Tuyết vốn đã ngừng giờ lại bắt đầu rơi, rơi ở trên hai vai rộng lớn của anh, cũng rơi ở trên mái tóc đã bạc một nửa kia, dường như những màu tóc đen còn sót lại cũng đều sắp bị tuyết nhuộm cho thành trắng.
Nhiệt độ vốn đang rất thấp, nhiệt độ trong mắt cô giờ cũng theo tuyết rơi mà hạ xuống mức thấp nhất, không có chút gợn sóng nào.
Ngụy Triêm Y cảm thấy có phần nực cười, cũng không biết có phải là do lâu rồi không gặp hay không, cô thế mà lại nhìn ra được tình yêu cuồng nhiệt xa lạ trong mắt Úc Thanh, đó không phải là thứ cảm xúc anh nên có mới phải, từ trước tới giờ anh luôn nội liễm khắc chế, sao có thể xuất hiện loại biểu cảm này chứ?
“Úc tiên sinh, chúng ta kết thúc rồi.”
Thần thái Ngụy Triêm Y lạnh nhạt bình tĩnh, cho dù cô vẫn chưa thể quên hẳn anh thì cô vẫn còn có tự tôn cho riêng mình.
Tuy rằng đã qua một thời gian dài rồi, nhưng cô vẫn thường xuyên nhớ tới cái ánh mắt đêm đó Úc Thanh nhìn cô, đối với cô mà nói, nó có thể hoàn toàn cắn nát nỗi nhung nhớ của cô dành cho anh đến không còn sót lại chút nào, mà bây giờ cũng không ngoại lệ.
Cái ôm và cả nụ hôn này của anh, cũng sẽ không thể thay đổi được gì nữa.
Ngụy Triêm Y điều chỉnh lại tâm tình, giơ tay lau môi.
Cô nâng mắt lên, nhìn vào hai mắt u trầm của anh, đôi mắt ấy bị mắt kính mỏng che khuất, nhưng vẫn khiến cho người ta rung động không thôi, cô thật sự không muốn lại thích anh nữa.
“Bây giờ anh nhìn thấy tôi, cũng biết lúc trước tôi đã lừa anh rồi đúng không, anh nên giống như trước kia, lạnh nhạt ghét bỏ tôi mới đúng, vậy mà anh đang làm cái gì thế hả?”
Úc Thanh nhìn chằm chằm cô không nói, ánh mắt miêu tả từng đường nét trên mặt cô, từng sợi tóc của cô, mặt mày, cái mũi, rồi đôi môi.
Anh nhẹ nhíu mày.
“Triêm Bảo, em gầy đi.”
Ngụy Triêm Y:???
Làm ơn nghiêm túc chút có được không! Bây giờ cô đang diễn tiết mục chia tay ngược tâm với anh đấy, sao sự chú ý của anh lại kỳ lạ như vậy chứ?
Ngụy Triêm Y mặc kệ, tiếp tục bày ra dáng vẻ lạnh nhạt: “Úc Thanh, thu lại vẻ quan tâm dối trá của anh đi, cũng mong anh đừng có động chân động tay với tôi, anh hẳn là biết rõ tôi biết đánh nhau, tốt nhất đừng có ép tôi phải động thủ!”
Hốc mắt Úc Thanh vẫn đỏ như cũ, chắc là do gió lạnh thổi đến, nhưng lại khiến anh dường như trong nháy mắt lại có thể rơi nước mắt ngay.
Anh hơi rũ mắt, cũng che đi ướt át trong mắt mình, bàn tay vẫn nắm lấy tay cô, anh ôn nhu vuốt ve từng chút một, lại chậm rãi buông tay cô ra.
“Được, anh lại tới bên cạnh em lần nữa, để em lại tiếp nhận anh một lần nữa có được không.”
“Tỉnh đi, không có khả năng.”
“Không có khả năng anh cũng biến nó thành có khả năng.”
Úc Thanh phủi đi bông tuyết trên tóc cô, động tác anh chậm rãi ung dung, ngón tay chạm vào sợi tóc của cô khiến đầu ngón tay hơi run lên.
Mắt kính Úc Thanh bị bịt một tầng sương mỏng nhàn nhạt, cô không nhìn rõ ánh mắt anh cho lắm, chỉ có thanh âm của anh là có vẻ nuông chiều tới kỳ quái: “Công chúa của anh, đã lâu không gặp.”
Công chúa nhỏ kiêu ngạo của anh, ba năm không gặp đúng là đã trưởng thành thật rồi, anh đã bỏ lỡ quá trình cô trưởng thành tới xinh đẹp như vậy, không biết mấy năm nay cô có trốn ở chỗ nào khóc một mình hay không, cũng không biết cô dày vò hay căm hận anh thế nào.
Giây phút anh biết cô còn sống, anh không ngừng cảm tạ trời xanh có mắt, lại từng phút từng giây cảm thấy chán ghét chính mình, trước khi gặp được cô, anh cũng từng nghĩ đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần việc phải làm sao mới được cô tha thứ.
