Thường Trạch ngồi trong văn phòng, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trên bàn, cứ cầm lên rồi lại đặt xuống, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Thứ sáu tuần sau là thượng thọ Thường Vũ Hồng, hắn vốn định lấy cớ này để gọi Khương Thành ra ngoài, rủ cậu cùng đi mua quà. Rõ ràng là chuyện hết sức đơn giản, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy khó mở lời.
Toàn bộ kế hoạch buổi tối hôm nay hắn đã vạch sẵn trong đầu, hai người sẽ cùng đến trung tâm thương mại chọn quà cho ông cụ, mua xong sẽ tiện đường đi ăn tối luôn. Lần trước xem livestream nghe Khương Thành nói thích ăn đồ Thái, gần đó có một nhà hàng Đông Nam Á khá ngon, đến lúc đó hai người có thể qua đấy ăn, sau đó còn có thể đi xem phim, một tối hoàn hảo.
Có kế hoạch cụ thể trong đầu, bước tiếp theo là thực hiện.
Đầu tiên, phải mời được Khương Thành ra ngoài, những kế hoạch tiếp theo có thành công hay không đều phụ thuộc cả vào bước quan trọng này.
Thường Trạch ngồi xóa rồi sửa tin nhắn trong khung chat gần mười phút, cuối cùng khi nhấn gửi đi, đáy lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác bồn chồn. Trước đây hắn đã từng có cảm giác này rồi. Hồi còn đi học, mỗi lần hẹn cô gái mình thích ra ngoài, tâm trạng lúc đó của hắn cũng giống bây giờ, có hơi căng thẳng.
Khương Thành nhận được tin nhắn WeChat của Thường Trạch lúc đang dọn phòng, cậu mau chóng nhấn xem.
【Gà】: Tối nay có rảnh không? Tuần sau là thượng thọ ông chúng ta, cùng đi chọn quà cho ông chứ?
Rảnh thì có rảnh, nhưng đọc tin nhắn xong Khương Thành thấy hơi thắc mắc. Trước đây, mỗi lần Thường Trạch nhắc đến Thường Vũ Hồng đều gọi là “ông tôi”, nhưng hôm nay lại nói là “ông chúng ta.”
Có lẽ chẳng có gì đặc biệt, Khương Thành nghĩ chắc do mình nhạy cảm quá mức, suy nghĩ nhiều rồi.
Cậu thẳng thắn trả lời đối phương.
【Khương Thành】: Được
【Khương Thành】: Mấy giờ? Đợi ở đâu?
Bên kia mau chóng gửi tin
【Gà】: Cứ chờ chút đi, năm rưỡi tôi tan làm, đến lúc đó sẽ lái xe về đón cậu
Một khi đã có mong đợi, thời gian dường như bỗng trở nên chậm chạp, tựa như một con sâu lười nằm ì một chỗ không chịu nhúc nhích.
Đối với một kẻ đam mê kiếm tiền như Thường Trạch, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy buổi chiều của một ngày làm việc trôi qua dài đằng đẵng.
Còn hơn năm phút nữa mới đến giờ tan làm, Thường Trạch vẫn còn đang lưỡng lự giữa việc “về sớm” và “ở lại đến phút cuối cùng”, đột nhiên điện thoại trên bàn có tin nhắn WeChat mới.
Tên hiển thị là “Gừng[1]” đây là tên mà Thường Trạch đã đổi sau khi bí mật của Khương Thành bị lộ.
【Gừng】: Tôi đến dưới công ty anh rồi
【Thường Trạch】: Chẳng phải cậu đang ở nhà sao? Sao lại đến đây?
【Gừng】: Công ty của anh gần các trung tâm thương mại lớn, tan làm đi qua đi lại tốn thời gian lắm. Dù sao tôi cũng không có việc gì làm, đến sớm một chút cũng được.
【Thường Trạch】: Giờ cậu đang ở sảnh à?
【Gừng】: Không, tôi ở bên ngoài công ty.
【Thường Trạch】: Cậu vào trong sảnh ngồi đi, lát nữa cùng tôi đi lấy xe ở bãi đỗ.
【Gừng】: Được.
Nhắn xong tin, Khương Thành đút máy vào túi rồi bước vào tòa nhà công ty trước mặt.
Đôi khi, sự quan tâm giữa người với người là sự hòa hợp tương trợ lẫn nhau. Khương Thành không đòi hỏi Thường Trạch phải đối xử tốt với mình mỗi ngày, nhưng chỉ cần hắn có lòng nghĩ đến việc tạo thuận tiện cho cậu, vậy cậu cũng sẽ chủ động nghĩ cho hắn ta.
Hôm nay cậu ăn mặc không quá cầu kỳ, chỉ là chiếc áo len đơn giản màu trắng kem mua trên mạng, kết hợp với quần ống lửng màu xanh đậm, đeo chiếc túi chéo, đội thêm một chiếc mũ len màu xám. Trang phục này khá nổi bật trong tòa nhà văn phòng toàn những bộ vest công sở, đi đến chỗ nào cũng dễ dàng khiến người khác lầm tưởng cậu là sinh viên.
