Giả Vờ Không Quan Tâm

Chương 39



Nến tỏ tình đặt đầy đất, sinh viên nam ở cửa cầu thang, còn có xe con màu đen vừa lái tới, tất cả đều thành tiêu điểm, nhanh chóng có rất nhiều người phát hiện.

Bao gồm sinh viên nam đó cũng nhận ra cô gái ngồi ở ghế lái phụ trong xe SUV màu đen là Đào Túy, sinh viên nam đó còn kích động vội vàng đi xuống bậc thang.

Cậu ta đi đến chỗ xe, đôi mắt nhìn chằm chằm Đào Túy, trong mắt chỉ có mình cô.

Ánh sáng màu quất nháy lên, in chút lên kính xe, hai người trong xe đều rất bình tĩnh, Đào Túy cầm sợi dây của bóng bay “bán sỉ”.

Cô cẩn thận nhìn Lý Dịch.

Ánh mắt của Lý Dịch thu lại từ trên sinh viên nam đi về hướng này, anh cởi đai an toàn bên mình, cũng hơi cúi người, giúp Đào Túy cởi.

Ánh sáng mờ tối.

Ánh mắt của Lý Dịch rất nặng nề, anh nói: “Cô bé, xuống xe.”

Đào Túy gật đầu, mở cửa xe.

Vừa đi xuống, sinh viên nam đó sáng mắt lên: “Đào Túy.”

Giờ Đào Túy mới thấy rõ gương mặt của sinh viên nam, ngoại hình rất tuấn tú, mặc chiếc áo đen có hơi nhe nanh múa vuốt và quần jean có chút rộng.

“Đào Túy, cô nhận ra tôi không?” Ánh mắt của cậu ta luôn đặt trên người Đào Túy, không thể dời ra.

Đào Túy sửng sốt: “Anh là?”

“Tôi là người… ở phòng livestream.” Còn chưa nói hết lời thì Lý Dịch đi tới, anh mang khí thế mạnh mẽ, nghiêng người qua để thử xem cửa xe có đóng chặt không, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, tàn thuốc rơi trong không khí.

Lời nói của sinh viên nam nghẹn lại.

Hình như lúc này cậu ta mới phát hiện ra Lý Dịch.

Sau khi Lý Dịch thử cửa, thì anh xỏ tay vào trong túi, đứng thẳng người, híp mắt nhìn sinh viên nam đó.

Một người tuấn tú trông không có sức tấn công gì.

Một người chín chắn nhưng mà khí thế đè người trông có sức tấn công rất mạnh.

Hai người tạo ra so sánh rõ ràng, những người sớm thấy trước ngoại hình của sinh viên nam còn có cây nến khắp đất thỏa mãn trái tim thiếu nữ, đều thảo luận ầm ĩ về sinh viên nam.

Lúc này sau khi thấy gương mặt của Lý Dịch, họ lập tức im lặng.

Sự chú ý cũng chuyển từ sinh viên nam, tới trên người Lý Dịch.

Chỉ từ khí thế, Lý Dịch đã thắng.

Mặc dù hai người đều không lên tiếng, nhưng mà Đào Túy đứng giữa hai người, có chút cảm giác khó xử, hơn nữa còn có nhiều bạn học nhìn như vậy.

Cô hơi lúng túng.

Lý Dịch hạ mắt nhìn cô, sau đó, cầm cổ tay cô, nói: “Em về ký túc xá trước đi.”

Nói xong, anh nắm tay cô, đi tới cửa cầu thang.

Đào Túy lập tức nhấc chân theo, cây nến bên chân vẫn còn nhảy nhót, Đào Túy cầm bóng bay, đi lên bậc thềm. Lý Dịch buông lỏng tay, Đào Túy xoay người nhìn anh.

Lý Dịch cong khóe môi: “Đi lên.”

“À, vâng.” Đào Túy có hơi không yên tâm, muốn nói gì đó, nhưng mà chợt bị nghẹn, cũng không biết nên nói gì.

Cô liếc mắt nhìn sinh viên nam đó.

Cậu ta đứng ở bên xe, nhìn chằm chằm bên này.

Đào Túy thở dài một hơi, dựa theo trước đây thì cô sẽ từ chối luôn, tối nay làm như vậy, lại không kịp nói ra câu từ chối.

Cô bảo: “Anh, em đi lên đây.”

“Ừ.”

Đào Túy nói xong, xoay người lập tức lên tầng.

Bóng người yểu điệu biến mất ở khúc quẹo của cầu thang, Lý Dịch mới nhấc điếu thuốc lên bỏ vào trong miệng, sau khi ung dung hút một hơi thì dập tắt ném vào trong thùng rác.

Sau đó, anh xoay người.

