Giá Trị Thù Hận Của Nam Chính Không Dễ Kiếm

Chương 6





" Nhược Ý, sư tôn đã muốn ta chỉ dạy những tâm pháp nhập môn cho đệ thì ta sẽ toàn tâm chỉ dạy.

Chỉ mong đệ đừng làm ta và sư tôn phải thất vọng."
Vốn dĩ việc này không đến lượt người làm đại sư huynh như y lo đến, là tiểu đệ tử của tông chủ thì hắn ắt có nhiều người muốn tranh nhau dạy hắn hơn.

Chỉ là không biết Vân Tiêu chập giây não nào mà lại có thể thoải mái ném một mầm non cho đại đệ tử là y, ông ta thật tự tin khi dám để y truyền thụ tâm pháp cho Nhược Ý.
Y nào biết được rằng, thật ra người muốn để y truyền thụ tâm pháp lại là tiểu sư đệ của mình, là Nhược Ý tự mình cầu xin với Vân Tiêu.
" A Ninh, tại sao lão già kia lại bất công như vậy chứ? Lúc chúng ta nhập môn, làm gì có ai được huynh đích thân chỉ dạy như vậy." Mị Nguyệt Tu ném ly trà trên tay đi, mặt mày tràn đầy không vui.
" Nguyệt Tu, đệ đang kể chuyện cười sao? Lúc đệ nhập môn ta cũng vừa được sư tôn thu nhận chưa đầy một năm, lúc đấy hình như ta vừa có mấy tuổi thì phải.

Vậy thì ta sao có thể truyền thụ tâm pháp cho đệ, không lẽ đệ muốn ta chỉ bừa bãi rồi khiến đệ tẩu hỏa nhập ma sao?" Lăng Vân Ninh bật cười, y gõ một cái xuống cái trán trơn bóng của Mị Nguyệt Tu.
Ánh mắt của Nhược Ý tối lại, hắn nhìn Mị Nguyệt Tu đầy khó chịu.

Người này rõ ràng đã lớn, vậy mà vẫn còn bày trò làm nũng để tranh giành đại sư huynh với một đứa trẻ như hắn, không biết mất mặt là gì.

Còn cả đại sư huynh nữa, tại sao y lại có thể làm ra những hành động thân thiết với Mị Nguyệt Tu như vậy chứ, y thật không ngoan.
Mị Nguyệt Tu lờ mờ cảm nhận được ánh mắt không có ý tốt của tiểu sư đệ vừa nhận, hắn cười nhạt trong lòng.

Cũng chỉ là một đứa bé mười tuổi, lại dám dùng chút khí thế đấy dọa hắn.


Xem ra đại sư huynh lại kéo tới một phiền phức mang tên tiểu sư đệ rồi, y chắc hẳn sẽ không dễ chịu đâu.
Hai kẻ đang ngầm tranh đoạt với nhau đang ngồi bên cạnh mà Lăng Vân Ninh không hề hay biết gì, y vẫn còn đang vui vẻ vì câu nói của Mị Nguyệt Tu.

Trong mắt y, Mị Nguyệt Tu không khác gì một đứa bé, tính tình của hắn e rằng còn trẻ con hơn cả Nhược Ý.

Hắn vậy mà có thể so đo thiệt hơn với một đứa bé như vậy, đúng là không có khái niệm ngại ngùng, mặt thật dày.
Lăng Vân Ninh dẫn Nhược Ý đến viện của mình, đưa hắn vào vườn trúc sau viện luyện công.

Vườn trúc này xanh tươi mát mẻ, bởi vì được đặt kết giới mà măng mọc quanh năm, y còn để người kê thêm một cái bàn đá ở giữa để tiện ngồi lại khi mùa hè đến.
Nhìn thấy măng non vừa mới nhú ra khỏi mặt đất, y cảm thấy hơi thèm ăn măng rồi.
Nhược Ý luôn nhìn y nên phát hiện ánh mắt của y nhìn những búp măng kia khá lâu, tròng mắt hắn hơi chuyển.

