từ khóe miệng không muốn kiềm lại nữa.
Đậu má, còn thiếu 10 điểm nữa! Đã vậy còn có thêm cốt truyện ẩn mới nữa, hệ thống thật biết cách hố kí chủ.

Ta...nhất định sẽ báo cáo hệ thống khốn nạn này...
" A Ninh!" Mị Nguyệt Tu bất chấp tất cả lao lên đỡ lấy thân thể yếu ớt đang đổ xuống của Lăng Vân Ninh.
Mấy người Lạc Trí Trân cũng theo đó mà chạy đến, bọn họ dàn thành một vòng tròng bao lấy Lăng Vân Ninh ở giữa.

Trước ánh mắt cảnh giác của họ, không ai đi lên trước đoạt lấy đại sư huynh vừa phạm tội nặng của tông môn.
" A Ninh, tỉnh, tỉnh." Mị Nguyệt Tu lay lay Lăng Vân Ninh nhưng không thành, y đã sớm bất tỉnh." A Ninh, bất tỉnh rồi."
" Đưa huynh ấy về thôi, xem chừng là huynh ấy bị phản phệ không nhẹ." Tiết Lẫm Đồng hơi nhíu mày, thấp giọng nói với họ.
Mị Nguyệt Tu gật đầu, hắn luồn tay qua dưới gối và gáy Lăng Vân Ninh bế ngang y lên.


Hắn nghênh ngang bước đi dưới sự bảo vệ của các sư huynh đệ.
" Còn muốn mang người rời đi? Để Lăng Vân Ninh lại!" Vân Trì lạnh lùng chặn trước mặt bọn họ, thanh kiếm của hắn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Mị Nguyệt Tu bật cười, hắn càng thêm ôm chặt thân thể gầy yếu của Lăng Vân Ninh hơn.

Sư huynh của hắn, vẫn thật gầy, vẫn rất nhẹ.
" Vân Trì trưởng lão, ngài đang ra lệnh cho ai đấy? Ngài có phải là đứng ở vị trí cao quý lâu quá nên đầu óc lú lẫn hay không? Mị Nguyệt Tu không phải đại sư huynh, ta sẽ không ngoan ngoãn làm theo lời nói của ngài."
Vân Trì tím tái mặt mày, hắn cầm kiếm đâm về phía Mị Nguyệt Tu.
Xa La Điệp mặt lạnh đi lên đỡ chiêu kiếm của Vân Trì, từng đường kiếm của hắn đều có thể chặn được kiếm của Vân Trì.

Sát khí từ hắn tỏa ra vô cùng nặng nề, cũng giúp hắn chống đỡ được uy áp của Vân Trì.
" Vân Trì trưởng lão, đắc tội." Hắn càng dùng thêm lực hơn, từng chút một dẫn Vân Trì ra xa Mị Nguyệt Tu.
Mị Nguyệt Tu cười lạnh, hắn ôm Lăng Vân Ninh xuống núi nhưng không còn ai dám ngăn cản nữa.

Đùa sao, đến cả Vân Trì trưởng lão cũng bị Xa La Điệp dụ ra xa, vậy thì mấy người còn lại chắc chắn còn đáng sợ hơn nhiều.
...
Đặt Lăng Vân Ninh lên giường trúc, Mị Nguyệt Tu vội vàng dẫn dắt linh lực vào trong cơ thể y xem xét.

Sắc mặt hắn càng lúc càng tối đi, miệng thì không ngừng chửi thề.
" Linh lực của A Ninh đang không ngừng bạo loạn trong linh mạch huynh ấy.

Phản phệ nghiêm trọng hơn ta tưởng, chúng ta cần phải đưa huynh ấy tới Bạch Độc Lâm, ta cần linh dược ở nơi đấy."
Lạc Trí Trân không cần ai nói thêm câu nào lập tức thu dọn hết đồ đạc, hắn ném vào trong nhẫn không gian.
Tiết Lẫm Đồng bị hành động nhanh gọn của hắn dọa sợ.

Đang chuẩn bị phát tác thói quen cũ thì bị ánh mắt Mị Nguyệt Tu ngăn lại.

