Ngày thứ hai sau khi chính thức hẹn hò, Khương Thành và Thường Trạch chưa kịp nghênh đón tình yêu ngọt ngào thì đã phải yêu xa hơn một tuần lễ.
Suốt mấy ngày này, WeChat trở thành phương tiện liên lạc chính của hai người.
Thực ra không phải ngày nào họ cũng không trò chuyện với nhau, bởi vì Thường Trạch công việc bận rộn, cộng thêm chênh lệch múi giờ giữa các quốc gia, vậy nên thực chất tổng thời gian hai người nói chuyện với nhau chẳng đến một giờ.
Hôm nay là ngày Thường Trạch về nước. Nếu thuận lợi, hắn sẽ về đến nhà vào buổi tối.
Khương Thành nhẩm tính, họ đã sống chung cùng nhau gần nửa năm rồi, mặc dù trước đó Thường Trạch từng đi công tác nhiều lần, nhưng chưa bao giờ Khương Thành lại mong ngóng hắn sớm trở về như lần này. Sự mong chờ ấy còn kèm theo cả một chút hồi hộp.
Rõ ràng vẫn là một người, nhưng cảm giác về Thường Trạch với tư cách là đối tượng mới cưới và là người yêu lại có sự khác biệt không hề nhỏ.
Vì vậy, Khương Thành đã đặc biệt lên mạng học vài món ăn gia đình, định bụng chờ tối nay bạn trai về sẽ trổ tài một chút.
Khi xếp hàng tính tiền nguyên liệu nấu cậu ở trong siêu thị, ánh mắt cậu bất giác dừng trên đống bao cao su đặt ở quầy thu ngân, âm thầm suy nghĩ về kích thước của Thường Trạch.
“Anh muốn thanh toán bằng điện thoại hay tiền mặt ạ?”
Nhân viên thu ngân gọi to lần thứ hai Khương Thành mới hoàn hồn, vội lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Nhưng vừa đăng nhập ứng dụng Alipay thì máy bỗng bị lag. Cậu ái ngại xin lỗi: “Xin lỗi, điện thoại của tôi phải khởi động lại. Chị để khách sau thanh toán trước đi ạ.”
“Bé Thành!” Từ hàng bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nam mạnh mẽ.
Khương Thành quay đầu qua, thấy một khuôn mặt quen thuộc, vui mừng reo lên: “Anh Trần!”
Cậu không ngờ hôm nay sẽ gặp Phó Trần ở đây.
Phó Trần giống như Khương Thành, từng là streamer ký hợp đồng với Hải Phủ Media.
Năm đó khi mới bắt đầu sự nghiệp livestream, Phó Trần chỉ là một streamer vô danh, mỗi tháng đều làm ăn thua lỗ. Nhưng mỗi lần có fan đến ủng hộ anh đều tự bỏ tiền ra để tiếp đãi họ nồng nhiệt.
Chính sự chân thành và nhiệt huyết ấy, cộng thêm tính cách cởi mở, không toan tính đã giúp anh thu hút một lượng lớn fan. Theo thời gian, Phó Trần dần tìm ra hướng đi livestream phù hợp, chất lượng chương trình của anh theo đó tăng vọt, cộng thêm sự quảng bá tự nguyện của fan, danh tiếng của anh ngày càng bay cao như diều gặp gió, cuối cùng trở thành streamer hàng đầu của Ngân Hồ TV.
Nói không ngoa, phàm là người dùng đã đăng ký Ngân Hồ TV, kể cả chưa từng xem livestream của Phó Trần cũng đều nghe qua tên tuổi của anh và phòng 626 huyền thoại – mặc dù tất cả đã là quá khứ.
Khi mới vào nghề, chính Phó Trần là người đã dìu dắt Khương Thành. Hồi ấy Phó Trần thường dẫn fan mình đến ủng hộ phòng livestream của Khương Thành, nối mic để kéo lượng người xem cho cậu.
Nhờ sự giúp đỡ của Phó Trần, Khương Thành đã nhận được không ít sự quan tâm.
Đáng tiếc, khi Phó Trần hứa hẹn sẽ làm chương trình chung cùng cậu thì anh lại bị cấm sóng vì liên quan đến xã hội đen.
Buổi livestream hôm đó Khương Thành cũng tận mắt trông thấy. Phó Trần đưa fan đến phòng bi-a chơi, không may xảy ra mâu thuẫn với một đám lưu manh, dẫn đến xô xát. Để bảo vệ fan, anh đã xông vào đánh nhau mà không kịp tắt livestream, dùng gậy bi-a đập cho đám côn đồ kia máu me be bét.
