Sau khi la mắng một tiếng, Lý Dịch thấy Đào Túy ngây người, anh nhếch môi, mấy giây sau, kéo người về phía trước.
Quăng đến bên cạnh, Đào Túy chớp mắt, nhưng lại không phải là sợ mà là hoang mang.
Ánh chiều tà chiếu xuống đất, rọi xuống trên người Đào Túy, nữ sinh liếm liếm môi, vô hình trung cũng có hơi luống cuống.
Lý Dịch nhìn cô một lúc lâu, sau đó anh nhẹ giọng nói: “Gọi cậu ấy ăn cơm cùng, ba người chúng ta ăn chung.”
Đào Túy hoàn hồn, hả một tiếng, kịp phản ứng mà đáp: “Ăn chung sao?”
“Ăn chung.”
Đào Túy chần chừ một chút rồi mới nói: “Vậy được.”
Nói xong, cô hất tay Lý Dịch ra, xoay người chạy đi tìm Tiêu Mục, ánh mắt của Tiêu Mục và Lý Dịch đối đầu nhau trên không trung, sau đó mới nhìn Đào Túy, Đào Túy cười nói: “Anh ấy bảo ba chúng ta cùng ăn.”
Tiêu Mục nháy mắt, sau đó cười nói: “Được.”
Anh ấy đóng cửa xe, đi theo Đào Túy về phía Lý Dịch.
Đầu ngón tay của Lý Dịch kẹp điếu thuốc, thấy bọn họ tới bèn xoay người đi đến bên cạnh chiếc xe màu đen, anh ngậm điếu thuốc lá, mở cánh cửa bên ghế phụ ra.
Đào Túy và Tiêu Mục ở phía sau cách mấy bước.
Tiêu Mục thấp giọng nói với Đào Túy: “Anh Lý Dịch quản lý em nghiêm khắc quá nhỉ.”
Đào Túy hạ giọng nói: “Ngày đầu tiên ở trong nhà anh ấy, anh ấy nói buổi tối không được thức quá mười giờ, trời đất.”
Tiêu Mục nhìn người đàn ông phía trước đang hút thuốc, trầm ngâm nói: “Rất nghiêm khắc.”
“Giống như anh trai ruột vậy.”
“Vậy thì không phải.” Đào Túy bĩu môi, bây giờ Lý Dịch còn bắt đầu quản lý chuyện yêu đương của cô. Lâm Lâm có một người anh trai cũng nghiêm khắc như vậy, thế nhưng dường như anh ấy thật sự không quan tâm đến chuyện yêu đương của cô ấy.
Vẫn giữ thái độ lạc quan.
Tiêu Mục mỉm cười: “Vậy e rằng nếu thật sự có bạn trai thì cũng phải qua được cửa ải của anh Lý Dịch này.”
Nhưng thật sự không phải là anh em, thế này cũng có chút hơi quá mức tình cảm chân thật.
Đào Túy cười kéo lấy tay của Tiêu Mục: “Này, nghỉ hè em mới ở lại chỗ anh ấy, anh ấy chăm sóc, vào học chưa chắc đã quản lý được em.”
Hai người vừa nói, vừa lên ngồi phía sau. Đào Túy ngồi yên vị ghế sau, thấy cửa bên ghế phụ mở ra, cô hơi sửng sốt, ngó xem người đàn ông ngoài cửa sổ.
Lý Dịch hút thuốc, bấm điện thoại di động, cũng ngước mắt lên nhìn ghế phụ cạnh ghế người lái, mấy giây sau anh đi tới, giơ chân đạp, cửa đóng lại.
Anh đứng tại chỗ nhả một hơi khói.
Cuộc đối thoại của bọn họ anh đều nghe được.
Anh cúi đầu, bật cười một tiếng.
Vẻ mặt u ám không rõ.
Chỉ chốc lát sau, hút xong điếu thuốc, anh vòng qua ghế tài xế, lên xe, thắt dây an toàn xong, chống tay: “Muốn ăn cái gì?”
Ánh mắt Đào Túy còn nhìn sang ghế phụ, nghe được câu hỏi mới hoàn hồn, cười nói: “Tùy anh, em với Tiêu Mục ăn cái gì cũng được.”