Cô giống như bụi gai sinh trưởng trong lòng anh, uy hiếp rồi dụ dỗ anh, thế nhưng từ đầu tới cuối anh đều chỉ có thể bất đắc dĩ không biết phải làm sao với cô.
Ngụy Triêm Y nghiêng đầu không muốn cho anh đụng vào mình, dùng sức hất tay anh ra, Úc Thanh chỉ cười nhẹ, dịu dàng nhìn cô càn quấy.
“Nếu như anh quỳ xuống trước mặt tôi, tôi có thể suy xét một chút.” Cô cười khinh miệt một tiếng, thực sự coi anh giống như súc vật vậy.
Cô đúng là không khác hồi nhỏ tý nào, kiêu ngạo lại tùy hứng, vẫn không hề thay đổi, thời niên thiếu của Úc Thanh từng vừa yêu lại vừa hận cái tính này của cô, bây giờ anh đã qua 30 tuổi rồi, ánh mắt lại càng thêm dịu dàng, giống như người lớn trong nhà cưng chiều cô không có điểm cuối, lại như người yêu nhân nhượng hết mọi thứ vì cô.
Anh nói: “Được.”
Úc Thanh cong lưng, quỳ gối xuống trước mặt cô, cũng không cảm thấy có tý miễn cưỡng nào.
Ngụy Triêm Y ngẩn ra trong chớp mắt, đột nhiên nắm một nắm tuyết lên đập vào người anh: “Đồ điên!”
Cô chỉ thuận miệng nói mà thôi, cũng không phải thật sự muốn anh quỳ, Ngụy Triêm Y chịu không nổi nữa, xoay người rời đi.
Úc Thanh chậm rãi đứng lên, đi nhanh theo phía sau cô.
Ngụy Triêm Y biết anh theo ở phía sau, đi được vài bước lại dừng lại, vốc một nắm tuyết lăn thành một quả cầu nhỏ ném lên người anh, tàn nhẫn mà đánh, ánh mắt nhìn chằm chằm anh sắc như dao.
Úc Thanh không né không tránh, bên môi còn treo nụ cười nhạt, mặc kệ cho cô ném.
Ngụy Triêm Y ghét nhất là bộ dáng này của anh: “Không cho cười!”
Anh liền thu lại nụ cười, dịu dàng nhìn cô.
Ngụy Triêm Y hừ lạnh, tiếp tục đi về phía trước, lại lăn một quả cầu tuyết ném anh, lúc này còn ném cả lên mặt anh, mắt kính của anh bị ném đến lệch ra khỏi mắt, trên người dính đầy dấu vết bị tuyết ném, âu phục đắt tiền cũng đã ướt một mảnh.
Ngụy Triêm Y lạnh mặt nhìn xem anh có thể tức giận hay không.
Úc Thanh giơ tay đỡ lại mắt kính, đi về phía trước hai bước rồi dừng lại, cười: “Triêm Bảo, đánh đi.”
Ngụy Triêm Y trừng anh, đúng là khiến người ta tức điên mà!
Cô lại ngồi xổm xuống lăn tuyết, Úc Thanh nhìn tay cô bị lạnh tới đỏ cả lên, khẽ thở dài một tiếng.
Anh ngồi xuống trước mặt cô, cầm tay cô lên, lại bọc cô trong bàn tay to rộng tái nhợt của mình, nhẹ hà hơi làm ấm cho cô.
Ánh mắt Ngụy Triêm Y lạnh như băng nhìn anh.
Lặp lại vài lần như thế, lúc Úc Thanh đang muốn buông tay cô ra, Ngụy Triêm Y lại trở tay hung hăng cho anh một cái tát: “Anh có tư cách gì chạm vào tôi?”
Úc Thanh ngẩn ra trong chớp mắt, cũng không tức giận, cười nhạt rũ mắt xuống, dùng tuyết dưới đất đắp thành mấy quả cầu lớn, từng cái từng cái đặt ở trước mặt cô.
Anh cầm lấy đầu ngón tay của cô chỉ vào chính giữa mày của mình: “Đánh lên người không đau, đánh giống như cát tát ban nãy ấy, nào.”
Thậm chí còn nuông chiều cô tới mức dạy cô cách đánh anh.
Ngụy Triêm Y dùng sức rút tay ra, đứng lên lạnh nhạt nhìn xuống anh: “Đủ rồi Úc Thanh, tôi không quan tâm anh tìm được tôi như thế nào, cũng không quan tâm anh rốt cuộc muốn làm gì, nhưng tôi sẽ không để anh đùa bỡn khống chế mình nữa.”
Úc Thanh đứng lên, nghiêm túc suy nghĩ vài giây rồi nói: “Triêm Triêm, vậy, anh để em đùa bỡn anh nhé?”
