Giá Trị Thù Hận Của Nam Chính Không Dễ Kiếm

Chương 30





" Khốn kiếp! Lại là công ty này đoạt hợp đồng với chúng ta." Lăng Vân Ninh tức giận đập tài liệu xuống bàn, sắc mặt cậu tối tăm.
Bắt đầu từ buổi tiệc sinh nhật, các công ty đang cùng cậu bàn hợp đồng thì đều chấm dứt hợp tác mà quay sang hợp tác với một công ty vừa thành lập tên Tẩm Bạch.

Tẩm Bạch là công ty chi nhánh nhỏ, tổng công ty của bọn họ là ở nước ngoài.

Công ty này dường như muốn quyết tâm giành giật hết mối làm ăn của cậu, dồn ép cậu đi vào ngõ cụt.
Không biết tại sao nhưng cậu lại cảm thấy công ty này dường như đang nhằm vào cậu.

Ngay cả suy nghĩ công ty này do Nhược Ý thành lập cậu cũng đã có, sau lại tự động phủ nhận, Nhược Ý dù có tài giỏi, thông minh đến đâu thì cũng không thể trong vòng ba năm mà có thể tìm đến cậu.

Hắn không thể thành lập công ty và phát triển đến mức chỉ trong ba năm đã đầu tư vào trong nước.
" Lăng tổng, vậy chúng ta tiếp theo nên làm gì?" Thư kí đẩy đẩy gọng kính, bình tĩnh hỏi.
" Cứ để mặc vậy đã.

Chiều nay tôi tìm Yến Du, tôi không tin tất cả đối tác của chúng ta đều bị thu mua nhanh như vậy." Lăng Vân Ninh ủ rũ xoa xoa khóe mắt." Được rồi, cậu ra ngoài trước đi."
" Vâng."
Thư kí nhẹ nhàng rời đi, ra đến cửa còn rất tri kỉ mà giúp Lăng Vân Ninh đóng cửa lại.
Lăng Vân Ninh cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, cậu nhập số điện thoại của Yến Du do dự mãi mới nhắm mắt nhấn gọi.

Vừa đổ chuông được hai tiếng đã có người nghe máy.
[ Là vị nào tài giỏi đến mức trộm được điện thoại của Lăng tổng thế kia?] Yến Du cợt nhả nói.
[ Bớt phí lời đi.


Đã nghe tin về công ty của tôi chưa?]
[ Có nghe được từ miệng của thư kí.

Sao vậy? Không lẽ công ty cậu gặp chuyện thật hả?]
[ Cậu nói xem?]
[...]
Thấy Yến Du bị chặn họng như vậy, Lăng Vân Ninh cảm thấy mình đã không còn tức giận như vậy nữa.
[ Được rồi.

Tôi muốn nhờ cậu chút việc.

Giúp tôi điều tra kẻ đứng sau màn kịch này là ai.

Tay tôi ngắn, không đủ để vươn ra nước ngoài như gia tộc cậu.]
[ Cứ để tôi lo cho, đảm bảo sẽ có kết quả nhanh thôi.]
[ Cảm ơn.]
Nói xong câu cảm ơn, cậu không chút do dự tắt điện thoại.

Ngả người ra phía sau dựa lưng vào thành sofa, cậu nhíu mày nghĩ về tình hình công ty hiện nay.

Bởi vì các đối tác lần lượt rút hợp tác nên giá cổ phần đang dần tụt dốc, ảnh hưởng đến công ty rất lớn.

Xem ra người đứng sau rất không đơn giản, đào sẵn một cái hố to đợi cậu tự mình nhảy vào lúc cùng đường.
Muốn lật đổ công ty của cậu cũng không phải dễ, căn cơ thâm sâu của công ty đâu phải đùa.

Các nhân vật chủ chốt nằm trong hội đồng quản trị đều là người của Lăng gia, từng là người dưới trướng của ông nội Lăng.

Xem ra người muốn dồn cậu vào bước đường cùng cũng không phải dễ dàng gì.
Chỉ là cậu đã không lường trước được việc mình có cơ hội được cùng nhân vật đang làm mưa làm gió trên thương trường thời gian gần đây nói chuyện.
Số điện thoại của cậu chỉ có số ít người biết, đa phần là người thân hoặc bạn bè của cậu.

Tự nhiên nhìn thấy dãy số lạ hoắc, cậu do dự mãi không biết có nên nghe máy hay không.

