“Hôm nay cảm thấy thế nào? Đã đỡ hơn chút nào chưa?” Sáng hôm sau, Thường Trạch lại đưa Hạo Hạo tới.
“Tàm tạm ông ạ.” Nhậm Vĩnh Hiên ngồi bên giường, nhận lấy cốc nước Thường Trạch đưa cho, uống thuốc ực một phát, sau đó nói: “Từ hôm qua đến giờ, số lần tôi bị tiêu chảy còn nhiều hơn ba năm qua cộng lại, đúng là chết tiệt.”
“Ông cứ nghỉ ngơi vài hôm, nhóm fan nhà ông đều bảo ông cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đã.”
Nhậm Vĩnh Hiên nhìn hắn một hồi, bất ngờ gọi hắn: “Trạch.”
“Sao thế?”
“Ông qua Nhật không phải chỉ vì thăm tôi đấy chứ?”
Thường Trạch vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh: “Thằng gấu con kia cứ nằng nặc đòi ra ngoài chơi, cũng hết cách rồi.”
Nhậm Vĩnh Hiên không ngốc, anh híp mắt, hiển nhiên tỏ vẻ cực kỳ nghi ngờ trước cái cớ của Thường Trạch, chất vấn: “Đừng hòng lừa tôi, tôi thấy rõ ràng là ông muốn đến, đừng để trẻ nhỏ phải đội nồi thay.”
Nói xong, anh huých vào tay Thường Trạch, hất cằm cười hỏi: “Dính rồi?”
“Dính cái gì chứ.” Thường Trạch giả vờ không hiểu lời anh.
Nhậm Vĩnh Hiên khó chịu: “Ông đúng là chẳng thành thật chút nào, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, ông tưởng tôi không nhận ra đấy à? Còn định giấu tôi nữa chắc?”
“Tôi có giấu đâu.” Thường Trạch thở dài bất đắc dĩ: “Vấn đề này tôi cũng không biết phải nói thế nào cho đúng.”
Nhậm Vĩnh Hiên chỉ vào Khương Thành đang ngồi bên ngoài chơi với Hạo Hạo, hỏi Thường Trạch: “Nghĩ kỹ rồi phải không?”
“Chưa nghĩ ra nữa.”
“Sao lại chưa nghĩ ra nữa? Chẳng phải ông còn cố tình bay sang Nhật Bản vì người ta sao?”
Thường Trạch lắc đầu, lẩm bẩm: “Không… Lão Hiên, ông cũng biết mà, trước giờ tôi chỉ thích con gái.”
“Rồi thì?” Nhậm Vĩnh Hiên chờ hắn nói tiếp.
“Đúng là trước đây là tôi có cảm tình với Momo, nhưng sau này Momo và Khương Thành đột nhiên biến thành một người. Đến giờ tôi vẫn thấy rất vi diệu. Hmm, cảm giác ấy quá kỳ quái, tôi cũng chẳng rõ mình đang làm gì.”
Lý ra sau khi biết thân phận thật sự của Momo là đàn ông, cảm tình sinh ra của hắn với Momo đã tiêu tan.
Nhưng ngày đó khi hắn định dứt bỏ mối duyên phận hoang đường này, hắn vô tình ấn mở phòng livestream, khoảnh khắc thấy Momo vẫn mặc đồ nữ, làm nũng, uốn éo lắc hông nhảy trước ống kính, hắn lại cảm thấy mình bị mê hoặc.
Lúc này, Thường Trạch đã hoàn toàn hiểu rõ Momo là đàn ông con trai, hơn nữa lại là Khương Thành – đối tượng kết hôn trên danh nghĩa của hắn. Nhưng có những chuyện thật kỳ quái, bản thân như bị yểm bùa, lý trí bảo hắn phải kịp thời dừng, nhưng sự cố chấp nào đó trong lòng lại khiến hắn càng lún sâu.
Hắn từng nghĩ rằng, chẳng qua bản thân chỉ thích Momo trong bộ đồ nữ, nhưng cho đến chiều hôm qua, khi nhìn thấy Khương Thành và Nhậm Vĩnh Hiên tương tác trong phòng livestream, thấy Nhậm Vĩnh Hiên đưa tay vuốt tóc Khương Thành để tạo không khí cho chương trình, lòng hắn bỗng nhiên trỗi dậy một hồi lửa giận vô danh.
Sau đó, hắn có mặt ở đây.