Ngụy Triêm Y:?
Anh đúng là càng ngày càng bệnh.
“Anh tự chơi đi.”
Đồ đáng ghét.
Ngụy Triêm Y càng đi càng nhanh, Úc Thanh đi theo cô không xa không gần, cô quay đầu lại trừng anh, anh liền cười nhẹ, thỉnh thoảng lại dặn dò cô đi chậm một chút, cẩn thận dưới chân, đừng để bị ngã gì gì đó.
Ngụy Triêm Y cười nhạo: “Sao anh nói lắm như mấy ông già thế.”
Úc Thanh không phản bác lời nào, tuy bề ngoài anh vẫn văn nhã tuấn tú như trước đây, nhưng thật ra trong nội tâm đã sớm già nua rồi, mà cô vẫn còn rất trẻ, anh hy vọng cô bé nhà anh có thể vẫn luôn sống tươi vui như vậy, đừng giống như anh, trải qua ba năm cô độc đã sớm lung lay sắp đổ.
Lúc xuống núi phải ngồi xe tuyết để xuống, Ngụy Triêm Y đi rất nhanh, không muốn ngồi chung một chiếc với Úc Thanh, nhưng ông trời lại không chiều lòng người, xe tuyết lại chỉ còn mỗi một chiếc, Ngụy Triêm Y vừa vào đã nhanh chóng bảo nhân viên cho chạy.
Nhân viên lại không trả lời cô, đợi đến khi Úc Thanh lên rồi liền cung kính khom lưng với anh.
Ngụy Triêm Y muốn xuống xe, Úc Thanh lại kéo cổ tay cô lại, nhìn qua nhân viên công tác bên ngoài cửa kính.
Xe tuyết bắt đầu lăn bánh, cảnh sắc ngoài cửa sổ chậm rãi lui về sau.
Ngụy Triêm Y với Úc Thanh bị nhốt trong một không gian kín, cái này làm cho cô nhớ lại những ngày tháng ba năm trước, bọn họ đêm nào cũng nằm trên cùng một cái giường, cô có thể ngửi được mùi trầm hương nhàn nhạt trên người anh, cảm nhận được hơi thở của anh, giống như bây giờ vậy.
Rõ ràng anh đã trở nên rất xa lạ, cũng đã qua ba năm rồi, nhưng cô lại cảm thấy như tất cả mọi chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, hết thảy đều giống như một giấc mộng.
Ngụy Triêm Y vẫn luôn không nhìn anh, chỉ nhìn ra cửa sổ tới thất thần, Úc Thanh ngắm sườn mặt cô rất lâu, ánh mắt có nhiệt độ nóng bỏng, Ngụy Triêm Y lại cố hết sức xem nhẹ nó.
“Triêm Triêm, anh xin lỗi.” Anh bỗng nhiên lên tiếng.
Ngụy Triêm Y không hé răng, suy nghĩ cũng dừng lại.
Thanh âm khàn khàn của Úc Thanh nhẹ nhàng vang lên: “Anh không nên gạt em, cũng không nên không tin em.”
“Anh cho rằng ba chữ anh xin lỗi là có thể bỏ qua tất cả những vách ngăn giữa chúng ta à?”
Úc Thanh đương nhiên biết là không thể, khi anh chăm cô lúc bị bệnh, anh đã từng nói qua vô số câu xin lỗi, nhưng vẫn chẳng thay đổi được gì cả, cô vẫn lựa chọn dùng phương thức tàn khốc như vậy để rời đi.
Nhưng muốn anh buông tay, muốn anh đừng yêu cô nữa, cho dù giờ phút này anh chết đi, linh hồn đã xuống mồ đi chăng nữa, anh cũng không làm được.
Cho nên cho dù Ngụy Triêm Y có lạnh nhạt thế nào đi nữa, lại phớt lờ anh thế nào đi nữa, anh cũng vui vẻ chịu đựng, dung túng nuông chiều cô.
Vài phút sau, Ngụy Triêm Y cũng không chờ được câu trả lời của Úc Thanh, cô nhìn chằm chằm cây cối phủ một tầng trắng xóa ở bên ngoài xe, trong lòng thầm cười lạnh, có phải anh cũng không biết nên nói cái gì hay không? Có phải anh cũng cảm thấy giữa bọn họ sẽ không có khả năng? Sớm biết vậy thì hà tất gì phải như bây giờ chứ?
Trong lòng Ngụy Triêm Y âm thầm mắng một phen, bên tai đột nhiên lại có hơi thở ấm áp phả tới, Úc Thanh tới gần bên tai cô, cách có một khoảng nhỏ, anh rũ mắt xuống, nhìn chăm chú hàng mi cong cong đen dài của cô, thấp giọng nói: “Anh yêu em, công chúa.”
So với ba chữ anh xin lỗi thì ba chữ anh yêu em càng có lực sát thương hơn, so với gọi tên cô thì lúc anh quý trọng gọi cô là công chúa càng có sức phá hủy hơn.
