Xem xong buổi hòa nhạc,cả bọn bốn người liền trở về Quý Gia dùng cơm.Mẹ anh, Lư Hiểu Khê đã đợi sẵn bên ngoài cổng lớn của biệt thự,chỉ vừa trông thấy các con về thì bà liền cười đến cong cong khóe mắt.Không giấu nổi niềm vui mà đi nhanh lên ôm lấy Quý Họa Y.
-Sao mà gầy thế này ở bệnh viện lại bỏ bữa đúng không?
-Dạ không,con ăn khỏe hơn trâu ấy chứ.
Bà khẽ nhéo mũi Họa Y một cái rồi mới nhìn sang thằng con trai 2 tháng về nhà một lần của mình.Dù giận nhưng bà vẫn không nỡ xụ mặt với con trai mình,quan sát Quý Nghiên Dương từ đầu đến chân.Quả nhiên vẫn bảnh bao đẹp trai ngời ngời,không hao mòn một tẹo nào.Đúng thật gen chồng bà đỉnh quá mà.
Bị bà nhìn đến muốn thấu tim gan,anh liền đi lên khoác lấy bả vai của mẹ mình.Giọng nói trở nên dịu dàng đi rất nhiều.
-Mẹ mà cứ vậy là có nếp nhăn đó nha,cha con lại kiếm phụ nữ khác bên ngoài.
-Hừ,cha con mà có gan đó sao.
Quả thật cha anh không có lá gan đó thật,ông yêu chiều bà còn không hết.Tết năm ngoái còn chi tiền khủng để chiếu hình ảnh của vợ lên màn hình lớn ở thành phố New York kia mà.Đến độ anh còn chưa từng thấy cha anh lớn tiếng với mẹ bao giờ,một người nghiêm khắc khiến ai cũng đều sợ mà lại chỉ nũng nịu với vợ mình.
--------------
Hai anh em nhà họ Lưu cũng ăn cơm tại nhà họ Quý,điều này cũng không có gì mất tự nhiên.Từ xưa hai nhà đã thân như ruột thịt kia mà.Quý Nghiên Dương bàn công việc cùng cha thì hai cha con liền xuống gian bếp dùng cơm.
Từ xa đã nghe thấy giọng nói cười vui vẻ của ba người phụ nữ kia.Bà Quý không ngừng hỏi han Lưu Thanh Lam,trong lòng bà quý cô như con gái ruột.Vẫn luôn muốn rước cô về nhà làm dâu,nhiều năm gặp lại khiến bà vẫn yêu thích cô đến thế.
Quý Họa Y thì chỉ biết ngồi chiến sạch đống nho trên dĩa,lâu lâu lại hóng tai hóng hớt chuyện.Dù lớn tuổi hơn Lưu Thanh Lam nhưng trông Quý Họa Y lại nhỏ tuổi hơn,tâm hồn thiếu nữ thế cơ mà.
Suốt bữa cơm không ai đề cập đến vấn đề trai gái giữa Quý Nghiên Dương và cô cả,chuyện tình cảm của tụi trẻ thì để chúng tự quyết.Không ai có thể quyết định được.Cả một mâm cơm ấm cúng trôi qua,trên gương mặt ai nấy đều ngập ý cười,chỉ có Quý Nghiên Dương là trầm mặc.Anh vốn là thế,ít nói ít cười cũng chẳng hóng hớt chuyện.
Lưu Thanh Lam gắp lấy miếng sườn chua cay đặt vào chén của anh,cô biết anh thích nhất món này nên liền đắc ý.
-Anh Nghiên Dương,món anh thích nhất này.
-Cảm ơn em.
Nhìn miếng sườn thơm ngon trong chén rồi lại nâng mắt nhìn gương mặt tươi cười của cô.Không nhanh không chậm liền gắp lên ăn,vừa nuốt đến giữa họng thì anh khó khăn nhăn mài.Ngay tức khắc liền lấy ly nước bên cạnh mà uống cạn.
Mọi người đều nhìn ra được vẻ khác lạ của anh,Quý Họa Y nhanh miệng.
-Anh,anh không ăn được cay sao?Lúc trước anh thích ăn cay nhất nhà luôn mà?
.....
Vốn là như vậy nhưng từ khi ở cùng Ngạn Thanh thì thói quen ăn uống của anh thay đổi,cô không cho anh ăn cay vẫn luôn miệng phàn nàn về việc anh ăn cay,điều đó khiến dạ dày anh không tốt.Nên mỗi bữa cơm cô nấu đều ít cay có khi còn cực kì thanh đạm.Ăn riết thành quen nên bây giờ ăn cay lại khiến anh không may bị sặc.
Quý Nghiên Dương đặt miếng thừa vào chiếc dĩa ngoài cùng,chỉ là không muốn phụ tấm lòng của Lưu Thanh Lam nên anh mới ăn.Giọng nói có hơi bất đắc dĩ cất lên.
-Ăn cay không tốt nên anh cũng không ăn nữa.
-Ồ,anh thay đổi nhiều nhỉ.Hôm nọ em gửi bánh ngọt đến cứ tưởng anh không thích, ai ngờ anh vậy mà còn hỏi tiệm mua bánh.Vậy là từ ghét thành thích từ thích thành ghét sao?
Bánh ngọt là anh đưa cho Ngạn Thanh ăn,cô ấy rất thích nên anh mới hỏi chỗ mua.Trong lòng nghĩ thế cũng không tiện miệng nói ra nên đành làm lơ đi Quý Họa Y.
.....
Mọi người ai nấy đều thấy bình thường nên cũng không để ý nữa,chỉ có Lưu Thanh Lam là nuốt không trôi.Cô nắm chặt lấy đôi đũa trên tay,lòng đố kỵ trong người lại càng tăng thêm.Những năm cô rời đi,rốt cuộc anh đã thay đổi nhiều đến mức nào vậy?
--------------------
Từ buổi hòa nhạc trở về lại Chung Cư,Ngạn Thanh như người mất hồn mà dọn dẹp nhà cửa.Lau chùi mọi ngóc nghách,rồi lại tự mình giặt quần áo bằng tay.Đến khi cơ thể mệt lả không còn cử động được nữa cô mới dừng lại.Đi đến ghế sofa ôm lấy Bami vào lòng,cún nhỏ như hiểu được cô đang buồn.Cậu nhóc dụi dụi đầu nhỏ vào cằm cô,không ngừng kêu lên vài tiếng nho nhỏ chọc cho cô cười.
Ngạn Thanh cuối cùng cũng nở nụ cười vì hành động ngốc nghếch của Bami,cô xoa đầu cún nhỏ mà nói.
-Bami nhà ta giỏi quá,biết làm trò cho chị vui rồi.
Cô nhìn lên đồng hồ đã chỉ 9 giờ tối nhưng cô vẫn chưa ăn uống gì.Lại ôm lấy cún nhỏ vào gian bếp,lục trong tủ lạnh cũng chỉ được một quả cà chua đã mốc meo.Đã bao lâu rồi cô chưa đi chợ nhỉ?cô cũng không nhớ rõ nữa.Ngạn Thanh khoác lấy áo khoác lông màu hồng nhạt bên người,vẫn là nên đi kiếm gì đó bỏ bụng thôi.Đặt đồ ăn mãi cũng chán,cô muốn ăn tận nơi cơ.