Quả bom Thường Trạch vừa quẳng xuống khiến tất cả những người đứng trên bục giảng xôn xao. Khương Thành cũng không ngờ hắn lại thẳng thắn giới thiệu thân phận của mình trước mặt các bạn học cũ như vậy.
“Diễn cho tròn vai.” Thường Trạch dùng giọng thì thầm đến mức gần như khó nghe thấy, nói với Khương Thành, ánh mắt của hắn chuyển sang Hứa Huy đang đứng một mình ở phía bên kia của lớp học.
“Đó là bạn em à?” Hắn hỏi Khương Thành.
“Không.” Khương Thành buột miệng, vội vàng rũ sạch mối quan hệ với Hứa Huy, phủ nhận: “Em không quen anh ta.”
Hứa Huy nghe vậy chợt khựng lại, liếc nhìn Khương Thành bằng ánh mắt phức tạp, sau đó nhìn Thường Trạch đang đứng bên cạnh Khương Thành, cuối cùng không nói một lời, quay lưng bước ra khỏi cửa lớp.
Bất chợt, Thường Trạch cảm thấy tay áo mình bị kéo nhẹ, quay lại phát hiện Khương Thành đang nhìn mình chằm chằm. Cậu mím môi, vẻ mặt muốn nói lại thôi, do dự một hồi rồi mới mở miệng với hắn: “Trước khi lễ kỷ niệm thành lập trường khai mạc, em có thể ở cùng anh được không?”
“Tuỳ em thôi.” Thường Trạch không phản đối. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Khương Thành, như vuốt ve một chú cún con. Hành động này khiến Khương Thành hơi bất ngờ, cho đến khi nghe tiếng reo hò từ trên bục giảng cậu mới nghĩ rằng, có lẽ đây cũng là một phần của vở kịch.
Nhóm người ban nãy đòi chụp ảnh đều là bạn cùng phòng ký túc xá với Thường Trạch thời cấp ba. Cả đám đã ở cùng nhau suốt nhiều năm, cho dù đã tốt nghiệp lâu nhưng vẫn thường xuyên liên lạc, có thể nói là tình cảm rất tốt.
Hiếm khi có dịp kỷ niệm thành lập trường, tất cả mọi người đều tề tựu đông đủ, bọn họ quyết định đến thăm lại lớp học cũ, hồi tưởng lại những ngày tháng học trò. Không ngờ lại tình cờ gặp “vợ” của Thường Trạch, đúng là cơ hội hiếm có, thế nên mọi người bắt đầu hỏi han Khương Thành đủ điều.
“Bé Thành, rốt cuộc em và anh Gà quen nhau thế nào?”
“Ai là người tỏ tình trước, em hay là anh Gà?”
“Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?”
“Đã kết hôn ở đâu vậy?”
…
Khương Thành dựa vào kịch bản đã chuẩn bị từ trước để đối phó với họ hàng của Thường Trạch, trả lời từng câu hỏi đâu ra đấy.
Tuy nhiên cậu cũng có một câu hỏi khá tò mò: “Tại sao các anh lại gọi anh ấy là anh Gà?”
Câu hỏi này khiến đám bạn Thường Trạch đồng loạt lật lại quá khứ đen tối của hắn.
“Hồi xưa đứa giàu nhất trường là nó, nhưng đứa ki bo nhất cũng là nó luôn. Không phải gọi nó là ‘Gà’ thì gọi gì?”
“Biệt danh của nó trong lớp bọn anh chính là ‘Gà’, ai cũng gọi như vậy!”
“Không chỉ lớp bọn anh mà cả khối ai cũng biết biệt danh ‘Gà’ này.”
“Anh nói cho em biết, có lần tiệm tạp hóa trong trường tổ chức sự kiện, gom đủ 50 nắp chai Coca sẽ đổi được một cái loa Bluetooth, kết quả là Gà…”
“Chúng mày đủ rồi.” Anh bạn kia mới nói được nửa chừng đã bị Thường Trạch ngắt lời: “Đừng lôi hết chuyện cũ của tao ra kể.”
Cả đám cười nhạo hắn: “Anh Gà, ai quen ông cũng biết ông ki bo, đâu cần bọn này kể thêm nữa chứ?”
Khương Thành gật đầu đồng tình, đúng vậy, không cần nghe từ người khác, chính cậu cũng có trải nghiệm khắc sâu về tính ki bo của Thường Trạch.
Thường Trạch thấy Khương Thành gật đầu như giã tỏi bèn nhéo nhẹ gáy cậu: “Em gật đầu hùa theo cái gì?”
“Họ nói thật mà, có gì sai đâu?” Khương Thành xoa gáy phản bác.
“Đừng nói với anh hai chữ ‘sự thật’ này.” Thường Trạch bất giác nhíu mày, kể từ khi tiếp xúc livestream hắn bỗng có một cảm giác khó chịu không sao tả được mỗi khi nghe thấy từ này.
Khương Thành không hiểu: “Tại sao?”
“Không tại sao cả.”
Khương Thành không hiểu hắn đang nghĩ gì, chuyển sang câu hỏi khác: “Anh với họ là bạn cùng phòng à?”
“Không thì?”
“Tám người ở chung một phòng ký túc xá chật chội vậy sao?”
“Hồi trước trường chưa mở rộng, rất nhiều cơ sở vật chất chưa được tốt như bây giờ, vả lại mãi đến học kỳ cuối lớp 12 bọn anh mới có điều hoà.” Thường Trạch nói xong hỏi lại cậu: “Lúc đó phòng kí túc của em có mấy người?”