Cái này làm cho Ngụy Triêm Y sinh ra ảo giác, sinh ra một loại suy nghĩ bởi vì được người này yêu cho nên cô có được một tòa vương quốc lớn, cô vẫn là đại tiểu thư độc nhất vô nhị được ba mẹ nuông chiều trong lòng bàn tay như cũ, chứ không phải một cô nhi không rõ lai lịch, không rõ cha sinh mẹ đẻ là ai.
Úc Thanh người này, khi yêu cô, cũng đồng thời dạy cô cách tiếp tục kiêu ngạo.
“Anh biết.”
Úc Thanh cười nhẹ: “Anh biết em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh, nên như vậy, anh đã từng phản bội công chúa, anh sẽ chịu đòn nhận tội, anh sẽ phụng hiến em cả đời.”
Anh rõ ràng là ác long độc ác, nhưng lại giống như một kỵ sĩ tuyên thệ trung thành với cô.
Ngụy Triêm Y chậm rãi nhìn về phía anh, người đàn ông trẻ tuổi lịch sự dịu dàng, nho nhã nội liễm đang ngồi ở bên cạnh cô, tự phụ đến như vậy, phảng phất như cái xe tuyết tầm thường này cũng trở nên hoa lệ biết bao nhiêu.
Mắt kính của anh rất mỏng, gọng kính bằng vàng hình thành nên sự đối lập với màu da tái nhợt của anh, vẫn là bộ dáng bình tĩnh ôn hòa như cũ, giống hệt trong trí nhớ của cô, nhưng so với mấy năm trước, anh lại nhiều thêm sự nội liễm lắng đọng mà năm tháng để lại cho anh, còn có rất nhiều thứ Ngụy Triêm Y không muốn thừa nhận cũng không muốn nhìn thấy, đó là tình yêu dịu dàng không chút khắc chế nào của anh.
“Anh giả vờ cũng thật giống.” Nhưng sao cô có thể chấp nhận dễ dàng như vậy được? Cô đoán là tên lừa đảo này không tìm thấy chim hoàng yến nào thích hợp với anh, vì thế mới vượt qua biển sâu cũng muốn đem cô trở về nhốt lại bên người đi.
Úc Thanh cũng không biểu hiện ra bộ dáng bi thương gì, trước khi tới đây anh đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã nghĩ tới kết quả xấu nhất, Ngụy Triêm Y sẽ đối xử với anh như vậy, anh đã sớm có chuẩn bị về tâm lý.
Tuy anh không phải người mặt dày, nhưng chỉ cần có thể theo đuổi được cô, da mặt dày thì có làm sao chứ, anh có thể đánh đổi tất cả.
“Không phải giả vờ.” Úc Thanh cười khẽ.
Ngụy Triêm Y mặc kệ anh, lại quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Bàn tay anh đưa qua, trong lòng bàn tay đặt mấy viên kẹo.
“Triêm Bảo, cho em.”
Ngụy Triêm Y khinh miệt, “Dỗ trẻ con à?”
“Ừ.”
“Em chính là bé con của anh.”
Ngụy Triêm Y không đáp lời, Úc Thanh đợi trong chốc lát cũng không thấy cô để ý tới mình, liền kéo túi áo của cô ra, bỏ kẹo vào trong.
Ngụy Triêm Y quay đầu hung hăng trừng anh, Úc Thanh cười nhẹ lấy tay ra, lại ngồi đoan chính trở lại: “Triêm Bảo, kẹo ngọt lắm, là vị trước kia em thích.”
Trước kia bị anh nuôi trong nhà, thật giống như bị anh nuôi thành một cái bánh bao mềm, thỉnh thoảng sẽ mang về cho cô một số đồ ăn vặt hiếm lạ mà trên thị trường không có bán, cái kẹo này chính là một trong số đó, lúc cô giả bệnh, anh cũng từng biến thái ép cô uống thuốc xong liền nhét viên kẹo này vào trong miệng cô.
Ngụy Triêm Y nhớ lại rất nhiều hồi ức, đem kẹo lấy ra ném ở trên người Úc Thanh, cười lạnh: “Muốn dùng mấy cục kẹo này thu mua tôi hả? Úc Thanh, anh đúng là không thay đổi tý nào, tát một cái lại cho một viên kẹo ha.”
Úc Thanh nhìn cô một lát, chậm rãi rũ mắt đem kẹo trong ngực nhặt lên: “Xem ra em không thích vị này, đừng giận, anh mua cho em cái khác.”
“Tôi không thích cái gì hết, càng không thích anh, tôi ghét anh.” Ngữ khí cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.
Anh cười: “Ghét anh cũng không sao, yêu nhau vốn là rất khó mà, xảy ra chuyện như vậy, anh không trông cậy vào việc em còn thích anh, anh yêu em là được rồi.”
