Thường Vũ Hồng là người luôn biết lấy đại cục làm trọng, rốt cuộc chuyện xấu trong nhà cũng không thể để lộ ra bên ngoài. Bây giờ đối mặt với chuyện cháu trai ngoại tình, ông tức thì có tức nhưng cũng không làm ầm lên trước mặt mọi người.
Khương Thành vội vàng chạy từ đại sảnh buổi tiệc vào trong phòng nghỉ, khóa trái cửa lại, luống cuống thay đồ.
Có tin nhắn gửi đến, là Nhậm Vĩnh Hiên.
【Anh Hiên】: Rời khách sạn ngay
【Khương Thành】: Anh Hiên, tình hình bên ngoài hiện tại sao rồi?
【Anh Hiên】: Giờ để nói rõ cho em cũng khó, Thường Trạch bảo em đừng về nhà, cứ tìm chỗ nào ngồi tạm, lát nữa cậu ấy sẽ liên lạc với em
【Khương Thành】: Vâng…
Cậu dùng tốc độ nhanh nhất thay đồ, sau đó rời khách sạn thông qua lối thoát hiểm bên cạnh phòng nghỉ.
Không thể về nhà, trong lúc nhất thời Khương Thành cũng không biết đi đâu. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cậu mua một cốc trà sữa nóng ở ven đường rồi vào quán net gần đó, mua một thẻ truy cập hai tiếng.
Máy tình vừa mở, cậu lập tức đăng nhập vào trang web của Ngân Hồ TV, không chần chừ mà nhấp vào phòng livestream của Nhậm Vĩnh Hiên.
Lúc này hội trường đã khôi phục bầu không khí ban đầu. Bởi vì góc quay của điện thoại có hạn nên Khương Thành không thể nhìn thấy toàn cảnh, chỉ thấy Nhậm Vĩnh Hiên cùng đám fan cười nói cụng ly như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra. Hiển nhiên Thường Trạch và Thường Vũ Hồng đã rời khỏi đó.
Mang đáy lòng chứa đầy sự tò mò, Khương Thành quyết định vào khu giao lưu của streamer để tìm hiểu tình hình.
Đúng như cậu đoán, những bài đăng mới nhất đều tập trung xoay quanh Thường Trạch và Thường Vũ Hồng, thậm chí nhiều người còn quay cả màn hình.
Khương Thành chọn đại một video trong số đó, vừa nhấn mở thì thấy ngay cảnh Thường Trạch và Thường Vũ Hồng đang tranh cãi.
Người trong hội trường ồn ào đông đúc nên không thể nghe rõ hai ông cháu nói gì, nhưng vẻ giận dữ trên mặt Thường Vũ Hồng rất rõ ràng.
Thường Vũ Hồng đột nhiên giơ cao tay, tát cho Thường Trạch một cái…
Ngay sau đó, Thường Trạch chắn đường ông lại…
Và rồi trong lúc xô đẩy, một cảnh tượng khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm xảy ra.
Phụt…
Khương Thành há hốc mồm, trà sữa vừa uống vào miệng phun tung tóe, bắn đầy mặt bàn, áo quần, tung tóe khắp nơi.
Mặc kệ hết thảy, cậu lấy khăn giấy lau đại vài cái, sau đó lại dán mắt vào màn hình máy tính.
Phòng livestream của Nhậm Vĩnh Hiên đông fan, tự nhiên khu giao lưu cũng có rất nhiều người đăng bài, bình luận. Độ thảo luận về chuyện của Thường Trạch và Thường Vũ Hồng còn vượt xa buổi tụ hội của Nhậm Vĩnh Hiên hôm nay. Càng khiến người người ta khó tưởng hơn là, thứ rơi ra từ túi quần của Thường Vũ Hồng lại trở thành điểm nóng.
Rất nhiều khán giả thích đùa ác đã phóng to và chụp màn hình thứ đó, làm một phân đoạn đặc tả. Bài vừa đăng lên chưa được một phút đã có vô số bình luận.