Lý Dịch nhìn cô qua gương.
Đào Túy cũng nhìn anh, hai người đối mắt mấy giây, sau đó Đào Túy rời mắt trước.
Lý Dịch kéo tay, khởi động xe.
Chiếc SUV đen chầm chậm lái khỏi vườn hoa của tòa nhà.
Dựa lưng vào ghế, Đào Túy cảm thấy buồn cười vì suy nghĩ hoang đường của mình, làm sao mà biết ban nãy Lý Dịch mở cửa bên ghế phụ để cô ngồi.
Cô suy nghĩ nhiều rồi.
Cô kéo tay của Tiêu Mục, nói: “Anh có xem livestream hôm nay không?”
“Xem.” Tiêu Mục cười khẽ: “Sao có thể không xem, em nói xem từ nhỏ đến lớn em ép anh làm bao nhiêu chuyện.”
Đào Túy bật cười, cô ngồi dậy, nghiêng người nói: “Anh biết không? Không nói đến chuyện hôm nay em bán rất đắt hàng, còn làm được một chuyện lớn.”
Nói tới đây, cô theo bản năng quay sang nhìn Lý Dịch.
Người đàn ông xắn ống tay áo lên, đang im lặng lái xe.
Đào Túy thở phào một hơi, nói chuyện hôm nay đánh Tần Tư Tư cho Tiêu Mục nghe, Tiêu Mục nghe xong thì sửng sốt một lúc lâu, lát sau mới nói: “Không phải chứ, để anh xem em có bị sao không.”
Anh ấy nắm lấy tay Đào Túy, nhìn trái nhìn phải.
Đào Túy khoát tay: “Không sao không sao.”
“Em giải quyết bằng bạo lực, nếu bị bàn tán thì phải làm thế nào?”
Đào Túy nhún vai, đang chuẩn bị trả lời.
Chất giọng ấm áp của người đàn ông trước mặt truyền tới: “Có tôi, sợ cái gì.”
Tiêu Mục hơi bất ngờ, anh ấy nhìn sang, chỉ thấy Lý Dịch châm một điếu thuốc lá, sau đó Lý Dịch ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn anh ấy.
Tiêu Mục dừng lại, thu hồi tầm mắt, nói với Đào Túy: “Không sao thì tốt.”
Đào Túy cười híp mắt, trong lòng hả giận.
Cô tựa vào phía trước, từ phía sau đưa tay lên vỗ vai Lý Dịch: “Anh, lúc nãy em còn sợ anh mắng em.”
Lý Dịch nghiêng đầu nhìn tay cô: “Ừm.”
“Không phải anh hẹn gặp Tần Tư Tư sao?” Đào Túy nói tiếp: “Lúc ấy em cho rằng anh và cô ấy đang hẹn hò, nếu có một người chị dâu như vậy, cũng đừng trách em ngày nào cũng đánh cô ấy.”
Người đàn ông đằng trước im lặng.
Mấy giây sau, Lý Dịch cười khẽ: “Yên tâm, mắt anh không bị mù.”
Đào Túy: “…”
Thật sự không mù sao?
Anh chắc chứ?
Cô nhìn về phía gương chiếu hậu, Lý Dịch cũng nhìn lại, tầm mắt hai người lại lần lượt chạm nhau, Lý Dịch như đã nhìn thấu mọi nghi vấn từ đáy mắt cô.
Anh nhíu mày.
Sau đó lại nhìn sang, cô kéo tay của Tiêu Mục.
Hai người vô cùng thân mật.
Lý Dịch rời tầm mắt đi chỗ khác, nhìn đường phía trước, anh híp mắt, một cảm giác muộn phiền không nói nên lời dâng lên trong lòng anh.
Đột nhiên.
Xe dừng lại.
Lý Dịch gọi: “Đào Túy, em lên ghế phụ ngồi.”
Hai người đang nói chuyện phía sau, nghe được lời này thì sửng sốt. Đào Túy hơi chần chừ, đang định mở miệng, Lý Dịch hừ lạnh: “Lên đây, ngay lập tức.”
