Giấc Mộng Cũ - Tiểu Thất Tể Tử

Chương 7



?
"Bạch tiểu thư!"
"Bạch tiểu thư!"
Giọng Thẩm Kinh Mặc kéo ta trở về thực tại.
"Ta đây."
"Bọn chúng quá đông, ta không địch nổi, chạy là thượng sách. Chỉ là vận may không tốt, trời không lạnh đến mức đóng băng, có thể sẽ gặp chút khổ cực."
Theo ánh mắt hắn nhìn.
Trên sông vẫn chưa đóng băng, dòng nước suối chảy xiết.
Thẩm Kinh Mặc quay đầu, không nói không rằng cởi cổ áo ta."
Ta thở hổn hển: "Chúng ta sẽ nhảy xuống sao?"
"Đúng vậy, áo choàng ngấm nước chỉ là gánh nặng. Bọn cướp này tàn ác, vừa rồi đều là một nhát c.h.ế.t ngay, không chạy chỉ chờ chết."
Mắt Thẩm Kinh Mặc lộ rõ sự sắc bén, "Rồi sẽ có ngày trả lại, không vội."
Ta do dự một chút, "Được."
Cởi áo choàng, cái lạnh như cắt thấu xương khiến ta run rẩy không ngừng.
Thẩm Kinh Mặc liếc nhìn ta, đột ngột nói: "Bạch tiểu thư, đắc tội."
Nói xong liền ôm chặt ta, nhảy xuống.
"Bùm!"
Nước lạnh buốt tràn vào miệng mũi, tai chỉ nghe thấy tiếng nước.
Ta cố gắng nín thở, nhưng vẫn bị sặc mấy ngụm.
Trên đầu tiếng chửi thề thô tục vang lên không dứt.
Ta vật lộn nổi lên mặt nước, toàn thân rét run.
Dòng suối chảy xiết, ta ôm chặt tảng đá, bơi về phía bờ.
"Bạch tiểu thư..."
Thẩm Kinh Mặc vẫn muốn kéo ta, bị ta hất mạnh ra.
Hắn lập tức nắm lấy cánh tay ta, dùng lực lớn hơn, kéo ta vào bờ.
Ta giận dữ nói: "Ta tự làm được! Buông ta ra!"
"Nghe lời."
Lời an ủi vô tình đó không làm dịu cơn giận trong lòng ta, ngược lại khiến ta càng thêm tức giận, giãy giụa kịch liệt:
"Thẩm tướng quân đã thành thân, không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Ta Bạch Viên Hương không phải kẻ tham sống sợ chết! Không cần ngài ôm ta nhảy xuống!"
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Thẩm Kinh Mặc đột ngột quay lại, vác ta lên vai, nghiến răng nói:
"Dưới kia là bãi đá, không muốn tan xác thì im miệng lại!"
Ta gần như phát điên: "Ngươi thả ta xuống! Thẩm Kinh Mặc, ngươi không biết xấu hổ!"
"Mạng cũng không còn, xấu hổ làm gì! Còn cãi sẽ ném nàng cho cá ăn!"
Hắn không dầu không muối, dáng vẻ khốn nạn, cho đến khi đặt ta xuống bờ, cởi áo ngoài, không cho phép cự tuyệt, nắm tay ta đặt lên cánh tay trái của mình.
"Giúp ta nắn lại khớp."
Lúc này ta mới phát hiện cánh tay trái của Thẩm Kinh Mặc mềm nhũn, không có lực.
Cánh tay bị trật khớp.
"Ta không có sức."
"Không sao, nàng nắm chắc, ta tự làm."
Thẩm Kinh Mặc hơi nhíu mày, tóc đen bết vào cằm cứng rắn, nước nhỏ theo đường nét da thịt, chảy vào lồng n.g.ự.c rộng.
Hắn cắn chặt răng, kéo mạnh ra ngoài, chỉ nghe tiếng 'rắc', lại tìm góc độ, đẩy vào trong, ngón tay liền cử động bình thường.
Việc đầu tiên hắn làm, là kéo váy ta lên.
"Thẩm Kinh Mặc!" Ta quát mắng, định tránh đi, bị hắn giữ chặt cổ chân.
Hắn cúi đầu, động tác nhanh nhẹn, "Chân nàng trầy xước, vẫn chảy máu. Đừng động."
Thẩm Kinh Mặc xé rách áo mình, dùng vải băng bó vết thương.
Ta vì lạnh mà run lẩy bẩy, rõ ràng giận dữ, nhưng không thể phát tác.
Thế này là sao?
Hắn ngước nhìn trời, nói:
"Chút nữa sẽ có tuyết. Trước khi tìm được đường ra khỏi núi, chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây."
"Viên Hương, đứng lên được không?"
Lời vừa dứt, chính hắn cũng ngạc nhiên.
Viên Hương hai chữ, từ miệng hắn thốt ra, quen thuộc và trôi chảy, tình cảnh này, đã xảy ra trong mơ cả trăm lần.
Ta lặng lẽ nhìn hắn, hồi lâu đột nhiên đứng dậy, không quay đầu mà bước đi.
Ta đang nghĩ, c.h.ế.t quách ở đây cũng tốt.
Hành hạ ta làm gì? Rõ ràng nhận ra, gọi Viên Hương trôi chảy như thế, lại không chịu thừa nhận.
Thẩm Kinh Mặc đúng là tên khốn nạn tột cùng.
"Bạch Viên Hương." Thẩm Kinh Mặc đuổi theo.
"Đừng gọi ta!" Ta vừa đi vừa mắng, "Tên của ta ngươi cũng có thể gọi sao? Đã lấy vợ, thì nên giữ đạo nam nhân! Không được đi theo ta!"
Ta tức giận đi tiếp, Thẩm Kinh Mặc liền theo sau, chỉ khi ta đi sai hướng mới lên tiếng nhắc nhở.
Ra khỏi rừng, gió lạnh thổi tới.
"Bạch tiểu thư, đừng đi nữa." Giọng Thẩm Kinh Mặc nặng nề, "Tuyết đã rơi rồi."
Gió thổi qua rừng, kèm theo tuyết rơi.
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, lòng từ từ trầm xuống đáy vực.
Tuyết lớn phong sơn, chúng ta không ra được, sau cái lạnh sẽ là cái đói.
Đói rét cồn cào là điều dày vò nhất, làm sao mà chịu nổi?
"Theo ý Thẩm tướng quân, nên làm gì đây?"
Thẩm Kinh Mặc c.h.é.m đứt những cành gai mọc um tùm, "Tìm chỗ trú chân."
Nhiều năm trước, núi Tùng Tử chưa bị triều đình trưng dụng làm nơi săn bắn, trên núi có không ít thợ săn.
Giờ đây nhiều năm trôi qua, thợ săn đã dời đi, chỉ còn lại đám cướp tung hoành, thường đốt phá cướp bóc, những ngôi nhà thợ săn để lại phần lớn đã đổ nát.
Ta đứng trước căn nhà tranh tồi tàn, nhíu mày.
Thẩm Kinh Mặc c.h.é.m đứt ổ khóa gỉ sét bằng một nhát, đẩy cửa, vung tay xua tan bụi bặm.
Quay đầu thấy ta vẫn đứng ngây ra đó, hắn nói: "Chọn đi, lạnh hay bẩn."
Hừ, miệng chó không thể mọc ngà voi mà!