Đứng ở cửa cầu thang, gương mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì, có hơi đáng sợ.

Rất nhiều người ngay cả sinh viên nam đó đều đang đoán người đàn ông này là gì của Đào Túy, có phải anh trai không? Hoặc là gì? Dường như sinh viên nam nhớ lại video hai ngày trước của Đào Túy.

Lúc đang livestream, có người đàn ông đột nhiên lọt vào ống kính, mặc dù người đàn ông đó không ló mặt, nhưng có khí thế giống nhau, con ngươi của sinh viên nam co rút lại, tiến về trước hai bước.

Cậu ta nhớ ra rồi.

Người đàn ông đó nói anh không phải anh ruột.

Mặc dù là một người anh.

Lý Dịch đi xuống bậc thang, cầm điện thoại lên, gọi một số điện thoại.

Anh vừa nói, vừa đi đến chỗ sinh viên nam: “Phải, nến đầy đất.”

“Nơi này cách cây cối quá gần, dễ dàng đốt tới, làm phiền rồi.”

Sau khi đi tới bên cạnh sinh viên nam, Lý Dịch dừng bước lại, cất điện thoại, nhìn về phía sinh viên nam, sinh viên nam kia cũng nhìn anh, ánh mắt của hai người đang “đùng đùng” giữa không khí.

Qua hồi lâu, sinh viên nam mới hỏi: “Anh là anh của cô ấy?”

Lý Dịch: “Tôi họ Lý.”

Lý.

Không phải cùng họ với Đào Túy, sinh viên nam hơi đổi sắc mặt.

Lý Dịch nghiêng đầu liếc nhìn nến trên đất, nói: “Cậu đã mua bao nhiêu cây nến?”

“Liên quan gì đến anh?” Sinh viên nam lập tức sặc.

Lý Dịch cất tầm mắt, liếc mắt nhìn sinh viên nam kia, không lên tiếng, anh đi về phía bên xe, sinh viên nam cảm thấy khí thế của mình không bằng anh nên có hơi ấm ức, xoay người muốn nói chuyện.

Chỉ thấy có bốn năm người đến, một người trong đó là chủ nhiệm của trường, họ vội vã chạy tới bên chủ nhiệm dẫn đầu, nhìn đống nến đầy đất thì đau đầu.

Anh ta nói với sinh viên nam: “Làm phiền em thu dọn đi, bên này nhiều cây cối như vậy, còn có sinh viên nhiều thế kia, lên xuống cầu thang đều không tiện, mong em có thể phối hợp.”

Sinh viên nam kia cứng đờ.

Lòng tràn đầy phấn khởi lập tức lạnh lẽo, cậu ta nhìn về phía Lý Dịch.

Lý Dịch đứng tại chỗ, nhưng cứ như không nhìn thấy cậu ta, anh bắt tay với chủ nhiệm. Sau đó, anh nói: “Vất vả rồi.”

“Cô bé nhà chúng tôi ở tòa ký túc xá này, vừa mới về còn sợ hết hồn.”

“Xin lỗi xin lỗi.” Chủ nhiệm lập tức nói, sau đó anh ta nhìn về phía sinh viên nam, sinh viên nam kia không dám tin mà nhìn sang Lý Dịch.

Chủ nhiệm lại trừng mắt sinh viên nam.

“Em là sinh viên khoa nào?”

“Khoa tài chính, Tề Tưởng.”

Tề Tưởng lại hào phóng mà trả lời.

Lý Dịch nghe cái tên này, ung dung mà nghịch điện thoại, anh nói với chủ nhiệm: “Tôi đi trước.”

“Được, đi thong thả đi thong thả.”

Chủ nhiệm nói: “Chuyện tiếp theo để tôi xử lý.”

“Làm phiền rồi.” Lý Dịch khách sáo đôi câu, lên chỗ ngồi lái, cửa xe cạch một tiếng, anh tựa lưng vào ghế ngồi, sửa sang lại cổ áo sơ mi, mắt nhìn Tề Tưởng.

Tề Tưởng đối mặt với anh qua cửa sổ.

Ánh mắt của Lý Dịch vô cùng lạnh lùng, anh khởi động xe, quay đầu xe rời đi.

Tề Tưởng lại bị chủ nhiệm đẩy sang bên kia, đi thu dọn nến trên đất.

Lý Dịch liếc mắt nhìn sinh viên nam từ kính chiếu hậu, sau khi lái xe đến đường cái, anh dừng xe, trong đầu thoáng qua cây nến đầy đất.

Con gái.

Chắc đều thích những thứ này.

Anh im lặng một lúc, nhắn tin.

Lý Dịch: [Cậu còn chiêu gì không?]

Giang Sách: […]

Không muốn nói.