Lúc này hắn mới nhớ đến đại sư huynh đang cần yên tĩnh.
" Đợi lão ngũ đến chúng ta lập tức rời đi, Vân Trì chắc chắn sẽ còn ngăn cản."
" Không phải sư thúc thương đại sư huynh nhất sao? Vậy tại sao người lại muốn đuổi cùng giết tận như vậy?" Lạc Trí Trân vô cùng bất mãn với hành động không có tính người của Vân Trì.
" Huynh nghĩ đại sư huynh đơn giản chỉ là ngăn cản các trưởng lão hành quyết Nhược Ý thôi sao?" Mị Nguyệt Tu chọc chọc tay vào trán Lạc Trí Trân, hận rèn sắt không thành thép nói.
" Không phải chỉ vậy thôi sao? Sư huynh mắc phải tội này vốn dĩ chỉ cần chịu 100 roi Sát Tiên Tử của Hình đường thôi." Lạc Trí Trân cảm thấy mình không hề sai, bị sư đệ chọc trán chỉ còn biết bất mãn che trán mình.
Mị Nguyệt Tu thở dài nhìn Lăng Vân Ninh đang yên lành ngoan ngoãn nằm trên giường, trong lòng chua xót không thôi.

Cái người ngốc này, đến phút cuối cùng vẫn làm bản thân chịu liên lụy.

Thật là ngốc đến mức không thể nào ngốc hơn.
" A Ninh khi đẩy Nhược Ý xuống vực đã khai thông linh lực bị phong bế của hắn, nhát kiếm kia chính là mấu chốt.

Y ngay dưới mí mắt của đám người trưởng lão mà dám vì Nhược Ý tìm một đường sống cho hắn, Vân Trì không nổi giận sao được.

Huynh vẫn rất kém cỏi, sau này cố gắng tu luyện hơn đi, mắt kém như vậy thì nhớ rửa mắt nhiều hơn."
Lạc Trí Trân ngạc nhiên đến há hốc miệng, hắn run run tay chỉ vào Lăng Vân Ninh đang nằm trên giường mà không nói nên lời.

Đại sư huynh có phải bị điên rồi không, dám đoạt người từ tay Vân Trì sư thúc, trách không được sư thúc lại muốn giết y.

Sư huynh thương Nhược Ý thật đấy, ngay cả khi hắn đã nhập ma mà vẫn cố gắng cứu hắn thoát khỏi Thượng Vân tông.

Mà không đúng...
" Giả dụ Nhược Ý được sư huynh giải bỏ phong bế linh lực đi, vậy thì hắn làm sao sống sót khi ngã xuống từ Bất Quy sơn? Hai người mau nói cho ta nghe đi, hai người chắc chắn biết gì đấy đúng không." Lạc Trí Trân giả đáng thương nói, định làm nũng với hai sư đệ một phen thì bị người khác túm lấy gáy kéo ra xa.
Hắn tức tối quay đầu lại muốn nhìn xem là kẻ nào dám cả gan xách cổ áo nhị sư huynh là hắn, không nghĩ tới người này lại là ngũ sư đệ Xa La Điệp của mình.

Lửa giận vừa mới nhen nhóm thì đã bị khí thế lạnh lùng của sư đệ dọa tắt ngóm, hắn chỉ có thể ủ rũ cúi đầu.

" Dưới Bất Quy sơn có Hồi Xuân Cốc, nơi đấy có Hồi Ngọc tiên y.

Đại sư huynh vì hiểu rõ chuyện này nên mới dám thẳng tay đẩy Nhược Ý xuống vực, nếu không thì với tính cách thiện lương của y sao y có thể nhẫn tâm đẩy tiểu sư đệ của mình vào chỗ chết." Xa La Điệp mặt lạnh giải thích cho nhị sư huynh ngốc nghếch hiểu.
" Thì ra là vậy! Nhưng tại sao các đệ cũng biết chuyện Hồi Xuân Cốc nhưng ta thì không?" Lạc Trí Trân vỗ đùi cái đét rồi lại ủ rũ tiếp.
" Hồi Ngọc là ca ca ruột của A Ninh, năm xưa khi chúng ta nhập môn được hai năm đã lạc đường đi vào nơi đấy.