【Hình tượng Ngài Xương sụp đổ】: Má nó, rốt cuộc thứ kia là thật hay giả? Sau đó xử lý thế nào?
【Được Thiên Hạ, A Béo】: Dĩ nhiên là kêu nhân viên khách sạn dọn rồi, làm sao tôi biết hàng thật hay giả, chẳng lẽ lại nhặt lên ngửi thử, ăn thử? Ông có ngu không?
【Mạnh 1 online nhảy sẹc si】: Tôi bỗng nhớ có chuyện này, trước đây anh Gà từng nói nghi ngờ ông mình bị Alzheimer nhỉ?
【Nằm trên giường chờ cưng đến ngắt cúc】: Đù má, chẳng lẽ bị Alzheimer thật à?
【Một lời không hợp lập tức rút súng】: Ông bị Alzheimer đến mức không khống chế được hành vi đại tiểu tiện rồi sao?
…
…
Quay lại trang đầu bài đăng, ánh mắt Khương Thành dừng lại trên bức ảnh chụp đặc tả thứ ấy.
“Đệt!”
Đột nhiên cậu nhận ra thứ đồ kia.
Chuyện này phải nói từ hồi Quốc Khánh, lúc đó bọn họ còn đang du lịch ở Nhật. Ngày nọ khi đang dạo phố, bọn họ thấy bên đường có cửa hàng chuyên bán đạo cụ chơi khăm, thế là tò mò đi vào xem thử. Trong đó có đủ loại trò, và đống cứt giả kia chính là một trong những mặt hàng bán chạy nhất.
Mỗi cái đều được ông chủ làm thủ công, màu sắc và hình dạng khác nhau nhưng đều rất thật.
Lúc ấy, hai cậu cháu nhà kia mỗi người mua một cái, Thường Trạch còn chạy qua hỏi Khương Thành có muốn mua không. Khương Thành không chút do dự từ chối, thật chẳng hiểu nổi mua cái thứ ấy có ý nghĩa gì.
Dựa vào màu sắc và hình dạng trong ảnh, chắc đó là của Hạo Hạo.
Khương Thành đoán, có lẽ Hạo Hạo muốn chơi khăm Thường Vũ Hồng, thế là nhân lúc ông không để ý đã lén bỏ “cứt giả” vào túi quần ông. Kết quả không ngờ lại xảy ra chuyện này giữa nơi công cộng.
Bây giờ thì gần như ai cũng cho rằng Thường Vũ Hồng đã bị Alzheimer nặng. Mặc dù biết ông không bao giờ xem livestream, Khương Thành vẫn cảm thấy mình cần phải lên tiếng thanh minh cho ông, trả lại trong sạch cho ông.
【Momo-chan】: Mọi người xin đừng hiểu nhầm, đó chỉ là “cứt giả” Hạo Hạo mua từ cửa hàng chơi khăm ở Nhật lần trước thôi! Ông chỉ là bị đứa chắt nghịch ngợm trêu thôi!
Bài đăng vừa được gửi đi, Khương Thành lập tức nhận được tin nhắn từ Thường Trạch.
【Gà】: Đang ở đâu?
【Khương Thành】: Ở ngoài quán net, còn anh thì sao?
【Khương Thành】: Bây giờ ở đâu? Tình hình thế nào?
Chẳng biết bây giờ Thường Trạch đang làm gì, Khương Thành thấp thỏm đợi mười phút mới nhận được tin nhắn hồi âm
【Gà】: Ông đang ở nhà mình, cậu mau về đi.
Tức thì, Khương Thành cảm thấy bất an.
Giây tiếp theo, cuộc gọi của Thường Trạch khiến cậu hoàn hồn.
“Alô?” Khương Thành cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Thường Trạch không dài dòng, vào thẳng vấn đề: “Chắc ông tôi hiểu lầm tôi ngoại tình sau lưng cậu.”