Ngụy Triêm Y: “Cho nên, cho dù tôi không thích anh, anh cũng muốn ép tôi ở bên anh?”
“Có nguyện ý ở bên anh hay không, là em quyết định, có muốn yêu em hay không, là anh quyết định.”
Úc Thanh tìm ra một viên kẹo vị blueberry cô chưa từng ăn, mở lòng bàn tay của cô ra nhẹ nhàng đặt lên: “Mà anh đã quyết định, muốn mãi mãi làm bạn bảo vệ công chúa, cho dù em không thích anh, không thèm nhìn anh một cái cũng không sao. Công chúa có thể nỗ lực tiến về phía trước, sống một cuộc sống hạnh phúc, anh sẽ đi ở phía sau em.”
Ngụy Triêm Y nhướng mày: “Nếu tôi thích người đàn ông khác thì sao? Tôi muốn kết hôn với người ta thì sao? Nếu tôi cảm thấy anh rời khỏi tôi thì hạnh phúc của tôi mới bắt đầu thì sao? Anh sẽ làm thế nào đây?”
Người đàn ông trẻ tuổi nhăn mi lại, rất không thích cô nói ra loại lời như thích người đàn ông khác như vậy.
Úc Thanh nhẹ giọng dạy dỗ: “Đừng nói linh tinh.”
Ngụy Triêm Y biết ngay anh vẫn như vậy mà, có thể chiều chuộng cô càn quấy, có thể lật trời quậy đất, tóm lại chỉ mình anh mới có thể làm chuyện đó vì cô.
Anh nói rất rõ ràng, anh nguyện ý lui về sau một bước, cho cô thời gian lựa chọn xem có muốn ở bên anh hay không, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép cô yêu người đàn ông khác, càng sẽ không rời khỏi cô.
Này mẹ nó là cái logic cường bạo gì hả!
Xe tuyết tới chân núi, Ngụy Triêm Y nhanh chóng xuống xe, Úc Thanh cũng không vội vàng đuổi theo cô, theo ở phía sau lẳng lặng nhìn cô, chỉ cần cô còn ở trong tầm mắt mình, anh có thể dung túng cô ầm ĩ.
Cô gọi xe về khách sạn, Úc Thanh cũng theo lên ngồi cùng cô.
“Anh đi xuống!”
Úc Thanh lắc đầu.
“Đi xuống!”
Lắc đầu.
“Đi! Xuống!”
Vẫn là lắc đầu.
Ngụy Triêm Y rướn người qua người anh đẩy cửa ra, mùi hương hoa tường vi nhàn nhạt bay tới, Úc Thanh nheo mắt lại, ngồi thẳng người, hạ thân có hơi căng lại.
Tư thế này của cô giống như đang nằm ở trong ngực anh vậy, Ngụy Triêm Y kéo quần áo của anh: “Anh đi xuống, nhanh lên!”
Thật là nghịch ngợm.
Anh nhắm mắt, hít sâu một hơi, đột nhiên ấn cô ở trên đùi, ôm chặt.
Ngụy Triêm Y còn chưa có phản ứng lại, má cô đã bị anh nắm lấy, đôi môi thoáng chốc bị hôn lên, Úc Thanh không nhẹ không nặng cắn cô. Hôn trong chốc lát.
Ngụy Triêm Y nức nở lộn xộn vài tiếng, anh buông cô ra, giọng điệu bất đắc dĩ: “Nghịch ngợm như vậy, thật không ngoan.”
“A a a Úc Thanh!!”
“Anh là đồ con rùa*!!”
*Ý là đồ lưu manh
Anh cười cười, nhìn qua tài xế đang trợn mắt há mồm: “Lái xe đi.”
Ngụy Triêm Y còn đang dùng sức đấm anh: “Anh bỏ tôi ra.”
“Ôm một cái được không?” Thanh âm anh rất khàn, nhẹ dỗ: “Triêm Bảo, ban nãy anh đã nói với em rồi mà, anh rất nhớ em.”
“Ai thèm quan tâm, anh đừng có nổi điên có được không!”
Anh thật sự là đã điên mấy năm rồi, từ một khắc mất đi cô, có trời mới biết nửa tiếng gặp lại cô này, mỗi giây mỗi phút anh đều khắc chế tới cỡ nào, khắc chế tới mức cả người đều đau mới có thể miễn cưỡng áp chế lại xúc động không có đụng tới cô.
Nhưng sao cô lại không ngoan như vậy, luôn muốn gây chuyện trên người anh, cô bé nhà anh, anh phải dạy cô một đạo lý.
“Biết anh điên, thì ngoan một chút.”
Ngụy Triêm Y bình tĩnh lại: “Được, vậy anh buông tôi ra trước, chẳng lẽ mấy lời anh vừa nói đều là gạt tôi hả? Anh bảo vệ tôi kiểu đó hả?”
Úc Thanh trầm ngâm vài giây, buông tay ra.