Tiêu Mục cũng nhíu mày.
Đào Túy hơi ngập ngừng, một giây sau, cô chợt buông cánh tay của Tiêu Mục, đứng dậy, nhoài người lên giữa bảng điều khiển xe, níu lấy cổ áo của Lý Dịch, hét lớn: “Em không ngồi.”
“Dựa vào đâu mà anh bảo em ngồi thì em phải ngồi, trước đây em muốn ngồi anh cũng không cho ngồi.” Cô hít một hơi rồi mắng Lý Dịch.
Gào xong, cô hổn hển nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch tựa lưng vào ghế, cổ áo sơ mi bị cô kéo ra, lộ hơn nửa da thịt, còn có vết sẹo gần xương quai xanh, anh híp mắt, nhìn cô gái đang nhoài người trước bảng điều khiển xe.
Bầu không khí chợt im bặt.
Thật ra khoảng cách này rất gần.
Gần đến mức Lý Dịch có thể ngửi thấy hương nước hoa trên người cô.
Đào Túy có thể ngửi được hương bạc hà nhàn nhạt trên người anh.
Cô nháy mắt, cảm thấy có hơi lúng túng, vì vậy buông tay ra, chuẩn bị đi. Nhưng rõ ràng đầu ngón tay của Lý Dịch đang đè lên tay cô.
Đào Túy hơi sửng sốt, trong nháy mắt không kịp phản ứng, cô trố mắt nhìn đầu ngón tay thon dài của anh đè trên ngón tay cô.
Lúc lâu sau, người đàn ông kéo lấy ngón tay cô, giọng trầm thấp lộ ý cười: “Cô bé, lá gan em lớn lắm.”
Cho tới bây giờ chưa từng có ai dám nói chuyện như vậy với anh.
Cuối cùng kéo được tay ra, Đào Túy chỉ cảm thấy đầu ngón tay của anh cũng rất nóng, cô liếc nhìn, ngã ngồi về ghế sau. Tiêu Mục vội vàng đỡ lấy cô, nhìn cô cười.
Đào Túy hoàn hồn, còn nghĩ rằng dáng vẻ ban nãy của cô giống như một người phụ nữ đanh đá.
Cô a một tiếng, khẽ đá Tiêu Mục: “Không được cười, không được cười.”
Tiêu Mục bật cười, nắm lấy vai cô: “Được rồi được rồi, không cười.”
Phía trước, ánh mắt của Lý Dịch lướt qua gương chiếu hậu, trong đáy mắt chỉ toàn sự lạnh nhạt. Anh thu hồi tầm mắt, một tay lái xe, tay còn lại ung dung nắm cổ áo sơ mi.
Sự ấm áp của ngón tay vẫn còn lưu luyến không rời.
Nhà hàng mà Lý Dịch chọn là một nhà hàng sushi rất cao cấp, tất cả đều là nguyên liệu tốt. Sau khi ba người ngồi xuống, Tiêu Mục chuẩn bị nước tương cho Đào Túy, nặn mù tạc, lại đi lấy trái cây ăn kèm, một chốc đã chuẩn bị xong cho Đào Túy, Đào Túy không để ý gì nữa mà bắt đầu ăn.
Lý Dịch ngồi phía đối diện nhìn hai người bọn họ.
Thấy Tiêu Mục hiểu rõ Đào Túy như vậy, tròng mắt anh híp lại, cảm thấy bản thân thật dư thừa. Đời này của Lý Dịch chưa từng có suy nghĩ nào phức tạp đến vậy.
Từ chính trị đến kinh doanh, nhà họ Lý đều khiêm tốn không khoe khoang, vững bước phát triển. Mười sáu tuổi anh xác định phải nhập ngũ, hiện vẫn đang chuẩn bị về phương diện này.
Cuộc sống sau khi nhập ngũ càng không được phân tâm, xử lý mọi chuyện đều là một phát trí mạng. Trong tính cách anh vừa có phần kiêu ngạo vừa có phần ổn định, rất ít khi vì chuyện tình cảm mà sinh ra phiền toái, thậm chí là muộn phiền.