Thường Trạch liên tục tự hỏi.
Tại sao mình lại tức giận vì chuyện đó?
Chẳng lẽ hắn đã nảy sinh thứ tình cảm nào đó với Khương Thành?
Không thể nào, rõ ràng hắn là trai thẳng cơ mà!
Nghĩ mãi không ra…
“Nghĩ mãi không ra thì nghĩ mãi cũng không ra thôi, đừng ép mình quá.” Nhậm Vĩnh Hiên vỗ tay bảo dừng: “Tôi đoán cái đầu ông chỉ hoạt động tốt nhất khi dính đến chuyện làm ăn thôi, cứ để mọi phát triển theo tự nhiên. Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu ắt có bến.”
Khi hai người đang trò chuyện bên trong, Khương Thành ngồi ở bên ngoài mở livestream chơi cùng Hạo Hạo.
Sau khi xem buổi livestream tối qua, bây giờ Hạo Hạo đã rất thích thú với kiểu tương tác trong phòng livestream. Vừa đứng trước ống kính, thằng nhóc hứng khởi hẳn, miệng nói không ngừng như pháo đốt, không nghỉ chút nào.
Mặc dù đứa nhỏ nói nhiều, nhưng nhờ vẻ ngoài đáng yêu nên nhóm khán giả cũng rất sẵn lòng ngồi nghe nhóc con có khuôn mặt mũm mĩm kia líu ríu.
Khương Thành ngồi cạnh âm thầm toát mồ hôi, may mà Hạo Hạo không biết nhiều chữ, chẳng hiểu được phần lớn bình luận, bằng không thấy mấy dòng bình luận liên quan đến cậu và tên keo kiệt kia, chắc cậu bị lộ tẩy mất.
【Cưỡi heo mẹ dạo quanh thế giới】: Sao Hạo Hạo vẫn mặc đồ hôm qua vậy? Chẳng lẽ chưa tắm rửa sao?
Khương Thành đọc bình luận của khán giả lên, Hạo Hạo lớn tiếng đáp: “Em tắm rồi ạ. Chỉ là em không có quần áo để thay thôi!”
“Sao em lại không có quần áo thay?” Khương Thành thắc mắc.
“Em không mang hành lý. Cậu không cho em mang, bảo chờ đến đây rồi mua sau.”
【Mãnh nam rơi lệ】:???
【Khó trúng giải lắm 555】:???
【Tiểu tiên nữ tiêu chảy】: Tất cả đều mua mới sao??? Má nó, bạn nối khố giàu thế à?!
【Chuyên gia ngực phẳng】: Làm ơn cho tôi biết WeChat và số điện thoại của bạn nối khố đi!!!
…
…
Hạo Hạo đột nhiên nhớ ra nhiệm vụ cậu giao cho mình. Nhóc kéo Khương Thành, nói theo kịch bản đã bàn trước với Thường Trạch: “Anh Thành, lát nữa em với cậu ra ngoài mua quần áo, anh đi cùng nhé!”
Chuyện này…
Bởi vì nhiều loại lý do, Khương Thành không muốn ở cùng Thường Trạch, vậy nên cậu tìm cớ từ chối: “Anh Hiên vẫn còn nằm trên giường nghỉ ngơi, anh nghĩ mình nên ở lại khách sạn thì hơn, phải có người trông nom anh ấy.”
Dựa theo kịch bản Thường Trạch dự đoán, quả nhiên Khương Thành từ chối lời mời của cháu trai. Hạo Hạo lập tức khởi động phương án ứng phó thứ hai.
“Không sao đâu ạ, anh Hiên bảo một mình anh ấy ở lại khách sạn cũng không sao hết, dặn anh ra ngoài làm livestream giúp anh ấy.”
“Hả? Anh ấy nói lúc nào vậy?” Khương Thành ngơ ngác.
“Tối qua lúc nói chuyện với cậu em ạ.” Hạo Hạo chớp mắt: “Mắt thẩm mỹ của cậu em chán lắm! Em không thèm mặc quần áo cậu em chọn đâu, mắt thẩm mỹ của anh tốt hơn cậu nhiều.”
Chậc…
Khương Thành không tính đồng ý, nhưng cũng không tiện khước từ, đành lấy cớ đi vệ sinh để tạm thời rời khỏi một lúc.
