“Vị Hi, mau qua đây chụp ảnh tốt nghiệp đi nào!” Cố Yên Nhi gọi cô gái đang đứng sững sờ nhìn bức tượng đó không xa.
Ngồi trên ghế đá, người con gái ấy ngẩn ngơ nhìn về phía đài phun nước ở đằng xa, ánh sáng rực rỡ của bóng chiều tà khẽ hắt lên người cô gái, chói sáng, lung linh như một bức vẽ.
“Được!” Cô gái ấy hoàn hồn, chạy tới chỗ của Cố Yên Nhi.
“Lớn như vậy rồi sao cứ thích thẫn thờ mãi như thế.” Cố Yên Nhi đội mũ tốt nghiệp cho cô, nhịn không được mà lải nhải vài câu.
“Tớ chỉ đang nghĩ đến mấy chuyện thôi, tớ không có thẫn thờ.” Đại Vị Hi chỉnh sửa chiếc mũ trên đầu, biện minh cho mình.
“Ngày nào cậu cũng nghĩ ngợi về một đống như thế.”
“Cố Yên Nhi, hai người các cậu mau lên một chút đi!” Bạn bè bên cạnh đợi lâu nên lên tiếng giục hai người.
“Được rồi, được rồi qua liền đây! Đi mau thôi, bọn họ đều đang giục chúng ta!” Cố Yên Nhi kéo Đại Vị Hi chạy về lớp học.
“Nhanh nhanh nhanh, tạo dáng nào, cheese!“ Sau khi tiếng cheese phát ra. Tất cả mọi người đều quăng mũ và nhảy lên, trên khuôn mặt tràn ngập những nụ cười, cô gái bên cạnh cũng đứng nhìn vào máy ảnh và cười một cách ngây ngô, lộ ra hai cái răng thỏ nhỏ, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Chụp ảnh tập thể xong, Cố Yên Nhi bị những người khác kéo đi chụp ảnh, còn Đại Vị Hi thì có chút mệt nên ngồi xuống ghế đá bên cạnh đợi Cố Yên Nhi về.
Đại Vị Hi lấy chiếc điện thoại ra, một thông báo hiện lên.
[Vị Hi đại nhân, lâu lắm rồi không có gì mới, những con mọt sách chúng tôi đói lâu lắm rồi đấy.]
Đại Vị Hi nhanh chóng trả lời tin nhắn:
[Xin lỗi mọi người nha, mấy hôm nay tôi có chút bận, khoảng hai ngày nữa tôi sẽ cập nhập như bình thường nhé.]
Ngay lập tức có độc giả vào bình luận phía bên dưới:
[Không sao không sao, tiểu bảo bối Vị Hi xong việc đi đã, chúng tôi không gấp. Nhưng mà sau này bạn đừng có dừng đột ngột như thế nha, chúng tôi còn tưởng là tài khoản của Đại Đại bị hack rồi không.]
Đại Vị Hi đọc bình luận, nhịn không được mà cười phá lên, hai chiếc răng thỏ nhỏ cứ nhấp nháy lộ ra, thiệt là đáng yêu mà.
“Vị Hi? Cậu không đi cùng với các bạn khác chụp ảnh tốt nghiệp sao?“ Nam sinh ngồi xuống bên cạnh Đại Vị Hi.
Đại Vị Hi di chuyển qua bên cạnh một chút, ráng giữ khoảng cách với bạn nam đó, cô trả lời: “Tớ chụp cả rồi, giờ tớ đang đợi Yên Nhi.”
Bầu không khí lạnh dần, Tịch Triệt hiểu tính khí của Đại Vị Hi. Trong bốn năm đại học, ngoại trừ Cố Yên Nhi ra thì cô ấy không có một người bạn nào khác, có lẽ là do tính cách của cô ấy có chút yên tĩnh.
“Thời gian trôi nhanh thật, mới chớp mắt một cái mà bốn năm đại học đã qua rồi.” Tịch Triệt cảm thán, Đại Vị Hi khẽ gật đầu, cứ nhìn về phía xa xa mà không nói gì.
“Cậu có chắc là đến thành phố C để làm việc không?”
Đại Vị Hi gật đầu: “Ừm, tớ muốn tới đó để mở một hiệu sách.”