“Gì cơ???” Khương Thành nghe mà nghệt mặt: “Chuyện… chuyện này là sao?”
Cậu nghe thấy tiếng thở dài của Thường Trạch từ đầu dây bên kia: “Nói chung là do hiểu lầm. Chuyện cậu làm streamer tôi vẫn chưa kể với ông, nhưng e rằng chẳng giấu được nữa. Mặc kệ thế nào cậu cũng nhanh chóng về đi, hôm nay mà ông không thấy mặt cậu thì chắc không rời đi mất.”
Trên đường về, Khương Thành lòng nóng như lửa đốt. Vừa nghĩ đến cảnh có thể sẽ phải đối mặt với Thường Vũ Hồng đang nổi trận lôi đình, trán cậu mướt mát mồ hôi.
Sợ về muộn lại làm ông cụ giận thêm, suốt dọc đường đi cậu liên tục thúc giục tài xế: “Bác ơi, có thể chạy nhanh hơn được không ạ? Cháu có việc gấp cần phải về nhà ngay!”
Trong xe đang phát radio, tài xế nghe nhầm chữ “việc gấp” thành “buồn đi ỉa”. Ông ngạc nhiên nhìn sang ghế phụ, thấy Khương Thành mồ hôi đầy đầu, mặt mũi tái mét như thật sự sắp không nhịn nổi nữa, hốt hoảng nói: “Ấy ấy! Cố nhịn chút đi! Sắp tới nơi rồi!”
Dứt lời, bác tài đạp mạnh chân ga.
Đến nơi, chưa kịp đợi Khương Thành lấy điện thoại trả tiền, bác tài đã hối hả bảo cậu xuống: “Không vội không vội, cậu vào nhà trước đi, xong việc rồi trả tiền cũng được!”
Thường Trạch đợi sẵn bên ngoài, thấy Khương Thành về liền sải bước đến, đi thẳng vào vấn đề: “Ông nghĩ tôi ngoại tình, thế nên mới đến buổi tụ họp thường niên của lão Hiên để kiếm chuyện. Ông cứ khăng khăng rằng Momo-chan là ‘tiu đây’.”
Khương Thành nghe mà ngơ ngác, chẳng hiểu mô tê gì cả: “Khoan đã, sao Momo lại trở thành tiu đây được?”
Sau khi nghe Thường Trạch tóm tắt sự việc, Khương Thành đứng nghệt mặt hồi lâu, đầu óc trống rỗng.
Từ trước tới giờ, mỗi lần nói về công việc với người nhà Thường Trạch, Khương Thành đều bảo mình làm quản lý vận hành cho công ty internet của bạn. Bây giờ muốn giải thích với Thường Vũ Hồng, cách duy nhất là thú thật về việc cậu livestream giả gái.
Lần này tiêu đời thật rồi…
Trước mặt là cửa nhà, lúc này Thường Vũ Hồng đang chờ họ ở bên trong. Khương Thành bước lên đến bậc thang cuối thì chợt dừng lại.
Cậu đứng yên tại chỗ, thần kinh căng thẳng, cơ thể cứng đờ, không dám bước vào bởi vì sợ hãi.
Hai bàn tay buông thõng bên hông từ từ siết lại thành nắm đấm.
Một bàn tay từ bên cạnh chìa qua, nhẹ nhàng mở từng ngón tay đang nắm chặt của cậu, sau đó nắm lấy, đặt bàn tay cậu vào lòng bàn tay rộng và ấm áp kia.
Đây không phải lần đầu tiên họ nắm tay, nhưng lần này có gì đó khác hẳn những lần giả vờ trước.
Khác ở đâu nhỉ?
“Không sao đâu.”
Người chủ động nắm tay cậu ghé sát bên tai, cất tiếng: “Nếu ông có mắng cậu thì tôi sẽ giải thích cho. Nếu ông định ra tay, tôi sẽ chắn trước cho cậu, đừng lo lắng quá.”