Đoạn video ấy bị lan truyền khắp các nền tảng xã hội. Sau đó Phó Trần bị đào ra có xuất thân từ gia đình xã hội đen, dẫn đến việc cổ phiếu Ngân Hồ bị sụt giảm mạnh. Vì để bảo vệ bản thân và phát triển lâu dài, nền tảng chỉ đành đóng cửa vĩnh viễn phòng 626.
Từ đó về sau, Phó Trần biến mất khỏi tầm mắt công chúng.
Số streamer thân thiết với Khương Thành không nhiều, Phó Trần là một trong số đó.
Lâu ngày gặp lại, hai người cùng nhau ra ngoài uống chút gì đó, hàn huyên đôi câu.
Hơn một năm không gặp, Phó Trần không thay đổi là mấy, vẫn là con người nhiệt tình, cởi mở hào sảng như ngày nào. Đó là kiểu người mà Khương Thành thích kết bạn nhất.
“Anh Trần, sau khi anh rời Ngân Hồ em đã nhắn tin cho anh mấy lần, nhưng không thấy anh trả lời gì hết.”
Phó Trần cười ha ha giải thích: “Anh quên mật khẩu tài khoản WeChat kia rồi, không lấy lại được, sau này phải tạo tài khoản mới. Em add anh qua cái này nhé.”
Khương Thành quét mã QR trên màn hình điện thoại của anh rồi hỏi: “Anh Trần, giờ anh sống thế nào?”
Phó Trần thở dài: “Hầy, hồi đó cãi nhau với gia đình, vỗ ngực khoác lác sẽ làm nên chuyện để khiến cả nhà phải lau mắt nhìn, kết quả chẳng làm được gì, lại còn lãng phí ba năm. Vậy nên sau khi rời livestream, ba mẹ anh có vài chục bất động sản trong thành phố giao cả cho anh quản lý. Sống tạm bợ cho qua ngày thế thôi, hồi ấy mà biết trân trọng thì giờ đã không đến nỗi phải quay về thu tiền thuê nhà.”
“…” Sao mà nghe tủi thân thế.
“Hầy.” Phó Trần lại thở dài: “Thật lòng mà nói anh rất thích nghề này, chỉ là do chính tay anh hủy hoại hết thôi.”
“Nếu thích thì sao anh không thử sang nền tảng khác livestream? Anh Trần có hàng triệu fan, dù đi đâu thì họ vẫn theo anh thôi.”
“Ngựa tốt không ăn cỏ héo, hảo hán quyết không quay đầu! Hồi ấy anh đã hứa với gia đình không làm được thì phải nhận thua, nghiêm túc tuân thủ lời hứa. Mặc dù không livestream nữa nhưng anh vẫn hay xem mấy đứa livestream đấy nhé. Nói thật bây giờ thằng Hiên làm tốt phết, còn lôi cả em qua, cũng ghê gớm đấy.”
Nghĩ tới điều gì, Phó Trần nhe răng cười hỏi: “Hồi trước em từng bảo trên live là của em dài 17,2, có thật không vậy?”
“Không bốc phét đâu, em tự cầm thước đo mà.” Khương Thành cười haha rồi đổi chủ đề: “Thu tiền thuê nhà cũng được mà, nhàn hạ sung sướng. Nếu em cũng có nhà để thu tiền thuê thì em cũng chẳng thèm làm streamer nữa.”
Phó Trần bỏ qua câu đùa, tiếp tục nói chuyện của mình: “Hồi trước anh có nhắc với em về một fan nhà giàu của anh đến từ Nhật Bản đúng không? Ông ấy chuyên mở công ty sản xuất phim. Sau khi dừng livestream anh cũng đầu tư vào công ty đó. Bé Thành, em có muốn dấn thân vào ngành giải trí không? Chẳng hạn như đóng phim gì đấy, nếu thích thì anh có thể sắp xếp.”
“Hả?” Khương Thành bất ngờ: “Em không xuất thân chính quy cũng chẳng có kỹ năng gì cả.”
“Không sao, chỉ là phim “hành động tình cảm” thôi, đơn giản lắm! Nếu không biết thì bọn anh có chuyên gia huấn luyện nghiệp vụ cho diễn viên mà.”
???
Khương Thành ngơ ngác, không hiểu mô tê gì cả.