Thường Trạch và Nhiệm Vĩnh Hiên vẫn đang nói chuyện trong phòng, bên ngoài phòng khách chỉ còn lại mình Hạo Hạo.
Thằng gấu con lại bắt đầu quậy phá, cầm điện thoại livestream nhảy nhót khắp phòng.
Các fan bị nhóc làm cho choáng váng, liên tục hô dừng.
【Gay tận trời】: Hạo Hạo, đừng lắc nữa, chú sắp chóng mặt đến nơi rồi
【Tui Là Mỹ Nữ Ngực To】: Đờ mờ, tui không chịu nổi nữa, chóng mặt quá!
Sau khi xoay đủ rồi, Hạo Hạo ngồi phịch xuống sàn, cười hì hì che miệng, ghé sát vào micro: “Em sẽ kể cho mọi người một bí mật của cậu em nhé!”
Đám em trai thối lập tức tập trung tinh thần hóng hớt.
【Trên không luyện kiếm dưới đê tiện】: Bí mật gì thế?
【Mãnh nam mau dùng nước tiểu tưới em】: Mau nói đi, chuỵ đang nghe đây
【Trai đẹp trong truyền thuyết】: Mau nói đi, anh đã chuẩn bị quay màn hình rồi
…
“Ông ngoại và mẹ em đều nói cậu em bị thối chân!”
【Fan phật hệ âm thầm quan sát】:???
【Được Thiên Hạ, song long ngoài trời】:???
【Không uống coca đá nữa】: Đệt…
【Sô-cô-la vị cứt】: Bạn nối khố bị thối chân á?
【Ba Năm Không Chịch Choạc】: Thật hay đùa vậy???
【Được Thiên Hạ, Thánh thích tồng ngồng】: Trẻ con không biết nói dối, tui lựa chọn tin Hạo Hạo
【Áu, tui cong rồi】: Quả bán đứng cậu cứ phải gọi là đỉnh của chóp
【Chim dâm dựng đứng】: Má ơi… bạn nối khố bị hôi chân á? Tôi hơi vỡ mộng rồi
【Dái chó thích hóng drama】: Đừng nói nữa, ba tôi cũng bị hôi chân, giờ nghĩ đến tôi vẫn muốn ói [oẹ]
…
Hạo Hạo hoàn toàn không biết bình luận đang xảy ra chuyện gì, tiếp tục vạch trần: “Cậu em cũng thích xem livestream, tối qua cậu ấy xem đến tận sáng mới ngủ, còn làm em thức giấc nữa.”
Vừa nói, nhóc còn vừa cầm điện thoại của Thường Trạch đặt trên bàn lên, nhập mật khẩu đã nhớ từ trước, ba giây sau thuận lợi mở khóa.
“Em cho mọi người xem nhé, nhìn này, đây là cái app livestream cậu em xem đó.”
Hạo Hạo cầm điện thoại livestream, đưa camera hướng về phía màn hình điện thoại của Thường Trạch, vào app Ngân Hồ TV. Trẻ con không đọc được chữ, thấy hay hay thì bấm lung tung, bấm tới bấm lui, vô tình bấm vào trang cá nhân của Thường Trạch.
Ba chữ “Ông chủ Tiền” to tổ chảng được viết bằng font chữ đậm đột nhiên xuất hiện trên màn hình livestream.
【Nghèo rồi không nạp nữa】:???
【Hoóc-môn bùng nổ】: Ông chủ Tiền???
【Khen thưởng mấy đứa xem free đáng xấu hổ】: Ông chủ Tiền???
【Cầm em trai sờ sờ】: Đậu xanh rau má…
【Pikachu nnhafĐào Đào】: Đệt mợ!!!
【Anh Giai ** Em Tung Nóc】: Đệt mợ!!!
【Tui Có Một Chiếc Khung Xám To】: Tui không hoa mắt chứ?
【Mập Mạp Mạnh Nhất Quả Đất】: Đờ mờ! Sao lại là Ông chủ Tiền???
…
…
Phòng livestream hoàn toàn nổ tung, màn hình che kín bình luận, ngay cả chữ cũng không thấy rõ nữa.
Lúc này Thường Trạch nói chuyện với Nhậm Vĩnh Hiên trong phòng, vẫn đang đau đầu vì chuyện tình cảm chưa xác định của mình, hoàn toàn không hay biết rằng mình đã bị thằng cháu bán từ Thái Bình Dương sang tận Đại Tây Dương.