Người kia xem ra đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, đến cả số điện thoại riêng của cậu cũng có thể điều tra ra.
Cuối cùng cậu vẫn nghe máy, không lí nào mình lại sợ người ta được.

Ít nhất cũng phải biết được người kia là ai, và lí do hắn làm như vậy.
[ Xin chào, tôi là Lăng Vân Ninh.] Cho dù đang bị người ta đè đầu thì khi nghe máy cũng phải thật có khí thế.
Nhưng có thể giải thích một chút được không, vì sao hắn không nói lời nào vậy.

Đã dám giành các hạng mục hợp đồng thì phải dám nói chứ.

Khinh nhau hả? Nếu đã không muốn nói chuyện thì gọi làm cái gì? Chơi nhau à?
Đang lúc cậu tức sắp không nhịn được thì điện thoại thông báo có tin nhắn, cậu nhịn lại phần tính tình của mình mà cắn răng nhấn vào xem.
[ Xin chào, Lăng tổng.]
Haha, tôi cũng chẳng cần lời chào quý giá của cậu.


Lăng Vân Ninh nắm chặt bàn tay để ngăn mình không đập nát cái điện thoại.
Cậu làm giá, không thèm trả lời tin nhắn kia mà coi như chưa từng thấy, im lặng tắt điện thoại.
Sự im lặng của cậu dường như đã chọc tức người kia, hắn bỗng nhiên gọi lại cho cậu.

Chuông điện thoại vang lên một hồi lâu mà cậu vẫn không động tay, ánh mắt lười nhác nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Thư kí đẩy cửa đi vào với vẻ mặt hoang mang không hiểu chuyện gì, tay hắn cầm điện thoại.
Lăng Vân Ninh có dự cảm chẳng lành, cậu nhướn mày nhìn dáng vẻ khó xử của thư kí.
" Tìm tôi đúng không?" Cậu hỏi.
Thư kí gật đầu, hắn chỉ chỉ tay vào màn hình điện thoại rồi lại chỉ vào người Lăng Vân Ninh.

Chỉ là cái ám hiệu này quá khó khăn đối với Lăng Vân Ninh, cậu mơ màng nhìn hắn ra hiệu đến mức luống cuống tay chân.
Cậu bất đắc dĩ chỉ đành cầm lấy điện thoại.

Thật sự muốn ném luôn cái điện thoại này quá, phiền phức.
[ Lần này tôi xin được rửa tai lắng nghe, mời nói chuyện.] Tốt nhất là nên nói chuyện đi, nếu không cậu sẽ không yên với tôi đâu.
Thái độ của Lăng Vân Ninh thật sự không tốt chút nào, không bằng nói là cậu không thân thiện với người kia.

Lời nói đầy tính châm biếm và mỉa mai, cậu giống như muốn nói với người kia và muốn nói với mình.
Đầu bên kia cuối cùng cũng cất lời, nhưng chẳng khác nào sét đánh ngang tai Lăng Vân Ninh cả, mặt cậu còn hơi thấy đau đau.
[ Chào, chú út thân yêu của tôi!]
Một tiếng chú út mà Nhược Ý gọi làm lòng Lăng Vân Ninh dậy sóng, tay cậu đè lại trái tim đang đập loạn nhịp của mình.

Tuy rằng giọng nói của Nhược Ý đã không còn ấm áp như ngày xưa nữa mà mang theo ý lạnh không thể che dấu được, nhưng cậu vẫn bị giọng nói của hắn làm cho đầu óc rối loạn.

Chất giọng trầm khàn đậm chất đàn ông trưởng thành của hắn làm cậu phải đỏ mặt, không có một chút nào giống với ngày xưa.
[ Tại sao không nói lời nào vậy Lăng tổng thân mến?] Nhược Ý cười khẽ.
Lời lẽ châm chọc của Nhược Ý làm Lăng Vân Ninh tỉnh táo lại, cậu chợt nhận ra mình đã quá phấn khích.

Nhược Ý và cậu hiện giờ chính là kẻ thù không đội trời chung, hắn quay lại chính là vì trả thù cho cha mẹ hắn.
Mới vừa nghĩ rằng hắn sẽ không thể nào gây dựng sự nghiệp trong vòng ba năm ngắn ngủi, không ngờ rằng lại bị vả mặt nhanh đến như vậy.