“Kích thước của em tốt như vậy, muốn suy nghĩ thử không? Làm bán thời gian cũng được, mọi chi phí đến Nhật anh nao hết. Một lần 300.000 tệ thế nào? Thanh toán lập tức luôn.”
Khương Thành: “…”
Khoảng năm giờ chiều, chuyến bay từ Bắc Mỹ về nước hạ cánh an toàn tại sân bay quốc tế Hương Sơn.
Vừa ra khỏi máy bay, Thường Trạch liền nhắn tin cho Khương Thành rồi kéo hành lý đi lấy xe.
Trên đường đến bãi đỗ xe, hắn nổi hứng mở livestream.
【Có duyên đo chim】: Ôi trời, ai vừa livestream thế này?!
【Muốn xem kéo sợi】: Livestream thình lình vậy, không kịp trở tay!!!
【Trưởng môn phái đũng quần bẩn】: Sau nhiều ngày mất tích, cuối cùng Anh Gà cũng trở lại!!!
【Ngân Hồ Đệ Trung Đệ】: Anh Gà đã đi đâu thế?
…
…
“Vừa mới xuống máy bay nên tiện tay livestream một chút.” Thường Trạch cầm điện thoại bước đến chỗ xe của mình: “Con Lamborghini này đậu ở đây hơn một tuần không động vào, may mà có gắn mui cứng, không thì bụi phủ dày rồi.”
【Hoa cúc của Lão Hiên khó giữ】: Khoe của à, biến!!!
【Mặc quần trước rồi đi giày】: Không phải mui trần tự động, chê, không mua
【Làm cháu trước rồi làm ông】: Đây là lý do tôi không mua Lamborghini mui trần
【Ngân Hồ Đệ Trong Đệ】: Lúc trời mưa thì phải xuống xe để gắn mui như thằng ngu [trợn mắt]
【Sói một đêm 7 lần】: Phiền quá, thôi khỏi mua
【Dưa leo thơm ngon ngào ngạt】: Thôi tôi vẫn lái chiếc Wuling Hongguang của mình, vừa thực dụng vừa rộng rãi
【Fan cuồng của Xương Hoàng】: Mấy ông lầu trên nói không mua kia thì cứ nói thẳng là mình nghèo đi, làm ơn hãy nhìn lại bản thân [trợn mắt]
【Fan cuồng của Xương Hoàng】: Anh Gà người ta giàu vãi đấy
【Bạn khoẻ mạnh là tốt rồi】: Còn mày thì cứ bợ đít đi [trợn mắt]
【Kiên trì chơi free cả đời】: Bợ đít vừa thôi, màn hình sắp bị mày bợ thủng rồi [trợn mắt]
【Muốn xem 17.2 của Đào Đào】: Cái loại bợ đít chẳng ra gì [trợn mắt]
【Cúc hoa ngọt ngào】: Em biết lắp mui xe, cho hỏi em đi đâu để nhận tiền mua Lamborghini nhỉ? [mong đợi]
…
…
Thường Trạch mải lái xe, chẳng rảnh đọc mấy lời bình, cứ để đám em trai thối chém gió trong phòng livestream.
Sau khi mệt mỏi lết về đến nhà, trước khi vào nhà Thường Trạch còn đặc biệt liếc nhìn đôi dép ở cửa ra vào, chắc Khương Thành đi mua đồ còn chưa về. Để chắc ăn, hắn vào phòng tiếp tục livestream.
【Xạ thủ huyền thoại】: Anh Gà không cho bọn em tham quan nhà anh chút à?
【CEO tập đoàn Nịnh Mông】: Muốn xem biệt thự của Anh Gà +1
…
“Nhà tôi chẳng có gì để xem hết, chỉ gần 400m², không rộng lắm, trang trí cũng khá đơn giản.”
Mỗi câu của Thường Trạch đều làm người ta có cảm giác hắn đang cố ý khoe khoang, khiến ai nhìn cũng muốn đập cho một trận, nhưng khán giả chỉ biết mắng qua màn hình.
“Đi công tác mệt chết đi được, chúng ta không xem nhà nữa, chém gió chút đi.” Hắn đặt điện thoại lên bàn, kéo ghế văn phòng ra rồi ngồi xuống, chuẩn bị ngả lưng xuống ghế.
“Rầm…” Một tiếng động lớn vang lên, Thường Trạch chưa kịp phản ứng thì đã ngã sõng soài ra đất cùng với chiếc ghế, thật sự là vô cùng thảm hại.