Lúc này, ngay cả những suy nghĩ như vậy cũng có.
Anh đứng dậy, đầu ngón tay gõ xuống mặt bàn: “Hai người ăn trước đi, tôi ra ngoài hút thuốc.”
Nói xong còn liếc nhìn Đào Túy.
Khóe miệng Đào Túy còn dính nước tương, cô ngẩng đầu, ồ một tiếng.
Lý Dịch lại nhìn cô, rồi đi tới bên kia, cà thẻ trước, lại đi ra.
Anh nói đi ra ngoài hút thuốc nhưng sau đó không quay lại.
Nơi này chỉ có Đào Túy và Tiêu Mục ở lại ăn, Đào Túy nhìn ra cửa mấy lần cũng không đợi được người quay lại. Cuối cùng cô vẫn phải gửi tin nhắn hỏi Lý Dịch.
[Anh, anh không ăn sao?]
Lý Dịch: [Không ăn, hai người ăn đi, anh trả tiền rồi.]
Đào Túy trả lời ừm.
Tiêu Mục cắn đũa, lát sau, thấp giọng nói: “Anh ấy không quay lại à?”
“Vâng.”
“Lý Dịch, anh ấy…” Tiêu Mục dừng lại, anh ấy có thể cảm nhận được cảm giác bị áp bức của người đàn ông trưởng thành xuất phát từ trên người Lý Dịch. Nhưng anh ấy cũng chưa từng trải qua chuyện yêu đương, cho nên không nhận ra Lý Dịch nhắm vào mình dựa trên thứ cảm xúc thế nào.
“Có thể là anh ấy không muốn ăn chung với chúng ta.” Đào Túy thật sự cảm thấy tâm tư của Lý Dịch rất khó hiểu.
Không nhìn thấu.
Ăn xong cơm tối, Đào Túy và Tiêu Mục cũng tiện đi dạo ở gần đó một lát, còn uống trà sữa và chơi game cùng nhau. Đến giờ, Đào Túy gọi chú Trần tới đón.
Đưa Tiêu Mục về trước.
Trở lại biệt thự, đèn vẫn sáng.
Đào Túy có chút mong chờ Lý Dịch đang ở nhà, vậy nên bước lên bậc thang vào nhà.
Kết quả chỉ thấy dì Lưu đang lau bàn trà.
“Về rồi sao?” Dì Lưu đứng lên, cười hỏi.
Đào Túy nhìn phía trên lầu.
Dì Lưu cười nói: “Lý Dịch vẫn chưa về.”
“Vâng.” Đào Túy có hơi mất mát.
Lý Dịch không ăn chung với bọn họ, mặc dù Đào Túy ăn xong rất vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ. Cô lên lầu tắm rửa rồi xuống nhà, ngồi ở trên bậc thang, chống cằm nhìn ra ngoài.
Dì Lưu thấy vậy: “Túy Túy, xuống đây đi.”
“Tầm mắt chỗ này của cháu không tệ.”
Xe cộ qua lại ngoài cửa cũng thấy rõ, nếu Lý Dịch trở lại cũng sẽ biết rõ.
Dì Lưu: “Sao không gọi điện cho Lý Dịch, bảo nó về?”
“Không, không, không, cháu chỉ là, cháu chỉ đợi một lát.” Đào Túy nhoài người trên lan can, chần chừ một chút, muốn nói với dì Lưu chuyện buổi tối bọn họ đi ăn cơm, nhưng cuối cùng anh chưa ăn đã đi.
Suy nghĩ một lát, thật sự nghĩ rằng đây cũng không phải chuyện lớn gì, anh chỉ không muốn ăn cùng bọn họ mà thôi. Lại nói, trong lòng anh đang suy nghĩ điều gì, quả thật bọn họ cũng không nhìn ra.
Cô thở dài một tiếng, lại ngồi xuống.
Đầu tựa vào lan can, ánh mắt một mực nhìn chằm chằm ngoài cửa, còn khá giống hòn vọng phu.