Đào Túy vừa lên tầng, thì thấy mấy người Khâu Viện đứng ở lan can, nhìn cô chằm chằm, không chỉ người ở phòng ký túc của họ, những người của phòng khác cũng đều ở đây, mỗi người đều đứng trong hành lang nhìn chằm chằm cô như nhìn một con khỉ, có vài người còn nhìn hộp sô cô la lớn và bóng bay trong tay cô.

Đào Túy ho khan một tiếng.

Đi đi lại lại trong ánh nhìn chăm chú.

Hơn nữa tốc độ tăng nhanh, đi tới cửa ký túc xá của mình, cô kéo Khâu Viện trốn vào trong cửa, ba người còn lại đuổi sát theo, tiếp theo đóng cửa lại.

Cảm giác lập tức yên bình.

Khâu Viện cười to: “Thế nào?”

Đào Túy bỏ hộp sô cô la xuống, nói: “Có ăn sô cô la không?”

“Ha ha ha không ăn, tớ giúp cậu nghe ngóng về sinh viên nam đó, cậu ta là Tề Tưởng khoa tài chính, nghe nói cậu ta còn thường xuyên xem livestream của cậu, cậu có ấn tượng về người này không?”

Đào Túy lắc đầu: “Người xem livestream của tớ nhiều như vậy, sao tớ có thể có ấn tượng.”

Lúc này, ngoài cửa có tiếng kêu ngach nhiên, Tiêu Ai đứng cạnh cửa bèn kéo cửa chạy ra ngoài nhìn, Đào Túy cũng bị Lâm Lâm kéo ra ngoài xem.

Tề Tưởng bị đè trên đất thu dọn nến.

Hoàn toàn không có dáng vẻ hăm hở vừa nãy.

Tiêu Ai nói: “Nghe người dưới lầu nói, Đào Túy à, anh cậu gọi điện bảo chủ nhiệm tới xử lý Tề Tưởng đó.”

Lâm Lâm oa một tiếng: “Anh ấy ghen sao?”

Khâu Viện dựa lên cửa nói: “Nói nhảm, nhất định là ghen.”

“Trời ơi, nhưng mà Đào Túy này, sao bóng bay trong tay cậu lại giống đồ Tề Tưởng chuẩn bị muốn tặng cậu thế?” Lâm Lâm xoay người, liếc mắt thì thấy bóng bay, lập tức nhận ra ngay.

Đào Túy sửng sốt, mau quay về ký túc xá.

Những người còn lại đuổi theo, mấy người vây quanh cô nhìn bóng bay, đưa ra kết luận, bóng bay giống nhau như đúc.

Khâu Viện nghĩ thông suốt, trong phút chốc cười to: “Ha ha ha ha, đụng hàng bóng bay rồi, thật khó xử.”

Đào Túy vội treo bóng bay lên, bất đắc dĩ ngồi bên cạnh bàn, nói: “Tớ cũng không ngờ sẽ đụng hàng.”

Lúc này.

Điện thoại của cô reo lên.

Là tin nhắn wechat.

Lý Dịch: [Lần tới mua cho em bóng bay khác.]

Đào Túy: “…”

Người đàn ông này rất để ý?

Đào Túy suy nghĩ, bật cười, cô xé vỏ sô cô la, bóc ra ăn.

Bên Lý Dịch cũng không gửi tin nhắn tới nữa.

Đào Túy chuẩn bị gửi tin cho anh, lại phát hiện mục gửi tin có thêm một người, là Tề Tưởng gửi lời mời kết bạn, Đào Túy không hề nghĩ ngợi mà từ chối luôn.

Từ chối rồi, bên kia lại gửi.

Khâu Viện ở bên cạnh thấy được, cô ấy nói: “Cậu có muốn chấp nhận kết bạn không? Thật ra thì bây giờ cậu không thể biết rõ có thể ở bên Lý Dịch không, không bằng nhìn thêm người khác, không chừng có thể giúp cậu một chút.”

Đào Túy ngẩng đầu lên nói: “Tớ đã nói với anh rồi, suy nghĩ hai ngày.”

Khâu Viện: “Vậy cũng không ngần ngại thêm một người bạn mà.”

Đào Túy lắc đầu: “Không.”

Sau đó, cô từ chối lần nữa.

Sau khi mấy người chia nhau ăn sô cô la, Đào Túy cầm quần áo ngủ đi tắm, mấy người họ đều tắm rồi, Khâu Viện nhìn cô đi ra, còn lau tóc cho cô.

Đào Túy ngồi trước bàn máy tính, nói: “Ai, thật ra thì yêu đương cái gì, có bạn cùng phòng không phải rất tốt sao?”