Hình như đại sư huynh đang muốn ăn măng thì phải, khuôn mặt của y thật đáng yêu.
Lăng Vân Ninh cứ ngỡ rằng mình che giấu biểu cảm trên mặt rất tốt, không ngờ rằng lại bị một đứa bé nhìn ra, nếu y biết thì đã ngượng ngùng muốn độn thổ rồi.
" Nguyệt Tu và Trí Trân rất thích ăn măng của ta, lát nữa đệ ở lại giúp ta đào hai giỏ đi."
Y vừa nói xong câu này thì ý cười trên mặt của Nhược Ý lập tức tắt đi, trong mắt hắn giống như chuẩn bị bùng lên ngọn lửa giận.
Thì ra là muốn đào măng cho kẻ khác! Đại sư huynh thật là tận tụy với danh tiếng của mình, ngay cả thức ăn của sư đệ y cũng phải quản.
Hai tên kia chắc chắn là đã nhận rất nhiều măng từ đại sư huynh rồi, bọn họ không thấy ngại hay sao.
Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng coi như đáp lại lời của y, Lăng Vân Ninh không suy nghĩ nhiều nữa mà bắt đầu dạy hắn tu luyện.

Y trước tiên là dạy hắn kiếm thuật, đây là thứ mà y am hiểu nhất từ khi xuyên vào đây.
Y dạy rất chuyên tâm, linh kiếm và y như hòa vào làm một, kiếm pháp thuần thục lại cao siêu.
Bóng lưng cao gầy của y thoắt ẩn thoắt hiện giữa những đường kiếm, lá trúc rơi rụng đầy đất.

Trên mặt y hiện lên vẻ mê mẩn, là si mê với kiếm pháp.
Thời gian này, y không chuyên tâm tu đạo nữa, y không cầu trường sinh.

Đằng nào y chẳng phải chết, nếu kéo điểm thù hận của nam chính lên đến 100 mà vẫn có khả năng sống sót là chuyện không thể nào.

Nam chính trong nguyên tác là người rất tàn nhẫn, hắn ra tay không từ thủ đoạn, đối với kẻ thù lại càng âm ngoan hơn.
Hệ thống: [ Kí chủ, nam chính nhìn ngài đã khá lâu rồi, kính mong kí chủ làm gì đấy thức tỉnh hắn.

Nam chính không thể nào làm một kẻ phế được.]
[ Hắn phế thì kệ bố hắn!]
Hệ thống: [ Ý nghĩ này của kí chủ là không nên, mong kí chủ loại bỏ suy nghĩ này.

Nam chính vừa đẹp vừa có tài, người gặp người thích.]
Nghe thấy hệ thống trắng trợn khen ngợi nam chính như vậy, Lăng Vân Ninh cười nhạt.
Người gặp người thích sao? Người gặp người giết thì có.

Hệ thống này không chỉ làm ăn tắc trách mà còn có tật xấu là nói điêu.


Cho một sao.
" Sư đệ, đã nhớ kĩ chưa? Đệ có xem kịp không?" Sau khi xoay người đối mặt với nam chính còn đang nhỏ tuổi, y nở một nụ cười nửa giả nửa thật.
Nhược Ý lắc đầu, hắn đỏ mặt nhìn đại sư huynh đang dịu dàng nhìn mình.

Trên mặt của đại sư huynh còn đang chảy mồ hôi, nhìn qua thật có phong vị khác.

Hắn chưa từng nhìn thấy bộ dạng mồ hôi nhễ nhại như vậy của đại sư huynh, đúng là đã được mở rộng tầm mắt.
Câu trả lời của Nhược Ý hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lăng Vân Ninh, vừa nãy y đúng là đã quá hăng say mà quên mất là mình đang dạy kiếm pháp cho một người mới nhập môn.

Nhược Ý hẳn là không thể theo kịp, nhưng mà hắn đỏ mặt làm cái quỷ gì, nói thật ngại lắm sao.
Y một lần nữa nâng kiếm múa may, lần này y thả chậm tốc độ lại để cho Nhược Ý có thể kịp thời nắm bắt từng động tác một.
Sau hai lần Nhược Ý lắc đầu yếu ớt nhìn Lăng Vân Ninh, cuối cùng y cũng không nhịn được mà nhíu chặt lông mày.
Mả cha nó! Đây có thật là nam chính không? Làm gì có nam chính nào chậm hiểu như vậy chứ.

Trong nguyên tác không phải miêu tả hắn là thiên tài tu luyện sao? Nam chính fake hả?
" Đại sư huynh, đệ ngu ngốc như vậy có phải là đã gây phiền phức cho huynh không?" Nhược Ý quan sát sắc mặt không mấy đẹp đẽ của Lăng Vân Ninh, hắn nơm nớp lo sợ hỏi y.
Đúng vậy, nam chính ngươi ngu chết đi được.

So với nguyên tác thì quả thật khác một trời một vực, nam chính bị ai đoạt xá hả.

Y thật nhớ mong nam chính trong nguyên tác, ít nhất dạy dỗ hắn còn thoải mái một chút.