Ánh mắt Tịch Triệt dần xám xịt, cậu biết cô ấy không những chỉ muốn mở tiệm sách thôi đâu, mà còn muốn đến nơi đó để xem nơi người trong lòng mình sống là như thế nào.
“Vị Hi!” Cố Yên Nhi chạy tới, cô khá bất ngờ khi thấy bóng người ngồi bên cạnh, “Tịch Triệt cũng ở đây à?”
Tịch Triệt đứng dậy, khóe miệng hơi cười nhếch lên, gật đầu rồi nói, “Hai người nói chuyện đi, tớ phải đi trước đây.”
Cố Yên Nhi nhìn theo bóng lưng dần khuất của Tịch Triệt, rồi nhìn cô gái ở bên cạnh, “Vị Hi, sao tớ cứ có cảm giác là Tịch Triệt vẫn thích cậu nhỉ.”
“Hở? Từ trước tới nay Tịch Triệt không hề thích tớ ok. Cậu đang nghĩ cái gì thế hả!” Đại Vị Hi đứng lên rồi đi về kí túc xá.
Cố Yên Nhi nhanh chóng chạy theo, “Mình nói thật đấy, cậu nghĩ thử xem cậu ta học ngành tài chính còn tụi mình là sinh viên ngành truyền thông hai ngành này có gần nhau đâu, vậy thì tại sao suốt bốn năm đại học số lần tụi mình gặp cậu ta lại nhiều như thế được?”
“Có thể cậu ta có việc nên mới phải qua đây.”
“Làm gì có việc nhiều thế, chắc chắn là có mục đích gì đó rồi…” Cố Yên Nhi lại bắt đầu nói.
Đại Vị Hi không thèm để ý đến cô, làm bộ không nghe thấy. Thực ra Đại Vị Hi cũng nhìn ra chuyện Tịch Triệt thích mình, nhưng cô chỉ xem Tịch Triệt như là bạn bè thông thường mà thôi. Cô ấy không mong rằng bạn của mình sẽ thích mình.
Cô với Tịch Triệt là bạn học cùng lớp hồi cấp ba. Tịch Triệt hồi năm hai nhân ngày lễ 520* đã tỏ tình với cô. Cô trốn tránh Tịch Triệt một thời gian cũng khá dài. Sau này không biết vì sao mà Tịch Triệt đến giải thích với cô là lúc ấy cậu chơi trò sự thật hay hành động. Vì cậu chơi thua nên mới phải đi tỏ tình với cô, Đại Vị Hi cũng tin mấy lời đó của cậu ta, không còn trốn tránh cậu nữa.
*ngày lễ 520: Vào ngày 20 tháng 5, những người đàn ông sẽ thổ lộ “520” (cách đọc 520 trong tiếng trung khá giống: Anh yêu em)
Tại cửa đại học ở thành phố D, các sinh viên đã tốt nghiệp kéo va li ra khỏi trường đại học. Trên khuôn mặt của nhiều người vẫn còn vương lại vài giọt nước mắt, lưu luyến không muốn rời xa.
“Vị Hi, mình không nỡ rời xa cậu.” Cố Yên Nhi bỏ hành lý xuống tới ôm chặt Đại Vị Hi, nước mắt nhịn không được cứ thế mà rơi xuống.
Đại Vị Hi vỗ nhẹ vào lưng của Cố Yên Nhi, mắt cũng rưng rưng, “Mình cũng không nỡ rời xa cậu.”
Dẫu sao thì trong bốn năm đại học này cô chỉ có đúng một người bạn thân. Lần này chia xa, sau này sẽ khó mà gặp lại.
“Sau này có thời gian mình sẽ thường xuyên tới thành phố C thăm cậu, cậu đừng có quên mất mình đấy nhé.” Cố Yên Nhi lau đi những giọt nước mắt trên mặt, buông Đại Vị Hi ra.
“Nhất định sẽ không quên cậu đâu.” Đại Vị Hi gật đầu.
Đang nói thì có một chiếc xe chạy tới dừng bên cạnh cô. Một người đàn ông từ trên xe bước xuống, giơ tay ra lấy hành lý của Cố Yên Nhi bỏ vào trong cốp xe.