Ngay lúc cô nghĩ rằng đêm nay chờ mãi người ta cũng sẽ không về, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng xe, tiếp đó Lý Dịch bước xuống, khom người cầm một tập văn kiện, đi vào.
Đào Túy ngồi thẳng người theo bản năng.
Lúc Lý Dịch cất đống văn kiện trong hộc tủ, anh dừng lại, tầm mắt nhìn về phía bên này, bốn mắt nhìn nhau. Đào Túy lộ ra nụ cười: “Anh, anh ăn cơm chưa?”
Lý Dịch buông chìa khóa xe xuống, nói: “Ăn rồi.”
Đào Túy thở phào một hơi, đứng lên.
Lúc này, Lý Dịch bước tới dưới cầu thang, anh giang tay ra, khóe môi nhếch lên: “Có muốn thử một chút không, nhảy xuống đây.”
Đào Túy hơi sửng sốt.
Cô còn cách lầu dưới tới tám bậc thang, xa như vậy làm sao mà nhảy.
“Sao thế? Chẳng phải hôm nay to gan lắm à?” Lý Dịch nhét tay vào túi quần, cảm giác hơi tàn bạo.
Đào Túy ho khan một tiếng, liếc mắt nhìn dì Lưu.
Dì Lưu đứng ở cửa phòng bếp xem kịch vui. Đào Túy thu hồi tầm mắt, cô kéo kéo váy, nói: “Anh, anh phải đỡ em.”
“Được.”
Đào Túy nhìn Lý Dịch, hít sâu một hơi, sau đó cô nhắm mắt, tung người nhảy về phía trước, cảm giác gió lướt qua tai. Khoảnh khắc ấy trong đầu Đào Túy thoáng hiện vô số hình ảnh cô ngã trên mặt đất, rồi cô cảm nhận được một bàn tay ôm lấy eo cô giữa không trung, giây sau, cô ngã vào một lồng ngực đậm mùi thuốc lá.
Đào Túy mở mắt ra, đối diện với ánh mắt cười của người đàn ông.
Đào Túy a một tiếng, thở phào một tiếng, theo phản xạ ôm lấy cổ anh, hơn nữa người bị nhấc bổng lên, cúi đầu nhìn xuống.
Một tay anh ôm cô.
Một tay.
Một tay.
Tay còn lại còn nhét trong túi quần, cô oa một tiếng.
Cái mỏ chu này quá gần, tròng mắt Lý Dịch trầm xuống mấy phần, lúc lâu sau mới rời mắt, buông Đào Túy xuống, tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng Đào Túy: “Đi ngủ đi.”
Sau khi Đào Túy được đặt xuống, cô kéo kéo quần ngủ, vuốt lại tóc, nhìn anh, cười híp mắt đáp: “Vâng.”
Anh ăn cơm rồi mới về.
Cô có thể yên tâm.
Đào Túy nói xong, xoay người đi lên lầu, còn hừ khẽ một tiếng.
Đôi chân dài trắng nõn đi dép, phía sau tóc tai bù xù, lạch cạch, bóng lưng cũng là tuổi xuân xinh đẹp. Lý Dịch cầm một điếu thuốc lên, châm, đặt trong miệng, đưa mắt nhìn bóng lưng cô rời đi, lại nhìn cầu thang một lúc lâu mới xoay cái cơ thể tràn ngập hương sữa tắm, vừa quay người.
Thấy dì Lưu.
Trong miệng Lý Dịch nghiêng nghiêng cắn điếu thuốc là, khuôn mặt vô cảm.
Dì Lưu mỉm cười, nói: “Muốn ăn khuya không?”
“Cháu không ăn đâu.”
Dì Lưu dừng một chút, trong lòng thầm cười trộm. Bà ấy xoay người trở lại phòng bếp.
Có lẽ.
Bởi vì Tiêu Mục chỉ là bạn, Lý Dịch mới có phần dễ dàng tha thứ.
Đào Túy trở về phòng, nụ cười trên khóe môi còn chưa hạ xuống, cô cảm thấy quan hệ giữa Lý Dịch thêm gần gũi, đơn thuần là quan hệ anh trai em gái.
Cô thật sự thích như vậy.