Mặt cậu hình như có hơi đau đau thì phải.
[ Nghĩ xong kế hoạch trả thù tôi chưa?]
Giọng nói hời hợt của cậu chọc giận Nhược Ý, hắn siết chặt điện thoại trong tay.

Hắn không tài nào hiểu được cậu cho dù hai người đã có khoảng thời gian bốn năm ssống chung.

Cách làm việc của cậu cổ quái lại tàn nhẫn, có thể nói là bất chấp tất cả để đạt được thứ mình mong muốn.
[ Chú cứ đợi mà xem, công ty yêu quý của chú sẽ sụp đổ như thế nào trong tay chú.]
[ Tôi sẽ chờ.

Chúc cháu thành công.]
Hai người tắt điện thoại trong tức giận, một cuộc gọi này không làm ai thấy vui cả, ngược lại làm cả hai đều tức giận đến phun lửa.
" Sau này số này gọi đến thì trực tiếp tắt đi cho tôi." Lăng Vân Ninh nghiến răng căn dặn thư kí.
" Vâng."

Mà bên kia, Nhược Ý sau khi tắt điện thoại thì cầm lấy ly thủy tinh trên bàn ném xuống sàn.

Tiếng thủy tinh vỡ nghe thanh thúy lại có phần đáng sợ, nhân viên ở bên ngoài đều không tự giác mà bước nhẹ lại.

Làm việc cho công ty với thời gian rất ngắn nhưng tất cả nhân viên đều biết rõ tính tình của ông chủ, bọn họ không ai dám chọc cho ông chủ tức giận cả.

Tuy bọn họ chưa thấy ông chủ vui vẻ bao giờ nhưng tức giận thành cái dạng này cũng là lần đầu tiên.

Không biết là thần thánh phương nào lại có lá gan lớn như vậy, dám chọc giận vị hung thần của Tẩm Bạch.
Vị hung thần của Tẩm Bạch, Nhược Ý, đang nghiến răng nghiến lợi mà mắng Lăng Vân Ninh.

Hắn cảm thấy mình có lẽ đã bị điên rồi mới tốn cảm xúc cho người này, hắn vốn dĩ chỉ muốn gọi điện chọc giận người kia.

Hắn không hề có ý định trả thù như cậu nói mà đơn giản chỉ là muốn gây sự chú ý, muốn cậu nhìn đến mình nhiều hơn.

Sau ba năm thì sự thù hận trong hắn cũng giảm dần theo thời gian, hắn chỉ còn thấy nhớ nhung da diết đối với người chú của mình.

Mỗi một giấc mơ, người trong mơ đều là chú út của hắn, hắn cảm thấy ghê tởm bản thân khi luôn có những ý nghĩ bẩn thỉu kia.
Nhưng câu nói Đã nghĩ xong kế hoạch trả thù tôi chưa? của cậu làm hắn bàng hoàng tỉnh táo lại.

Hắn như bị dội một xô nước đá lên người, lạnh lẽo từ trong tim.

Thì ra bấy lâu nay cậu luôn nghĩ rằng hắn vẫn còn hận cậu, hận đến mức muốn giết chết cậu.

Ngay cả việc làm này của hắn cũng được cậu liệt vào trong kế hoạch trả thù không hề có thật kia.
" Chán ghét tôi đến mức này sao?" Hắn tự lẩm bẩm một mình, tay chạm nhẹ vào vị trí trái tim bên ngực trái.
Khi vừa nghe được giọng nói lạnh nhạt của Lăng Vân Ninh, hắn cảm thấy thật mất mặt khi mình đã im lặng thưởng thức giọng nói ấy.

Hắn muốn nghe giọng cậu lâu hơn, cũng không muốn cậu phát hiện ra thân phận.

Nhưng lối nghĩ của cậu luôn không đi theo bình thường, cậu tắt điện thoại không chút do dự, cũng tắt luôn hi vọng của hắn.

Hắn hiểu rằng, hai người bọn họ sẽ không thể nào quay về những năm tháng ở chung trước kia nữa, giữa hai người đã bị ngăn cách bởi lớp màng mang tên thù hận.

Thù giết cha mẹ, nhất định phải báo.

Thâm tâm hắn luôn nhắc nhở chính mình không được nhớ đến Lăng Vân Ninh nữa, hắn luôn nhớ đi nhớ lại những bức ảnh là chứng cứ năm xưa mình đã thấy.