Ngụy Triêm Y trượt xuống, anh đưa tay ra đỡ, cô không muốn anh đụng, liền hất tay anh ra, bản thân ngồi dán sát vào cánh cửa, ở giữa là một khoảng trống lớn.
Sau khi tới khách sạn, Ngụy Triêm Y bước nhanh lên tầng mình ở, cô quay đầu nhìn Úc Thanh, anh đi theo cô không xa không gần, giống như cái đuôi văn nhã nhất.
Thần sắc cô lạnh nhạt, lấy thẻ phòng ra muốn đi vào, Úc Thanh lại bước nhanh hơn, giữ chặt cô, “Triêm Triêm, đêm nay anh có thể ngủ cùng em không?”
Ngụy Triêm Y:?
Nghe xem! Đây là cái lời lưu manh lang sói gì chứ!
Úc Thanh không hổ là Úc Thanh, quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lúc này mới gặp được cô chưa bao lâu đã muốn ngủ cô rồi.
Ngụy Triêm Y cao cao tại thượng lạnh lùng tiếc anh, đột nhiên giơ túi xách trong tay lên ném lên mặt anh, báo thù vụ ban nãy ở trong xe, anh dám đối xử với cô như vậy, “Anh mơ đi!”
Cửa mở ra, lại nhanh chóng đóng lại.
Mắt kính của Úc Thanh bị túi xách của cô đập vào lệch khỏi sống mũi, anh thong thả chậm rãi giơ tay chỉnh lại mắt kính, lại khom lưng nhặt túi của Ngụy Triêm Y lên.
Nghiêng đầu, anh nhìn thấy ba người Mạc Khả.
Ba người họ vốn chuẩn bị tới gọi Ngụy Triêm Y cùng đi ăn cơm, không nghĩ tới sẽ thấy một màn thế này, đồng thời sửng sốt ngay tại chỗ.
Dương Hi dụi dụi mắt, hỏi Tô Lăng ở bên cạnh: “Tôi không hoa mắt đúng không, có phải tôi đang nhìn thấy Úc tam gia không nhỉ?”
Tô Lăng ngơ ngác gật đầu: “Tôi cũng thế.”
Hắn lại nhỏ giọng hỏi Mạc Khả: “Tôi với Dương Hi có phải hoa mắt không nhỉ? Chúng tôi thấy được Úc tam gia đó.”
Mạc Khả mất một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu: “… Hình như là anh ta thật.”
Không nghĩ tới sau ba năm lại có thể nhìn thấy người thật ở chỗ này, ba người không hẹn mà cùng cảm thấy, Úc Thanh chính là tới tìm Ngụy Triêm Y tính sổ, mà ba người họ là đồng phạm, đương nhiên sẽ khó tránh thoát khỏi kiếp này, ba người đồng loạt xoay lưng, chuẩn bị đánh bài chuồn.
“Đứng lại.” Thanh âm thanh nhuận truyền tới, mỏng lạnh không chút độ ấm.
Úc Thanh đối với Ngụy Triêm Y là không có cách nào, nhưng đối với ba người kia thì không giống, anh cong môi cười: “Chính là mấy người, giúp Triêm Triêm chạy trốn?”
Ba người đồng thời chửi bậy trong lòng một tiếng, này mẹ nó quả nhiên là tới tìm phiền phức mà!
Ba người bọn họ cúi đầu chuẩn bị chuồn, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đám vệ sĩ mặc vest đen cản đường đi của họ lại, dáng người cường tráng, vừa nhìn là biết đánh người rất đau, ba người cười ha hả xoay người nhìn Úc Thanh.
Mạc Khả: “Tiên sinh, anh có ý gì vậy, chúng ta quen biết nhau sao?”
Dương Hi cười làm lành: “Đúng đúng đúng, hình như chúng ta chẳng quen nhau đâu.”
Úc Thanh nhìn đồng hồ đeo tay, 7 giờ kém, Ngụy Triêm Y còn chưa ăn gì.
“Mấy người.” Anh đút tay vào túi quần, một tay khác còn xách theo túi của Ngụy Triêm Y, nhìn cũng không có chút ẻo lả nào, ngược lại còn rất nho nhã thân sĩ, “Chuẩn bị đi ăn cơm?”
Mạc Khả sửng sốt, “Đúng vậy.”
Úc Thanh: “Triêm Triêm chưa ăn, đi gọi cô ấy.”
Mạc Khả đi tới gõ cửa, kiêng dè liếc anh một cái.
Ngụy Triêm Y mở cửa, trong tay cầm sẵn cái ly chuẩn bị ném người, nhìn thấy Mạc Khả mới thu tay lại, liếc mắt nhìn Úc Thanh đứng bên cạnh không nói một lời, hỏi Mạc Khả: “Làm sao?”
“Gọi…” Mạc Khả nhìn Úc Thanh.
Anh rũ mắt vuốt ve đồng hồ, mặt mày nhàn nhạt.