So với một Lý Dịch khó khăn trước kia, thật ra cô thích trạng thái bây giờ.
Nhưng Lý Dịch thật rất có mùi vị đàn ông.
Một tay cứ như vậy ôm lấy cơ thể nữ sinh.
Đào Túy cười lăn trên giường, ngáp một cái, dần chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, Đào Túy tỉnh lại phát hiện trong điện thoại di động có một cuộc gọi nhỡ, cô vừa đánh răng vừa nhìn, đây là số từ Lê Thành, bạn bè ở Lê Thành đều được lưu tên.
Rất ít khi không lưu tên người ta.
Cô không gọi lại vì đã sắp muộn rồi.
Ăn sáng xong, cô trực tiếp ngồi xe chú Trần đến công ty, thang máy mở ra liền phát hiện ánh mắt mọi người nhìn cô có phần kỳ quái, Đào Túy bỏ cây kẹo mút trong miệng xuống, ném vào thùng rác, nhét tay vào túi đi tới phòng làm việc của tổ bốn người.
Hay thật, bên trong còn có nhiều người hơn đang chờ cô.
Chị Tô, cô Tần, có có ba người còn lại trong tổ.
Chị Tô vừa thấy cô đi vào, sắc mặt lập tức thay đổi, tập văn kiện trên tay ném thẳng vào mặt Đào Túy khiến cô không kịp tránh, gò má bị trầy xước, đau nhói khiến cô nhảy dựng lên: “Chị Tô, chị làm gì vậy?”
“Chị làm gì? Tối hôm qua tan việc em làm cái gì? Ở dưới lầu đánh Tần Tư Tư? Em chán sống rồi đúng không!” Chị Tô chỉ thẳng mặt cô, trong ánh mắt tràn ngập sự tức giận, thậm chí còn mang chút khinh thường.
Trong ngày hôm đó, thái độ chị Tô nhanh chóng trở nên ác liệt.
Đào Túy cắn răng, cười nhạt: “Em đánh cô ta? Cô ta đáng đánh, mấy người có biết ở dưới lầu cô ta đã nói cái gì không?”
Những người khác không lên tiếng.
Đào Túy ngồi trước bàn họp, nói: “Cô ta nói, cô ta cố ý phá hoại sự hài hoà của tổ chúng ta, để chúng ta không ngừng đấu đá, rồi đuổi cổ tôi đi.”
Những lời này trước đây đã qua tai cô Tần và chị Tô, hôm nay Đào Túy xác nhận rồi, lại càng thêm có lý không sợ. Cô trẻ tuổi, sau khi nói xong, còn cảm thấy lập được chút công trạng.
Ánh mắt nhìn về phía những người khác, cố gắng xem thái độ bọn họ thay đổi như thế nào.
Nhất là Hoàng Tuyết và Điền Họa.
Nhưng cô phát hiện, sắc mặt của bọn họ rất bình tĩnh, hoàn toàn không hề bị những lời này của cô chọc giận.
Đào Túy hơi sửng sốt, cô khẽ cắn răng, nhìn về phía cô Tần.
Cô Tần đứng dậy khỏi ghế, nói: “Đào Túy, chuyện này là cô không đúng, cô phải xin lỗi Tần Tư Tư.”
“Tôi không xin lỗi, những lời vừa rồi đều là thật, Tần Tư Tư thật sự nói như vậy. Hoàng Tuyết, chẳng phải trước đây cô còn nói muốn kiểm tra đánh giá công bằng sao?”
Vừa dứt lời, ánh mắt Hoàng Tuyết như né tránh cô, sau đó cô ta cười nói: “Kiểm tra đánh giá công bằng cái gì, bán hàng trực tiếp chính là dựa vào năng lực của bản thân.”
Trước đây cô ta không hề nói như vậy.
Đào Túy nhìn về phía Tiểu Anh, rồi lại quay sang nhìn Điền Họa, người trước đây còn tức giận nhắn tin cho cô, nhưng phát hiện Điền Họa cũng vậy, kiên quyết đứng bên cạnh Hoàng Tuyết.
Mà bọn họ cũng đều đứng về phe Tần Tư Tư.
