Giấc Mơ Tỷ Phú

Chương 815: Là Ai Cho Cậu Cái Dũng Khí Nà Y





Lý Mạc ở bên cạnh nhìn thấy Thượng Bân như thế, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Cuối cùng nhìn thấy Thượng Bân bất tỉnh ở trên quầy bar, Lý Mạc đành phải để cho thuộc hạ dìu Thượng Bân về văn phòng, để cho cậu ta tỉnh rượu trước rồi mới đưa cậu ta trở về.

Lúc này, Triệu Phong cũng đã đi tới quán bar Night Emerald.

Anh đang định nói một chút chuyện đầu tư góp vốn với Thượng Bân, nhưng khi vừa mới tiến vào quán bar, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện một dự cảm bất an không rõ.

Tuy rằng ánh đèn quán bar có chút u ám, nhưng anh vẫn cảm giác được bên trong đám người có mấy thân ảnh đang lén lén lút lút nhìn khắp bốn phía xung quanh.

Mấy người này cũng không giống như những người đàn ông khác ở trong quán rượu, nhìn chằm chằm vào các nữ sinh xinh đẹp, mà giống như đang quan sát tình huống xung quanh, giống như đang chuẩn bị làm chuyện gì đó.

Sau khi nhìn thấy Lý Mạc, Triệu Phong lập tức mở miệng nói: “Đêm nay có rất nhiều gương mặt lạ nhỉ?”
Lý Mạc hơi sửng sốt, lập tức vỗ vỗ bả vai Triệu Phong, cười nói: “Cậu mới đến đây được vài lần, có thể quen được bao nhiêu người khách có chứ, hơn nữa nếu như không có nhân vật mới đến chỗ tôi đây, chẳng phải muốn tôi đóng cửa luôn hay sao? “Kêu Đại Dũng tìm mấy người tới trông coi kỹ một chút, nhiều người dễ có chuyện sinh sự”
Triệu Phong nói.

Lý Mạc thản nhiên cười cười, vẻ mặt như không có việc gì cả.

Phải biết rằng, nơi này chính là quán bar Night Emerald, ở đâu ra người không có mắt dám tới chỗ này gây sự chứ.

“Không cần, phóng mắt ra khắp thành phố Giang Nam này, người dám ở chỗ này của tôi gây sự quả thực không nhiều lắm!”

Lý Mạc nói xong, nhanh chóng cùng Triệu Phong đi lên lầu hai, đang định nhìn xem Thượng Bân đã tỉnh rượu hay chưa.

Trong lúc hai người đang đi lên lầu hai, Triệu Phong đột nhiên dừng bước, ngay sau đó anh lập tức thả người, từ lầu hai nhảy xuống dưới.

Lần này, Lý Mạc Sợ đến mức choáng váng, ông ta dùng biểu tình hoảng sợ nhìn về phía Triệu Phong, giật mình hét lên: “Chết tiệt, cậu đây là đang biểu diễn phải không?”
Cùng lúc đó, một màn này lập tức bị những người khác bên trong quán bar nhìn thấy, bọn họ dường như cũng lộ ra biểu tình khiếp sợ giống y như Lý Mạc, nghẹn họng nhìn trân trối.

“Cái gì vậy, có người vừa rơi xuống à?”
"Chết tiệt, có người ở quán bar này nhảy lầu, thật là mở rộng tầm mắt mà!" "Là uống quá chén cho nên mới dám nhảy như vậy đi!" Khách nhân ở trong quán bar có rất nhiều người đang say sưa chè chén, đợt này lại ngay lập tức tỉnh rượu.

Tuy là lầu hai của quán bar nhưng thật ra lại sánh ngang với độ cao của lầu ba bên ngoài, bởi vì phải thiết kế đèn và thông gió, cho nên yêu cầu về độ cao thấp của lầu một càng thêm đặc biệt cao.

Vì vậy với cái độ cao này người bình thường có té xuống, không nói ngã chết thì khẳng định cũng sẽ bị thương gãy xương, nhưng mà Triệu Phong lại bình yên vô sự nhảy xuống.

Lúc này mọi người ở đây cơ bản cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, Triệu Phong đã tiến gần đến.

sau lưng một người.

Sở dĩ anh nhảy xuống, là bởi vì anh nhìn thấy trong tay người nọ đột nhiên xuất hiện một cái chai không có nhãn hiệu, chứa một thứ chất lỏng màu vàng bên trong, cái tay còn lại thì nắm chặt một cái bật lửa.

Đột nhiên lại lấy ra những thứ này, rõ ràng tên này đến quán bar tối nay cơ bản cũng không phải đi săn gái đẹp, mà là chuẩn bị gây sự.


Người nọ lộ ra hoàn toàn là dáng vẻ lấm la lẩm lét, tìm đúng một chỗ không người lập tức chuẩn bị dùng tay cầm bật lửa châm vào bình xăng, nhưng mà lửa còn chưa kịp nhóm, tay của gã đã bị người khác giữ chặt “Này cậu nhóc, không muốn chết thì cút xa một chút, đừng có xen vào việc của người khác, việc này cậu không có khả năng quản được đâu" Người nọ nghiến răng nghiến lợi nói với Triệu Phong.

Anh cười lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây ngân châm, hơi hơi dùng sức, ngân châm trực tiếp đâm vào cổ tay người đàn ông kia, gã ăn đau lập tức buông lỏng cải tay đang cầm bật lửa ra.

Mà khi gã đổi lại thành một tay khác ném cái chai ra xa, cũng bị anh giữ chặt lại.