Mạc Khả quay đầu nhìn Ngụy Triêm Y: “Gọi cô đi ăn.”
Ngụy Triêm Y ghét bỏ liếc cô nàng một cái: “Cô bị làm sao thế, sợ anh ta làm gì?”
Mạc Khả nuốt nước miếng: “Đâu có đâu.”
Làm ơn đi bà cô, cô không sợ anh ta là bởi vì anh ta thích cô! Ba người chúng tôi giúp cô chạy trốn, giờ vẫn còn muốn sống đó!
Ngụy Triêm Y đã thay ra bộ đồ trượt tuyết, hiện tại đang mặc một thân áo choàng tắm, tóc xõa tung, “Vậy chờ tôi mặc đồ đã.”
Sau đó cửa liền đóng lại.
Mạc Khả yên lặng đứng ra xa một chút, Úc Thanh lại mở miệng: “Chuyện giúp cô ấy chạy trốn, đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi đúng không?”
Mạc Khả khiêm tốn cười cười: “Cũng… cũng không ạ.”
Dương Hi: “Đúng thế đúng thế, bọn tôi đều chỉ nghe cô chủ sai bảo thôi.”
Tô Lăng: “Đúng vậy, cô chủ bảo chúng tôi làm gì, chúng tôi chỉ có thể làm theo.”
Ba người đều bày ra bộ dáng mình bất đắc dĩ bị bức bách.
Mạc Khả cũng thở dài: “Úc tiên sinh, anh cũng biết cô chủ nhà chúng tôi đã muốn cái gì thì sẽ làm cái đó mà, cũng… không liên quan tới chúng tôi đâu.”
Dù sao anh cũng sẽ không làm gì Ngụy Triêm Y, ba người bọn họ thì không chắc. Đương nhiên, nếu Ngụy Triêm Y biết được đồng đội mình bán đứng mình, chắc chắn sẽ mắng bọn họ tới trọc đầu.
Úc Thanh cười cười không rõ ý tứ.
Ba người chỉ cảm thấy nụ cười này của anh có chút sởn tóc gáy, hãi hùng khiếp vía muốn chạy, may mà Ngụy Triêm Y đã mở cửa.
Áo lông và áo khoác dài, quần jeans và boot cao, đuôi ngựa buộc thấp có chút lười biếng, ăn mặc đơn giản nhưng lại vô cùng đẹp mắt, tùy tiện mặc một bộ thôi cũng mang khí chất thời thượng của tiểu thư nhà giàu.
Ba người Mạc Khả giống như nhìn thấy vị cứu tinh, yên lặng chuồn ra đằng sau Ngụy Triêm Y, Ngụy Triêm Y liếc ba người, lại quay sang nhìn Úc Thanh: “Anh bắt nạt bọn họ!”
Úc Thanh nhướng mi, cười nhẹ: “Không có.”
“Không tin, em có thể hỏi họ xem.”
Ngụy Triêm Y quay đầu lại, ba người đều lắc đầu như trống bỏi, Ngụy Triêm Y còn có gì mà không rõ nữa, nhìn là biết bị Úc Thanh dọa sợ rồi.
Nhìn thấy túi của mình còn bị anh cầm, Ngụy Triêm Y duỗi tay, Úc Thanh hơi lui về sau: “Anh cầm giúp em.”
Anh lại nhìn đồng hồ: “Đi thôi, đi ăn chút gì đó, lại muộn một chút, em sẽ la hét nói tăng cân mất.”
Trước kia có đôi khi cô nửa đêm ngủ không được sẽ bò dậy bắt Úc Thanh cho người nấu đồ ăn cho mình, ăn xong lại hận không thể tát cho mình một cái, sợ mình sẽ mập, luôn rấm rức khóc thảm thiết, Úc Thanh lúc đó sẽ cười khẽ dỗ cô, nhéo thịt mềm bên hông cô: “Bảo bối của anh không mập.”
Đó là một đoạn thời gian thuộc về bọn họ.
Ngụy Triêm Y hoảng hốt trong chớp mắt, giống như bị thứ đồ sắc bén gì đó đâm phải, lông cũng xù cả lên, hung hăng giật lấy túi xách: “Không nhọc anh Úc quan tâm!”
Cô đạp lên boot cao gót đi chưa được hai bước, quay đầu lại nghiến răng nghiến lợi nhìn anh: “Chúng tôi muốn đi ăn cơm, không chào mừng anh đi theo.”
Ba người Mạc Khả cúi thấp đầu với Úc Thanh, sau đó liền chạy theo Ngụy Triêm Y, Úc Thanh đứng tại chỗ nhẹ nhàng thở dài, nâng chân bước theo cô.
Nhà hàng Trung Quốc ở nước ngoài đương nhiên là sẽ có nhiều người Trung Quốc ăn.
Bọn họ tìm một tiệm lẩu đi vào.