Đào Túy hiểu ra rồi.
Cô bị cô lập.
Đời cô chưa từng gặp phải chuyện như thế này, từ nhỏ tính cách cô đã cởi mở dễ dàng giao lưu với tất cả mọi người, trước đây không có Tần Tư Tư tham gia, nhân khí của cô cao nhất trong tổ, nhưng sẽ không xảy ra chuyện thế này.
Cô im lặng mấy giây, nói: “Tôi sẽ không nói lời xin lỗi.”
“Em không xin lỗi thì muốn cái gì? Em có biết đoạn video em đánh cô ấy đã bị người ta quay được hay không. Đào Túy, em phải sửa ngay cái tính này đi, có phải ban đầu em đố kỵ với Tần Tư Tư cho nên mới có thái độ thù địch với cô ấy không? Trước đây chị dễ dàng tha thứ cho em, nhưng bây giờ em phải nói xin lỗi.”
Chị Tô nói xong còn nhìn về phía cô Tần, tựa như nói chuyện với cô Tần qua ánh mắt, rằng cô thử nhìn xem, tính cách của cô tốt như thế nào.
Trước đây cô Tần dùng mọi cách bảo vệ Đào Túy, bây giờ một câu cũng không dám nói.
Đào Túy cắn răng, cô cười lạnh nói: “Nếu em không nói xin lỗi thì sao?”
“Không xin lỗi, toàn bộ bài kiểm tra đánh giá tiếp theo của em sẽ bị trừ nửa điểm.” Chị Tô giận đến đỏ cả cổ, nhìn Đào Túy hận không thể rèn sắt thành thép.
Chỉ có vậy? Chỉ có vậy mà phải rời khỏi Lưu Quang?
Mẹ kiếp.
Đây là làm trò cười cho Tần Tư Tư rồi.
“Em không chấp nhận.”
“Ha, đến lượt em nói chuyện sao?” Chị Tô tiến tới mấy bước, từ trên cao nhìn xuống Đào Túy: “Em hoặc là nói xin lỗi, hoặc là rời khỏi Lưu Quang, bài kiểm tra đánh giá bị trừ nửa điểm, những thứ tiếp theo đều sẽ uổng phí công sức.”
Nói cho cùng, Đào Túy vẫn chỉ là một cô gái trẻ tuổi, gặp phải chuyện thế này, ngoại trừ nhếch môi, lúc này đã mụ mẫm đến mức không biết phải nói gì.
Hốc mắt cô dần đỏ lên.
Ánh mắt có phần mơ hồ nhìn mọi người.
Thật ra cô rất thích bầu không khí của Lưu Quang, nhất là tổ này, ngày đó khi dầm mưa, Tiểu Anh còn kéo tay cô, lúc ăn thịt nướng, ai nấy đều cười đùa vui vẻ.
Chị Tô và cô Tần đột nhiên thốt lên: “Giám đốc Lâm.”
“Sao anh lại xuống đây?”
Giám đốc kinh doanh dẫn đầu tới xem Đào Túy, thấy hốc mắt Đào Túy đỏ, trong lòng sốt ruột: “Ấy, sao lại khóc rồi?”
Chị Tô cảm thấy hơi mất thể diện, chị ấy ngăn lấy Đào Túy, cười nói: “Không sao, chỉ là đang dạy dỗ em ấy một chút, giám đốc Lâm có chuyện gì sao?”
Giám đốc kinh doanh thấy Đào Túy khóc, hoảng hốt lo lắng.
Anh ta gạt chị Tô ra, tay chân luống cuống rút khăn giấy trên bàn đưa cho Đào Túy, sau đò ngẩng đầu nhìn về phía chị Tô: “Không phải coi thường người ta đấy chứ?”
“Mấy người biết cô ấy là ai không?”
Cả phòng không ai lên tiếng.
Chị Tô và cô Tần cũng rất hoang mang, chị Tô gượng cười nói: “Chuyện này, Đào Túy có thể là ai chứ? Giám đốc Lâm, anh cũng đừng dọa chúng tôi, lại nói…”
“Anh trai của cô ấy là cổ đông của chúng ta.”