Mà huynh, lúc đến nơi đã mệt đến bất tỉnh nhân sự phải để A Ninh cõng đi thì sao biết được chuyện này." Mị Nguyệt Tu châm biếm nhị sư huynh, định để hắn phải mất mặt một phen nhưng da mặt hắn quá dày nên thất bại.
Lạc Trí Trân như lạc vào trong sương mù, hắn càng nghe càng thấy loạn.
" Nếu như đại sư huynh là đệ đệ của Hồi Ngọc tiên y thì tại sao sư tôn lại nói huynh ấy là cô nhi được người mang về?"
" Giờ mới cảm thấy có vấn đề? Ngốc như huynh nếu không có đại sư huynh thì e rằng đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Lăng gia gặp phải họa diệt môn, ngay sau đấy A Ninh được Vân Tiêu mang về, còn Hồi Ngọc thì đang du ngoạn bên ngoài tránh được một kiếp này.

Lăng gia toàn diệt, chắc chắn không thoát khỏi có liên quan với lão già Vân Tiêu." Mị Nguyệt Tu hiếm khi tận tình giải thích cho người khác như vậy, nhưng khẩu khí của hắn lại không được tốt cho lắm.
Lạc Trí Trân như biết được tiên cơ, hắn che miệng mình ngăn lại những tiếng kinh hoảng từ mình.

Sư tôn mà mình luôn kính ngưỡng bấy lâu nay thì ra lại có thể là người tàn nhẫn khát máu nhất, bảo hắn không sợ hãi sao được.

Ấy vậy mà sư tôn nuôi dưỡng đại sư huynh thành một bông hoa cao lãnh, kiệt ngạo lại vì cái gì.

Tại sao cách làm việc của người làm cho người khác thấy khó hiểu như vậy?
" Đến đây thôi! Chúng ta nên đến Bạch Độc Lâm, cứu A Ninh quan trọng hơn tất cả mọi thứ." Mị Nguyệt Tu phất tay ngăn lại những lời muốn nói của Lạc Trí Trân, hắn lại bế ngang Lăng Vân Ninh lên.
Lạc Trí Trân cũng biết cứu đại sư huynh mới là chuyện quan trọng, hắn đè lại nỗi kinh hoảng của bản thân, nhắc nhở mình cần phải trấn tĩnh hơn.

Bất kể là vì chuyện gì, nếu sư tôn thật sự là người đáng sợ như vậy, thì hắn tuyệt đối không nhúng tay vào những kế hoạch của Mị Nguyệt Tu.
Cả bọn đi sâu vào trong rừng trúc của Lăng Vân Ninh, đứng trước bàn ghế đá mà y hay ngồi nhất đồng loạt truyền tống ra ngoài.

Đúng vậy, bàn ghế đá này chính là địa điểm truyền tống chỉ có mấy sư huynh đệ họ biết, nơi truyền tống này là chính tay Lăng Vân Ninh dựng lên.
Nơi mà họ được truyền tống đến là một thành trấn nhỏ của phàm giới.

Cả đám không ai dám trì hoãn một giây nào liền lập tức mở ra bản đồ của Lăng Vân Ninh đi theo chỉ dẫn mà rời đi.
Lăng Vân Ninh được Mị Nguyệt Tu cõng trên lưng, đầu y đội đấu lạp che lại khuôn mặt xinh đẹp đến cả nữ nhân cũng phải ghen tị.

Mị Nguyệt Tu không dám làm ra hành động ngang ngược bế y như ở Thượng Vân tông, hắn chỉ có thể mua đấu lạp rồi cõng y.

Thân hình gầy yếu của đại sư huynh làm hắn thấy bực bội, cái người này cái gì cũng tốt chỉ có cái tật không ăn uống gì là không tốt.

Y ỷ vào tu vi hơn người của mình mà không động đến ngũ cốc nữa, mỗi ngày đều tích cốc đến mức phát bực.

Sau này hắn nhất định phải bắt y ăn uống nhiều hơn mới được, gầy như vậy thấy mà ghét...thấy mà thương.
Mấy người Lạc Trí Trân đi theo kè kè bên cạnh Mị Nguyệt Tu, đôi mắt luôn cảnh giác liếc nhìn người xung quanh.

Họ sợ Vân Trì sẽ tìm đến đòi chém đòi giết đại sư huynh, đến lúc đấy không cần hắn ta giết sư huynh nữa thì y đã bị linh lực phản phệ mà chết rồi.