“Anh à, anh có thể nhẹ nhàng một chút được không vậy?” Cố Yên Nhi hơi không hài lòng. Đang sầu muốn xỉu mà anh trai lại chẳng tâm lý chút nào, cứ bạo lực như thế.
“Anh đến đón em là đã tốt lắm rồi, đừng có đòi hỏi nhiều như thế.” Cố Tá Ninh nói xong thì lên ghế lái ngồi, hạ cửa kính xe xuống nói với Cố Yên Nhi còn đang đứng ở bên ngoài, “Em còn không lên à, không lên là anh đi đó nha.”
“Anh không thể đợi một chút sao?” Cố Yên Nhi trừng mắt với Cố Tá Ninh rồi quay đầu về phía Đại Vị Hi nói lời tạm biệt, “Vị Hi, tớ đi nhé, cậu sau khi đến thành phố C nhớ gửi tin nhắn cho tớ nha. Sau này xuất bản sách thì nhớ gửi cho tớ, tớ sẽ là người hâm mộ sách số một của cậu.”
Đại Vị Hi gật đầu, “Được, tớ nhớ mà.”
Cố Yên Nhi mở cửa xe rồi ngồi vào trong: “Vị Hi, tạm biệt!”
“Tạm biệt!” Đại Vị Hi vẫy tay nhìn Cố Yên Nhi rời đi.
___________
Hai năm sau.
“Lạc…Lạc Lạc.” Đại Vị Hi gọi tên của Mộc Lạc Lạc.
“Sao vậy bà chủ?” Mộc Lạc Lạc đang xếp sách, quay đầu lại hỏi.
“Chị, chị …sách của chị được đạo diễn chọn rồi…” Đại Vị Hi kích động đến nỗi nói lắp.
“Hả, cái gì cơ?” Mộc Lạc Lạc làm rơi cuốn sách trong tay, vẫn chưa kịp phản ứng lại.
“Sách mà tôi viết được đạo diễn Mã Vệ Quân chọn rồi, bọn họ muốn chuyển thể thành phim.” Sự kích động của Đại Vị Hi đã lắng xuống, giờ lại một lần nữa bùng lên.
Mộc Lạc Lạc mở to hai mắt tràn ngập sự kinh ngạc, “Wtf, bà chủ, chị lợi hại quá đi mất! Đạo diễn Mã Vệ Quân nổi tiếng lắm đấy. Trời đất, có thể kiếm được bao nhiêu tiền đây!” Mộc Lạc Lạc khẩn trương chạy đến bên cạnh Đại Vị Hi.
“Đạo diễn Mã nói ông ấy cũng đang ở thành phố C, hẹn chị ngày mai gặp mặt để bàn chuyện hợp đồng. Em nghĩ xem chị có nên nhận lời không?” Đại Vị Hi nghiêng đầu hỏi.
“Tất nhiên là phải nhận lời rồi, lỡ đâu nam chính là Tống Á Hiên thì sao. Bà chủ, chị chắc chắn sẽ đứng ở đỉnh cao trong cuộc đời rồi.” Hai năm nay Mộc Lạc Lạc thường mặt dày
mày dạn mà cùng với Đại Vị Hi đi xem concert của Tống Á Hiên, đã bị chính bà chủ nhà mình đem lên lầu.
“Sở trường của Tống Á Hiên là âm nhạc chứ không phải là diễn kịch, đỉnh này cao quá, chị với không tới.”
“Vậy nghĩa là bà chủ tính từ chối hả?”
“Sao thế được chứ, để ngày mai chị sẽ cùng với đạo diễn Mã bàn một chút, nam chính của bộ phim phải do chị quyết định.”
Trong lòng Đại Vị Hi sớm đã định sẵn nam chính là ai rồi. Lúc đầu cô đã dựa theo hình tượng của Mã Gia Kỳ để viết, vì vậy cô thấy không có ai hợp với vai nam chính hơn Mã Gia Kỳ.
“Vậy nếu như đạo diễn Mã không đồng ý thì sao?” Mộc Lạc Lạc hỏi, tuy là bà chủ nhà mình trong giới tiểu thuyết cũng có một chút danh tiếng, nhưng so với đạo diễn Mã, thì cô chỉ là một hậu bối mà thôi.
“Không đồng ý thì khỏi cần phải diễn nữa.” Đại Vị Hi nghiêm túc trả lời.