“Là cổ đông của Lưu Quang.”
Giám đốc Lâm ngắt lời chị Tô.
Lời nói của chị Tô nghẹn trong cổ họng, sắc mặt thay đổi.
Cô Tần cũng không dám tin: “Cái gì?”
“Không phải mới đánh Tần Tư Tư sao? Người cấp trên nói, đánh chết cũng không quan tâm.”
Chị Tô: “…”
Cô Tần: “…”
Mọi người nhìn về phía Đào Túy.
Trong tay Đào Túy nắm khăn giấy, nhìn giám đốc Lâm trước mắt, chớp mắt, thân phận mới của cô có chút không trở tay kịp. Giám đốc Lâm đỡ cô dậy, cười lấy lòng: “Xin lỗi nhé, tôi đến chậm, vẫn là nhờ tổng giám đốc Lý báo cho tôi, tôi mới biết, chuyện tối hôm qua cô đánh người nhất định hôm nay sẽ xử lý.”
Đào Túy nghẹn ngào nức nở một chút.
“Cho nên anh ấy bảo anh tới.”
“Đúng vậy.”
“Vậy tôi không sao.” Đào Túy thấy sắc mặt đám người kia, trong lòng cũng sung sướng. Giám đốc Lâm cười cười, xoa đầu cô: “Không sao thì tốt, trên mặt có vết thương này.”
“Vết thương nhỏ, không sao.” Đào Túy lấy tay che đi.
Giám đốc Lâm nghe vậy, chưa thể thoải mái, ngược lại càng căm tức, anh ta đứng thẳng người, chỉ vào đám người kia.
Chị Tô cúi đầu xuống.
Cô Tần nói: “Nhưng… Trong tay Tần Tư Tư có video Đào Túy đánh người tối qua.”
Nói cho cùng, cô ấy vẫn còn che chở Đào Túy.
“Chuyện đó thì có vấn đề gì.” Giám đốc Lâm trừng bọn họ mấy lần, sau đó thông báo chút chuyện rồi mới đi.
Sau khi đi, bầu không khí vẫn còn chút lúng túng.
Sau khi Đào Túy ngồi xuống, những cảm xúc tủi thân cũng đều biến mất, Tiểu Anh run rẩy mang miếng dán cầm máu cho Đào Túy, Đào Túy gạt tay cô ấy: “Không sao.”
Cô ngồi một lúc, hỏi: “Hôm nay có họp không?”
Cô hỏi chị Tô.
Chị Tô nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, lát sau mới nói: “Không họp.”
“Vậy em đi đây.”
Lúc này Đào Túy không muốn nhìn thấy bọn họ.
Cô với lấy chiếc túi nhỏ, xoay người ra cửa.
Bây giờ còn sớm, Đào Túy gọi một chiếc taxi trực tuyến, vốn nói là tới đại sảnh Minh Thụy, đột nhiên sau đó lại bảo tài xế đổi hướng lái tới đầu tư Hưng Dịch.
Đầu tư Hưng Dịch ở ngay giữa khu trung tâm thương mại của Lê Thành, đều là những tòa cao ốc sừng sững, logo là một khẩu súng uốn cong, còn là màu bạc, cực kỳ đẹp.
Xuống xe, Đào Túy chạy lên bậc thang rất nhanh.
Đúng lúc thấy Lý Dịch mặc chiếc áo sơ mi màu lam nhạt với quần dài đi ra, phía sau là một đám người đi theo, anh vừa giao máy tính bảng cho Giang Sách.
Đào Túy nhón chân gọi: “Anh.”
Lý Dịch quay đầu.
Đào Túy liền xông tới, nhào vào lồng ngực anh.
Lý Dịch sửng sốt chốc lát, theo phản xạ định đưa tay ôm eo cô, trong lòng anh rạo rực, khoảnh khắc ấy, anh nghiêng đầu, ghé vào bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Cô bé? Em thích…”
Anh sao?
Nhưng Đào Túy cười híp mắt ôm cổ anh nói: “Anh, hôm nay cảm ơn sự giúp đỡ của anh, có anh trai như này thật tốt.”