Lúc này, Lý Mạc ở lầu hai cũng đã phản ứng kịp, nhanh chóng cho Đại Dũng sắp xếp trước hết chặn lại cửa ra vào, ông ta tự mình đi qua hỗ trợ cho anh.

“Này nhóc, chuyên nghiệp đấy, cậu đây là muốn phóng hỏa giết người đó à, lá gan không nhỏ nha! !”
Triệu Phong nhìn cái chai trong tay gã đàn ông kia nói.

Tên kia đau đến nổi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt trắng bệt, trong lòng hận Triệu Phong tới mức thấu xương.

Quán bar loại này ngay cả bản thân gã cũng rất hoang mang, chỗ này ánh đèn u ám vậy mà gã lại có thể bị bắt cho được, thật sự là quá xui xẻo.

“Không muốn chết thì nhanh chóng thả tạo ra, người kia ở sau lưng tạo tụi mày chọc không nổi đâu!”
Gã đàn ông kia nói.

Cổ tay Triệu Phong run lên, một lần nữa đâm một cây ngân châm vào trên đầu gối người đàn ông kia, gã ta bị đau trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.


Lúc này đã có không ít người đều phát hiện ra một màn này, ánh mắt bắt đầu ồn tào tụ tập sang đây.

Mà giờ này phút này, phần lớn người ở đây đều đã rõ ràng, người kia vậy mà lại muốn tới chỗ này gây sự đốt quán, sau đó bị Triệu Phong bắt được.

Cả đám người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn vào gã đàn ông muốn phóng hỏa kia, chỗ này chính là quán bar Night Emerald đó.

Hôm nay kẻ này dám ở nơi làm ăn của Lý Mạc thành phố Giang Nam gây chuyện phóng hỏa, cái này nếu như bị bắt tại chỗ, không chết thì cũng bị lột một lớp da! Mà người đến gây chuyện không chỉ có một tên, tên kia sau khi nhìn thấy người của mình hành tung bại lộ, chuẩn bị thoát đi, lại bị người của Đại Dũng an bài chặn lại tất cả cửa ra vào.

Trong lúc nhất thời tên kia cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể núp lẫn trong đám người, giả bộ đang xem náo nhiệt.

“Lá gan của cậu đúng là không nhỏ đó! Dám ở trên địa bàn của Lý Mạc tội kiếm chuyện, là Lương Tĩnh Như khiển cho cậu có cái dũng khí đó à?”
Vẻ mặt Lý Mạc lạnh lùng, đi tới trước mặt gã đàn ông kia nói.

Sau khi thấy chai xăng và cái bật lửa trong tay người nọ, Lý Mạc lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

Người này đến gây sự cũng dám ra tay độc ác như vậy, cái chai này nếu như thật sự nố, trong quán ban nhất định sẽ có thương vong, hơn nữa kẻ đến gây chuyện nếu như làm không tốt cũng sẽ chết vô cùng thảm.

Dám ra tay ác độc như vậy, người này rốt cuộc có bao nhiêu thù hận chứ? “Ít nói nhảm đi, hôm nay tao nhận thua, có bản lĩnh cứ giết chết tạo đi, nhưng mà tụi mày về sau cũng đừng nghĩ sẽ tốt đẹp!”
Kẻ gây chuyện quỳ trên mặt đất, vẻ mặt không cam lòng nói.

Lúc này âm nhạc bên trong quán bar đã ngưng lại, đám người vây xem cũng tụ tập lại đây.

Dù sao Lý Mạc tự mình ra mặt, chuyện này nhất định gây ồn ào không nhỏ.

Bấy giờ, Triệu Phong đột nhiên buông tay gã đàn ông kia ra, thờ ơ nói: “Cho cậu một cơ hội, gọi đồng lõa ra đây, hôm nay cậu có thể rời đi!”

Người đàn ông kia biết rõ, anh đây là muốn gã bán đứng đồng bọn, gã đương nhiên sẽ không ngu ngốc như vậy, người đàn ông kia suy nghĩ một chút mới nói: “Được, tôi nói! ”
Đột nhiên, gã đàn ông kia móc từ trong túi ra một cây dao găm sắc bén, nhanh như chớp đâm tới trước ngực Triệu Phong.

Lần này rõ ràng thấy được gã muốn lấy mạng của anh.

“Cẩn thận!”
Lý Mạc nhắc nhở, muốn đẩy anh ra.

Nhưng mà anh đã có chuẩn bị kỹ càng từ sớm, nâng chân lên đá cho người đàn ông kia một cước.

“Rầm!”
Một tiếng động thật lớn vang lên, tên kia lập tức bay ngược ra ngoài.

Tiếp theo thân mình gã nện thật mạnh lên quầy bar, trực tiếp ngất xỉu.

“Chậc, chậc, chậc, đã như vậy mà còn dám đánh lén”
“Nhìn xem chỗ này là chỗ nào, dám ở chỗ này gây sự không phải là muốn chết hay sao?”
"Ông chủ Lý, loại người này cho dù có chôn luôn thì chúng tôi cũng xem như không thấy gì hết, dám đi phóng hỏa gây thương tích cho người khác, có chết cũng thật đáng đời!”
Một ít người thường xuyên đến quán bar Night Emerald cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn.

Tuy rằng bọn họ không biết Triệu Phong, nhưng đường đường là Mạc Sói, nếu như không có mấy thuộc hạ là cao thủ thì mới là có vấn đề đấy.

.