Khâu Viện nghe vậy, bật cười: “Tớ lại không thể ấy ấy với cậu…”

“Ấy ấy?” Đào Túy sửng sốt, lúc lâu cô mới kịp phản ứng, sắc mặt đỏ chót. Cô xoay người đánh Khâu Viện, lúc này, điện thoại trên mặt bàn reo lên.

Là Lý Dịch gửi tới.

Còn là voice.

Giờ này rất muộn, giọng nói của người đàn ông trầm thấp nhẹ nhàng: “Đi ngủ sớm, ngủ ngon.”

Lập tức làm tất cả mọi người trong phòng trọ đều yên tĩnh, tiếp đó, Khâu Viện cũng xoa lỗ tai nói: “Giọng nói này, cũng thật hay.”

Đào Túy đỏ mặt, trừng các cô mấy lần, đè giọng nói: “Ngủ ngon, anh trai.”

Nói xong.

Cô bỏ điện thoại xuống, tiếp tục lau tóc.

Tất cả mấy người họ đều cười.

Trước khi ngủ Đào Túy nhận được một tin nhắn do cô Tần gửi tới, bảo cô sáng sớm ngày mai đến công ty sớm, có chuyện quan trọng cần bàn. Đào Túy trả lời “được”.

Sau đó đi vào giấc ngủ.

Một buổi tối, nằm mơ thấy rất nhiều thứ, lộn xộn lung tung.

Ngày hôm sau, vành mắt của Đào Túy lại hơi đen, cô vừa đánh răng vừa nhìn hoa cỏ sau sân thượng, loáng thoáng nhìn thấy vài khinh khí cầu rực rỡ.

Đào Túy không để ý, rửa mặt xong rồi trang điểm, vừa đứng lên, thì nghe thấy Lâm Lâm nói “đậu má”, sau đó Lâm Lâm kéo tay Đào Túy.

Nhìn ra bên ngoài.

Sáng sớm sân trường rất trong lành, Đào Túy vịn lan can, thì thấy khinh khí cầu giữa không trung, không nói có đủ màu sắc, bên trên còn có tên cô.

“Đào Túy.”

“Suy nghĩ thật kỹ.”

Người đàn ông Lý Dịch này không có thói quen tỏ tình trước mắt mọi người như vậy, cho nên trên khinh khí cầu chỉ có sáu chữ này, nhưng mà ngoài những chữ trên khinh khí cầu.

Màu sắc và hình dáng thật sự rất đẹp.

Là kiểu đáng yêu, hồng hồng, hơn nữa có vài quả giống kẹo đường, lơ lửng ở giữa không trung.

“A a a a a a.” Có sinh viên nữ hét lên, chỉ những khinh khí cầu đó: “Thật là đáng yêu, tớ rất thích.”

A a a a.

Đào Túy nuốt nước miếng.

Không thể không nói, những thứ này đáng yêu quá đi mất.

Còn có một khinh khí cầu giống như gấu con, lúc ẩn lúc hiện, dáng vẻ ngốc nghếch. Đào Túy đưa tay, muốn sờ nó, kết quả khinh khí cầu đó thật sự bay tới chỗ cô.

Đào Túy chạm vào, tim cũng mềm nhũn.

Lâm Lâm cũng nhìn ngây người.

Khâu Viện và Tiêu Ai cũng kinh ngạc, hai người cũng nhoài lên lan can, nhìn Đào Túy: “Tâm trạng của cậu thế nào?”

Đào Túy không thể hình dung, tay cô cầm điện thoại.

Lý Dịch: [Thích không? Dưới lầu đã sắp xếp bữa sáng.]

Tối qua cảm thấy chưa phô trương gì, sáng sớm lại đột ngột làm như vậy, anh thật sự không chịu thua.

Đào Túy cảm thấy người đàn ông này vẫn cần phải cho chút tự tin.

Tôi là Đào Túy nha: [Thích, cám ơn anh.]

Một giây sau.

Cô có hơi chần chừ, soạn tin nói.

Tôi là Đào Túy nha: [Anh, có phải có người giúp anh bày mưu tính kế không?]

Lý Dịch: [Anh cần sao?]

Đầu kia.

Sáng sớm xe con màu đen xuất phát từ biệt thự, Giang Sách cầm văn kiện ngồi bên cạnh Lý Dịch, đang nói chuyện với anh, thuận tiện nói về chuyện sắp xếp khinh khí cầu sáng nay, thể hiện đã sắp xếp xong xuôi.

Báo cáo xong, anh ấy lướt tầm mắt qua.

Đúng lúc thấy Lý Dịch gửi ba chữ cho Đào Túy.

Giang Sách im lặng…

Anh rất cần đó.

Tôi tự tay lo hết mà.