Thường Trạch bước ra từ thang máy, nhìn thấy Khương Thành, hắn hơi sững lại, sau đó mới vẫy tay gọi cậu đến gần.
Trên đường đến trung tâm thương mại, Thường Trạch lái xe nhưng không tập trung lắm. Mỗi khi gặp đèn đỏ ở ngã tư, ánh mắt hắn lại không tự chủ được dõi theo người ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng tranh thủ lúc cậu lơ đãng nhìn thêm vài lần.
Chiếc cổ áo len cổ chữ V màu trắng kem ôm sát phần xương quai xanh nhỏ gầy, phía trên là chiếc cổ trắng nõn. Nếu bây giờ ghé sát mũi vào, không biết có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thơm ngọt không nhỉ?
Hắn hơi đắm chìm trong suy nghĩ, đèn xanh đã bật một hồi, xe phía sau bị hắn chắn đường không đi được, bấm còi mấy cái nhắc hắn đi mau.
Khương Thành đang nghịch điện thoại đột nhiên ngẩng đầu, Thường Trạch vội vàng tập trung vào con đường phía trước. Để che giấu suy nghĩ vừa rồi của mình, hắn tìm chủ đề khác để hỏi: “Đói không? Có muốn ăn tối trước không?”
“Tôi không đói lắm, lúc hơn ba giờ tôi mới ăn bữa xế. Chúng ta chọn quà trước đi.”
Lúc này vừa mới tan làm, không có nhiều người đi dạo trung tâm thương mại, hai người vừa từ bãi đỗ xe đi ra thì điện thoại công việc của Thường Trạch đã nhận được cuộc gọi.
Là trợ lý gọi đến, Thường Trạch áp điện thoại lên tai: “Rachel, có chuyện gì thế?”
“Boss, anh đã xem bản hợp đồng em để trên bàn anh hồi chiều chưa?” Giọng Rachel có phần gấp gáp.
“Tôi xem xong rồi, hợp đồng không có vấn đề gì cả.”
“Nhưng… sao anh còn chưa ký vậy?”
Thường Trạch nhíu mày. Hắn nhớ rõ ràng mình đã đọc kỹ từng câu từng chữ trong hợp đồng, không thể có chuyện quên ký tên được.
Ban đầu hắn còn không tin, mãi cho đến khi Rachel gửi ảnh hợp đồng vào điện thoại, bấy giờ Thường Trạch mới ngớ người nhớ ra. Lúc ấy đúng là hắn đã cầm bút tính ký, kết quả nhận được tin nhắn của Khương Thành, phấn khởi hồi lâu, tiện tay gấp luôn hợp đồng mà chưa ký.
Tiêu đời… Khách hàng ký hợp đồng sẽ rời khỏi Hương Sơn vào tối nay, Rachel vốn định chờ hắn ký xong rồi mang đến sân bay, nào ngờ đối phương không chờ nổi nên đã tự đến công ty lấy hợp đồng.
Khương Thành đứng bên cạnh yên lặng lắng nghe. Đợi đến khi Thường Trạch cúp máy, cậu mới quay sang hỏi: “Giờ anh phải quay về công ty à?”
“Ừ, có một bản hợp đồng quên ký, tôi phải về xử lý.”
“Tôi đi với anh.”
Nói xong, Khương Thành đột nhiên lo lắng Thường Trạch sẽ thấy bất tiện, lập tức đổi giọng: “Nếu không tiện thì để tôi tìm quán cà phê ngồi đợi anh.”
“Không sao, cùng đi cũng được.”
Trên đường trở về công ty đông đúc hơn hẳn so với lúc trước. Vừa xuống xe, Thường Trạch vội vã đi thẳng đến thang máy, Khương Thành bước theo sát sau.
Vừa đến tầng văn phòng, Rachel đã đứng đợi ở cửa thang máy. Thấy ông chủ xuất hiện, cô đi thẳng vào vấn đề: “Khách hàng đang chờ trong phòng làm việc của anh, em thấy người ta có vẻ hơi bực.”
Thường Trạch gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu tình hình, trước khi đi, hắn nói với Khương Thành: “Để Rachel đưa cậu sang phòng tiếp khách ngồi một lát, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”
Không giống những nhân viên hay hóng drama trong công ty, Rachel – trợ lý thân cận của Thường Trạch – là một trong số ít người trong công ty biết về mối quan hệ hôn nhân giữa Thường Trạch và Khương Thành. Cô đã gặp Khương Thành vài lần, tuy rằng không thân thiết lắm nhưng so với ông chủ của mình, cô lại chuyện thoải mái với chàng trai trông như sinh viên này.
“Bé Thành, tối nay đi hẹn hò với Boss đấy hả?”