Chiếc ghế văn phòng này đã có vấn đề từ lâu, tuy nhiên hắn cứ lần lữa chưa thay, cuối cùng hôm nay lại bị nó chơi một vố.
Hiển nhiên cái đau của hắn đã trở thành niềm vui của đám em trai thối, phòng livestream lập tức tràn đầy những dòng bình luận cười nhạo.
【Hẹ nhỏ đầy sức sống】: Có lẽ Tiền Bủn Xỉn là người đầu tiên trong lịch sử Ngân Hồ ngã lăn từ ghế văn phòng
【Thợ massage cúc hoa】: Hahahahaha…
【Thủ dâm đến phát phán】: Há há há há, cười như ngỗng kêu
【Còn chửi là cấm chat】: Tiền Bủn Xỉn, ông mất mặt vãi
【Ruộng hẹ không còn hẹ】: Anh em mau xem, tổng tài bá đạo té ghế ngã sấp mặt!!!
【Mày cười trông ngu vãi】: Mọi người mau vào đây đi! Cùng nhau cười nhạo ổng nào!!!
…
…
【Có duyên đo chim】: đã chia sẻ phòng livestream
【Không hợp thì đấm nhau】: đã chia sẻ phòng livestream
【Thằng em to ghê hang hốc to ghê】: đã chia sẻ phòng livestream
…
…
Xem chừng cú ngã vừa rồi khá đau, Thường Trạch đứng dậy mà mặt vẫn còn nhăn nhó.
Việc đầu tiên hắn làm là kiểm tra tình hình trong phòng livestream, quả nhiên đám em trai thối đang hả hê.
Mặc dù ngã lộn nhào Thường Trạch cũng phải cố vớt vát hình tượng. Hắn cầm điện thoại lên, đập mạnh vào ống kính trước: “Đám ranh con này dám cười bố, để bố dạy cho các con một bài học.”
Vừa chửi vừa đập, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài, đoán chắc là Khương Thành đã về.
Trong lòng Thường Trạch vui hẳn lên, hắn mở ngăn kéo dưới bàn, nhét điện thoại vào đó, trước khi rời phòng còn ném lại một câu: “Ngồi yên trong phòng tối mà tự kiểm điểm đi nhá!”
Vừa đỡ lấy cái mông đau ê ẩm, Thường Trạch vừa đi ra khỏi phòng, lòng thầm tính xem có nên cho Khương Thành một nụ hôn gặp mặt bất ngờ không, nhưng vừa nghĩ xong thì hắn đã bị Khương Thành đẩy mạnh ra.
“Khương Tiểu Thành, em làm sao thế hả?!”
“Không nói với anh nữa, đau bụng quá, em phải vào nhà vệ sinh đã!”
Chẳng có màn hôn hội ngộ nào cả, Khương Thành lao về phía nhà tắm và sập cửa thật mạnh.
Thường Trạch ngớ người vài giây rồi nhanh chóng nhắc nhở: “Đừng xả nước nhiều quá đấy!”
Bên cạnh vang lên tiếng điện thoại rung, Thường Trạch quay đầu nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại Khương Thành đặt trên bàn trà.
Mang theo vài phần tò mò, hắn liếc qua màn hình điện thoại.
【Anh Trần】: Nếu em muốn thử thì cứ tìm anh lúc nào cũng được, sẵn sàng sắp xếp cho em ngay
Thử gì? Sắp xếp cái gì?
Thường Trạch còn đang ngơ ngác thì lại có tin nhắn mới từ người tên Trần.
【Anh Trần】: Ngoài mấy diễn viên nữ nổi tiếng ra thì em muốn ai cũng được
【Anh Trần】: Không muốn lộ mặt thì có thể làm mờ, lo thời gian không đủ dài thì anh có thuốc hỗ trợ, bất cứ điều kiện nào cũng đáp ứng hết
【Anh Trần】: Không thích nữ thì nam cũng có, bên anh cũng có nhiều trai đẹp lắm
【Anh Trần】: Nếu cảm thấy đơn điệu thì có thể quay theo kịch bản
【Anh Trần】: Chỗ anh có sẵn một kịch bản đây
【Anh Trần】: Thần trap hạ gục tổng tài bá đạo
【Anh Trần】: Đến lúc đó em mặc đồ hầu gái, đi tất chân đen, lên sân khấu không cần cởi đồ, như thế càng kích thích hơn
???
Tiên sư, cái này là quay phim con heo mẹ rồi chứ còn gì?