Biết vậy y đã không đồng ý với Vân Tiêu, ai mà biết nam chính này lại ngốc như vậy chứ.
Song, y vẫn phải nhịn xuống lửa giận đang bùng cháy dữ dội trong lòng.
Nhìn đôi mắt ngập nước đầy đáng thương của Nhược Ý, y chỉ muốn xông đến đạp hai cái lên khuôn mặt đẹp của hắn.

Vì 80 điểm thù hận còn lại, y nhịn.
" Có lẽ là do phương pháp truyền dạy của ta có vấn đề, bấy lâu nay ta luận bàn cùng các sư đệ đều ổn, chắc là đệ không theo kịp." Y giả vờ thở dài rồi vươn tay xoa đầu Nhược Ý, đoạn lại nói.

" Nhược Ý, hôm nay tới đây thôi, đệ quay về viện của mình đi.

Ta đã để đạo đồng mang sang viện của đệ tất cả tâm pháp mà ta có, trước hết đệ cứ xem qua đã.

Ngày mai chúng ta tiếp tục."
Nhược Ý cũng biết rằng hôm nay chỉ có thể đến đây, nếu còn ương bướng thì chắc chắn sẽ khiến sư huynh tức giận.
Đợi Nhược Ý rời khỏi rừng trúc, cuối cùng y không nhịn được nữa mà thấp giọng mắng một tiếng.
Nếu cứ dây dưa vớ vẩn như này thì đến khi nào Nhược Ý mới học thành tài, đến khi nào mới có thể cưa đổ nữ chính.

Nếu nam chính không thành tài, y không kiếm được giá trị thù hận thì làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ để rời khỏi thế giới này.

Nam chính quả nhiên không phải loại người tốt lành gì.

[ Hệ thống, cút ra đây.]
Hệ thống: [ Kí chủ, xảy ra chuyện gì rồi sao?]
[ Mày muốn xảy ra chuyện lắm đúng không? Hệ thống rách, chả được tích sự gì.]
Hệ thống biết điều mà ngậm miệng, không dám ho he gì thêm.

Kí chủ thật khó chiều, nam chính ngoan ngoãn để y dạy dỗ dễ kiếm lắm sao.
Lăng Vân Ninh ngồi xuống ghế đá, gió thổi mang theo hương trúc vờn quanh mũi y làm tiêu tan đi một chút tức giận vừa nãy.

Y thở dài nhìn trời, Nhược Ý còn nhỏ nên còn chưa thể thấu hiểu những đạo tâm của tông môn, y vội vã chỉ kiếm đạo cho hắn quả thật là không nên.

Ngày mai cứ thử để Lạc Trí Trân dạy hắn trước vậy, đến khi hắn có thể học được một chút tâm pháp cơ bản rồi thì dạy hắn sau cũng không muộn.

Như vậy thì y cũng không phải ngày ngày nhìn thấy hắn, đỡ phải lo lắng về điểm thù hận.
[ Hệ thống, có phải nam chính lúc nhỏ sẽ rất ngốc không? Tại sao Nhược Ý lại khác trong nguyên tác như vậy? Là do hắn nhập tông trước thời điểm trong nguyên tác sao?]
Hệ thống không dám trả lời vấn đề này, nó sợ sẽ làm lộ hết trước mặt kí chủ.

Sao nó dám nói với kí chủ rằng thật ra Nhược Ý đang giả vờ, thật ra cái gì hắn cũng đều hiểu được.

Nó dám cam đoan khi kí chủ biết được điều này sẽ xông thẳng ra ngoài kia bóp chết nam chính ngay lập tức, tính tình của kí chủ vốn rất kém mà.
Hệ thống: [ Kí chủ, mời ngài kiên trì thêm.

Nam chính rất bình thường, chỉ là hắn không biết chữ.]
Nhược Ý không biết chữ? Nam chính lại không biết chữ sao?
Từ từ, hình như trước đây y từng viết thư để lại cho hắn phải không.

Nếu là như vậy thì hắn sao đọc được bức thư? Bạc có đến tay hắn không?
[ Hệ thống rách, tại sao mày không nói sớm chứ.]
Làm gì có nam chính nào mù chữ chứ.

Nam chính bộ tiểu thuyết này phế đến mức này sao? Hay do y xuyên vào nên xảy ra hiệu ứng bướm bướm?
Nếu Nhược Ý không biết chữ thì đống tâm pháp y đưa cho còn tác dụng quái gì nữa, thảo nào hắn không biết chút gì khi y trực tiếp dạy kiếm pháp.

Không biết chữ thì làm sao mà trở nên cường đại được đây? Con đường bồi dưỡng nam chính của y thật gian nan.