“Không đâu ạ, bọn em chỉ đi mua đồ thôi.” Khương Thành giải thích: “Em nghe trong điện thoại nói anh ấy quên ký hợp đồng sao?”
Rachel tỏ vẻ ngạc nhiên: “Đúng vậy, trước giờ Boss làm việc luôn cẩn thận, chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, kỳ lạ thật đấy.”
Khương Thành không biết gì về chuyện làm ăn của Thường Trạch, nên không đưa ra đánh giá gì hết. Rachel còn nhiều việc khác phải làm, nói với Khương Thành một hồi rồi vội vã rời đi.
Không phải chờ đợi quá lâu, khoảng mười phút sau, cửa phòng tiếp khách mở ra, Thường Trạch đã xử lý xong công việc quay lại.
“Sao rồi?”
“Ổn rồi, tôi vừa tiễn khách hàng rời công ty.” Thường Trạch thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy chiếc túi trên ghế đưa cho Khương Thành. “Đi thôi.”
Hai người sóng vai rời khỏi phòng tiếp khách, trên đường đến thang máy, không ít nhân viên tò mò nhìn cậu “sinh viên” đang đi bên cạnh ông chủ. Khương Thành cảm thấy hơi không thoải mái, mắt luôn nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Mãi cho đến khi bước vào thang máy cậu mới thấy bớt căng thẳng.
Xe đậu ở sảnh tầng một, thang máy đang đi xuống dưới bỗng nhiên rung lắc, Khương Thành không đứng vững chân, người chúi về trước, Thường Trạch kịp thời vươn tay đỡ cậu.
“Không sao chứ?” Hắn lo lắng hỏi.
Khương Thành lắc đầu: “Ừ, không sao.”
Thang máy vốn dĩ đi thẳng xuống dưới tầng một, nhưng bây giờ con số lại dừng ở tầng 26 không nhúc nhích. Thường Trạch thử bấm các nút khác nhưng không có phản hồi, hiển nhiên là họ đã bị kẹt trong thang máy.
Hắn lập tức bấm nút báo động trên tường, thông báo cho bảo vệ ở phòng điều khiển. Khi tín hiệu chưa kịp kết nối, đèn trong cabin đột nhiên chớp tắt, trước mắt lập tức tối đen, mất điện.
Thường Trạch đành lấy điện thoại nhắn tin cho Rachel, bảo cô gọi người đến sửa thang máy. Sóng trong cabin không tốt, tin nhắn phải gửi đi nhiều lần mới thành công.
“Khương Tiểu Thành?”
Trong bóng tối, Thường Trạch bật đèn pin điện thoại để xác định vị trí của Khương Thành, sau đó phát hiện cậu đang ngồi xổm trong góc, tay ôm đầu gối bất động.
“Sao vậy? Sao lại ngồi đó?”
Khương Thành không trả lời.
Ban đầu Thường Trạch không nhận ra điều bất thường, nhưng một lúc sau thấy cậu vẫn giữ nguyên tư này, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, Thường Trạch mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Hắn cúi người xuống, ngồi xổm bên cạnh Khương Thành, áp tay lên trên trán cậu, lạnh toát. Thường Trạch nắm lấy tay cậu, phát hiện nhiệt độ rất thấp.
Khương Thành ra sức bóp chặt tay hắn, đau đến mức Thường Trạch phải cố nhịn.
Khương Thành lắc đầu nguầy nguậy, nhưng dù thế nào cậu vẫn không chịu nói gì.
Nếu không phải vì vấn đề sức khỏe, chẳng lẽ cậu mắc chứng sợ không gian kín?
Thường Trạch không chắc Khương Thành gặp phải chuyện gì, nhưng điều cần làm lúc này là phải xoa dịu cảm xúc của cậu.
Hắn ngồi xuống bên cạnh, duỗi tay ôm lấy bả vai Khương Thành, dùng sức kéo cậu vào lòng, để cậu cảm nhận được sự hiện diện của mình. Sau đó, hắn ghé sát vào tai cậu, thì thầm an ủi: “Không có chuyện gì, tôi đã báo cho Rachel rồi, cô ấy sẽ nhanh chóng gọi người đến sửa thôi.”
Trong không gian chật hẹp của thang máy, âm thanh hô hấp, nhịp tim của hai người, thậm chí cả tiếng kim giây đồng hồ di chuyển đều nghe rất rõ ràng.
Khương Thành bất giác rúc vào trong lòng Thường Trạch, liên tục dụi đầu vào hắn. Thường Trạch có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể Khương Thành đang run rẩy không ngừng, như thể không khống chế được.
“Không sao, không sao, đừng sợ, tôi đang ở đây.”
Hắn cứ lặp đi lặp lại câu nói bên tai Khương Thành, như đang xoa dịu một con vật nhỏ hoảng sợ, ôm chặt cậu ở trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về đầu cậu.
[1] Sinh Khương – chữ Khương trong tên Khương Thành nghĩa là gừng.