Phòng riêng trên lầu ba, một bàn năm chỗ.
Ngụy Triêm Y còn đang tò mò xem vì sao lại là năm chỗ thì Úc Thanh đã đi tới, ngồi ở bên cạnh cô.
“…”
“Sao anh cứ như âm hồn không tan vậy?”
Úc Thanh cười nhẹ, đưa thực đơn cho cô: “Gọi món đi, chắc là em đói rồi.”
“Tôi đói hay không thì liên quan gì tới anh?”
Úc Thanh ôn hòa nói: “Anh đau lòng.”
“…”
Sao anh bây giờ nói lời cợt nhả lại mượt như vậy chứ?
Ngụy Triêm Y giật lấy thực đơn, gọi không ít đồ, sau đó liền đưa thực đơn cho phục vụ: “Không cần chuẩn bị bát đũa cho anh ta, anh ta tới gắp đồ cho tôi.”
Người phục vụ khó xử nhìn Úc Thanh.
Úc Thanh: “Nghe cô ấy đi.”
Nồi lẩu và món ăn được bê lên, quả nhiên không có phần của Úc Thanh, Ngụy Triêm Y ăn đến yên tâm thoải mái, Úc Thanh ở một bên chăm sóc cô.
Ba người đối diện cắn đũa tới ngu người.
Nếu trước kia Úc tam gia là ông nội.
Thì hiện tại Úc Tam gia chính là cháu trai.
Cơm nước xong về khách sạn, có không ít khách đang bị sơ tán ở đại sảnh, lễ tân báo cho Ngụy Triêm Y biết bên trong khách sạn xuất hiện một số trục trặc liên quan tới vấn đề an toàn, đang khẩn cấp cho kiểm tra.
Bọn họ đành phải tới khách sạn khác, nhưng không biết có phải trùng hợp hay không mà những khách sạn ở gần đó đều đã hết phòng trống.
Ngụy Triêm Y với ba bạn tốt của mình trong một thời gian ngắn cũng không biết nên đi nơi nào, Úc Thanh nhìn cô, ôn nhu nói: “Triêm Triêm, tới khách sạn của anh có được không?”
Ngụy Triêm Y thậm chí còn mất kiên nhẫn liếc anh một cái: “Tôi còn có bạn, bọn họ phải làm sao?”
“Khách sạn đó hẳn là có phòng trống.”
Anh nhìn về phía đám người Mạc Khả, ba người không biết là bị Úc Thanh cho uống bùa mê thuốc lú gì, thế mà lại phối hợp rất ăn ý, đồng loạt gật đầu: “Chúng tôi cảm thấy lời ngài Úc đây nói rất có lý đó!”
Ngụy Triêm Y: “…”
Đạo lý cái con khỉ.
Nhưng mà đêm đã khuya, Ngụy Triêm Y cũng sẽ không vì chuyện riêng của mình với Úc Thanh mà liên lụy tới bạn bè, cho nên liền đi tới khách sạn của anh, quả thực là còn phòng trống, lại chỉ có một phòng, ba người bọn họ chuẩn bị chen chúc một đêm, Ngụy Triêm Y cũng nghĩ tạm chấp nhận chen vậy, nhưng bọn họ lại lộ ra vẻ mặt không muốn, cầm thẻ phòng xong liền nhanh chóng chạy mất, chỉ để lại Ngụy Triêm Y cứng đờ như hóa thạch đứng ở đó.
Úc Thanh cười nhẹ: “Đi theo anh.”
“…”
Cho nên, đêm nay cô chỉ có thể ở chung một chỗ với cái tên mà đến bạn trai cũ cũng không tính là bạn trai cũ này sao?
Úc Thanh rất hiểu cô: “Cũng không cần suy xét quan hệ giữa chúng ta, nói rõ ra thì là quan hệ đã đính hôn.”
Ngụy Triêm Y lạnh mặt: “…”
Đúng là cảm tạ anh đã dạy tôi.
Có điều giờ cô đã sớm không còn là cô của ba năm trước nữa.
Ngụy Triêm Y không sợ gì cả đi theo anh, sau khi vào trong phòng liền lập tức hùng hồn chính đáng, thái độ lạnh nhạt: “Tách ra ngủ! Tôi ngủ giường anh ngủ đất.”
Úc Thanh cười: “Được.”
Anh cởi áo khoác âu phục ra, tháo đồng hồ.
Ngụy Triêm Y nhìn động tác tháo cà vạt của anh, nhíu mày: “Anh muốn làm gì?”
Úc Thanh gấp gọn cà vạt để trên sofa: “Tắm rửa.”
“Biến thái! Cầm thú! Vô sỉ! Hạ lưu! Anh muốn làm gì tôi!?”
Tay Úc Thanh đặt trên sofa, nhẹ liếc cô một cái: “Anh vốn dĩ không tính làm gì em, nhưng nếu công chúa yêu cầu, anh có thể làm.”