Khương Thành lắc đầu: “Trước kia em học ngoại trú, cấp ba không ở kí túc xá.”
“Thế thì em đã bỏ lỡ một niềm vui lớn đấy.”
“Em ở kí túc khi học đại học, thấy cũng bình thường thôi.”
“Cuộc sống ở kí túc đại học và kí túc cấp ba khác nhau, cấp ba thú vị hơn nhiều.”
“Thú vị thế nào?”
“Em chưa từng ở kí túc cấp ba, có nói em cũng không hiểu.”
Khương Thành “hừ” một tiếng, quay mặt đi, khẽ bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Sau khi hoạt động kỷ niệm thành lập trường kết thúc, các bạn cùng lớp của Khương Thành đề nghị cùng nhau đi ăn liên hoan, nhưng cậu không muốn ở chung một chỗ với Hứa Huy, kể cả không phải chỉ có hai người nhưng cũng đủ khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng Khương Thành lấy cớ nhà có việc gấp, chụp xong ảnh chung rồi từ biệt thầy cô bạn bè, sau đó rời đi.
Xe của Thường Trạch đỗ ở hầm gửi xe gần trường, Khương Thành định đi thẳng tới đó đợi hắn, nhưng để chắc chắn, cậu vẫn quyết định gọi điện thoại trước.
“Bên tôi xong rồi, anh đang ở đâu? Có đến lấy xe ngay không?”
Đầu dây bên kia rất ồn ào, Khương Thành đoán chắc Thường Trạch vẫn đang ở bên trong trường.
“Lớp tôi vừa giải tán, mấy đứa bạn cùng phòng rủ lát nữa đi ăn, cậu tự bắt xe về nhà nhé.”
Thường Trạch vừa dứt lời, một người bạn chạy đến bên cạnh chen vào: “Anh Gà, đừng đừng đừng! Để bé Thành đi cùng đi!”
“Đúng đấy bé Thành, đừng vội về nhà!” Một người khác cũng kêu lên: “Bọn anh ăn xong còn có chương trình khác, em đi cùng cũng không sao, nhiều người đông vui, tiện thể còn có thể giám sát chồng em!”
Qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của người ở đầu dây bên kia, Khương Thành có chút phân vân, hỏi ý kiến của Thường Trạch: “Anh nghĩ em nên đi không?”
“Qua đây đi.”
“AA nhé?” Ở với Thường Trạch đã lâu, giờ gặp chuyện liên quan đến chi tiêu Khương Thành đều không tự chủ mà hỏi vậy.
“Hôm nay không cần, anh mời.”
Cậu không nghe lầm đấy chứ? Khương Thành không dám tin vào tai mình: “Hôm nay anh đổi tính à?”
“Đám kia nói anh thiếu họ một bữa tiệc cưới, tiện hôm nay đông đủ nên bù lại, em đi cùng thì họ sẽ không làm khó anh nhiều.”
Hóa ra đây mới là lý do hắn gọi mình đến…
Phải nói sao nhỉ, cứ có cảm giác mình bị lợi dụng, nhưng nếu là Gà mời thì có ngu mới không ăn.
Không chỉ Khương Thành có suy nghĩ này, đám anh em của Thường Trạch cũng không dễ dàng bỏ qua cơ hội hắn mời khách.
Ăn xong lại kéo nhau đi massage, chưa hết hứng còn đòi đi KTV chơi một trận.
Hát hò uống rượu chỉ là chương trình phụ, bù tiệc cưới xong giờ mọi người lại muốn bù màn phá động phòng.
“Anh Gà, trong nhóm anh em chúng ta chỉ có ông là chưa bị phá động phòng khi kết hôn thôi đấy, không thể để ông thoát được.”
Khương Thành nhìn đám kia xắn tay áo chuẩn bị hành động, âm thầm cảm thấy lo sợ, chỉ mong mấy người chọc tên kia được rồi, đừng kéo tôi vào.
“Mời các mấy ông uống còn bị các ông chọc? Không được không được.”
Ban đầu Thường Trạch không đồng ý, nhóm bạn hắn đã đoán trước điều này, bèn đưa ra điều kiện: “Phá động phòng xong tụi tôi sẽ gom tiền mừng còn thiếu trước đây cho ông!”
“Được, không thành vấn đề, các ông muốn làm gì cũng được.” Thường Trạch đồng ý ngay lập tức.
Khương Thành: …
Quả nhiên trước mặt tên Gà này, tiền bạc luôn là thứ có hiệu quả nhất.
Vừa nãy đồng ý vô cùng hào phóng, kết quả Thường Trạch lại thua ngay vòng đầu tiên trong trò thật hay thách.
“Thật hay thách, anh Gà, ông tự chọn đi.”
Thường Trạch suy nghĩ vài giây, cảm thấy lời thật lòng dễ lộ bí mật, nói: “Thách đi.”
“Được! Anh đây cũng không làm khó hai vợ chồng đâu, chỉ cần hôn nhau trước mặt mọi người là được.”
Mọi người huýt sáo tán thành.
“Nhất định phải là nụ hôn kiểu Pháp mới chất!”
“Chí ít cũng phải hôn mười phút!”
???
Khương Thành ngồi bên cạnh nghe vậy trợn tròn mắt, nghệt mặt hồi lâu.