Thân là công chúa mà còn bận mấy chuyện xã giao này hơn cả Hoàng đế! Chuyện này thật khiến cho Niếp Thanh Lân bất ngờ.
Gần đây đạo phật ở Đại Ngụy càng lúc càng hưng thịnh. Đừng thấy trước đây khi cứu trợ nạn dân, Thái phó đại nhân phải dọa nạt uy hiếp liên tục mới xem như cướp đoạt được một chút tiền cứu trợ thiên tai từ mấy nhà phú hộ trong kinh thành.
Đến khi tu sửa xây dựng chùa miếu thì không cần ai đến dọa, mọi người trong nhóm quan to hiển quý ai cũng tranh nhau đóng góp một số tiền nhang đèn đáng kể, chỉ sợ không cẩn thận một cái là tụt lại sau người khác ngay, rồi bị Phật tổ trên trời xem nhẹ, làm giảm đi phú quý giàu sang cả đời của mình. Cho nên Hàn Hương tự vừa mới được xây trong kinh thành thật sự rất có khí thế, vừa bước qua một cái cửa nguy nga đồ sộ để vào chùa thì có thể thấy ngay một con rùa khổng lồ mang một tấm bia đá, trên bề mặt bia đá khắc chi chít tên họ của mấy vị thí chủ đã quyên góp giúp xây sửa chùa miếu, vậy mà lại có đến mười tấm như vậy. Chính điện nguy nga hùng vĩ đương nhiên không cần phải nói, mà tàng kinh các ở phía sau chùa cũng cao vút tận mây.
Ngày mà chùa mở cửa đón khách cũng là ngày thiện nam tín nữ của Đại Ngụy phóng sinh.
Nữ quyến của phú hào trong kinh thành đều chuẩn bị đi phóng sinh ở Hàn Sơn tự vào ngày đó. Việc chủ trì phóng sinh do Ung Hòa Vương phi phụ trách. Hàng năm bà đều đi lễ Phật, cũng có quen biết với chủ trì của Hàn Sơn tự, nên liền phát thiệp mời ra rộng rãi, mời nữ quyến của giới quyền quý vào ngày phóng sinh cùng đi hội phật tổ chức ở Hàn Sơn tự.
Chủ trì vì mấy vị nữ quyến này mà cố ý mở ra một chỗ giảng đạo ở gần ao phóng sinh, không để cho mấy người khách hành hương khác quấy nhiễu mấy vị quý nhân này.
Vương phi lo lắng chu đáo cẩn thận cho mọi trường hợp. Sau khi mời một lần các vị vương phi của mấy vương phủ, quận chúa, phu nhân trên tam phẩm, thiên kim nữ tử con dòng chính, đến lượt trong cung thì lại hơi do dự. Nếu vào thời tiên đế, với trường hợp này, có thể bỏ sót vị công chúa nào chứ?
Nhưng mà hiện giờ nơi cửa cung vắng lặng, tiên hoàng có tổng cộng sáu nữ nhi, bây giờ người bị giam thì bị giam, hòa thân thì hòa thân, mất tích thì mất tích, một hoàng cung to như vậy, cũng chỉ còn lại một bào muội của hoàng đế vừa mới trở về từ am miếu, coi như có thể mời đến dự được.
Có nên mời một vị công chúa đã thất thế như vậy hay không, Ung Hòa Vương phi phải cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng bà quyết định vẫn là cứ đưa cho vị công chúa này một cái thiệp mời.
Thứ nhất, vị công chúa này cũng là có duyên phận sâu với phật môn, về tình về lý đều nên có phần của nàng trong hội phật, nếu như không gửi thiệp mời cho nàng, chính là có ý khinh thường bào muội của Hoàng Thượng quá mức, khó tránh khỏi sẽ bị mấy cựu thần trung thành với tiên hoàng nóinày nói nọ.
Thứ hai, bà cũng muốn nhìn thử vị công chúa khiến cho nữ nhi từ sau khi dự buổi lễ thụ phong trở về liền không vui này có tướng mạo như thế nào. Từ sau khi Ung Hòa Vương gia bị một nữ tử trẻ tuổi diện mạo xinh đẹp mê hoặc, Vương phi trước giờ luôn luôn thanh cao coi như là đã sâu sắc hiểu được đạo lý phòng ngừa những rắc rối có thể xuất hiện, nếu công chúa kia có diện mạo thật sự xinh đẹp giống như nữ nhi nói, thì nói không chừng sẽ trở thành tai họa ngầm cho cái ghế đứng đầu lục cung của nữ nhi, nếu thật sự là như thế, nên xuống tay sớm mới là phải đạo.
Thiệp mời Vĩnh An kia vừa vào cửa cung đã đưa thẳng ngay đến trước bàn học của Thái phó. Thái phó thấy bái thiếp này, vốn định đá nó qua mộtbên, chưa kịp làm thì nghĩ lại, hắn còn đang muốn Long Châu khôi phục thân nữ nhi, vốn dĩ là vì không hy vọng nàng bị bó buộc ở trên chiếc ghế rồng kia. Trứng gà của hắn nửa đời trước đã chịu thật nhiều khổ sở, thân là công chúa hoàng gia nhưng không được hưởng thụ sự sủng ái vui vẻ, khi trở thành Hoàng đế thì lúc nào cũng bị nguy hiểm vờn quanh, nửa khắc cũng không được thả lỏng, nhưng thật ra nếu là công chúa, về mặt ngoài cũng có rất nhiều thuận tiện...
Nghĩ vậy, hắn liền gọi Đan ma ma tới, tỉ mỉ dặn dò một phen, sau đó cho phép Niếp Thanh Lân xuất cung đi vơi bớt tâm tình một chút.
Sau khi Niếp Thanh Lân nghe được tin tức thì rất kinh ngạc, tuy rằng lúc trước nàng la hét đòi đi tu, nhưng thật ra lòng hướng phật không được nhiều lắm, nhưng mà có thể mượn cơ hội đi hội phật lần này để xuất cung hít thở không khí cũng tốt lắm, vì thế liền vui vẻ mà đi.
Vào ngày phóng sinh đó, suốt dọc đường đi đến Hàn Sơn tự thật là náo nhiệt, lão chủ trì quản lý Hàn Sơn tự khi trước đếm rõ số lượng chỗ ngồi trong sơn miếu, sau đó định ra quy củ: Ngày đầu tiên mở cửa chùa phải có thiệp mời mới được đi vào. Thế này mới có thể tránh cho cửa sơn miếu khỏi nguy cơ bị đạp đổ.
Chỉ thấy từng chiếc xe ngựa xa hoa băng qua, xuất phát hướng tới cửa chùa. Các tiểu thương hai bên đường cũng bắt được thời cơ, đều tiến đến bày quán rao hàng, trong chốc lát trang nghiêm nơi chùa miếu liền bị rơi xuống nhân gian, bị tiếng người liên tiếp vây quanh quấn lấy, không thể siêu độ.
Đến thương ngọ khi mà đám người đang đông đúc nhất, lại có một đại đội quan binh đi dẹp đường, đuổi từng tiểu thương ở hai bên ra xa, lại mang tới nước có mùi hương hoa vẩy lên đường lớn, lau sạch sẽ mặt đường, sau đó lại có người dựng lên tấm màn bằng vải lụa ngăn cách ở hai bên đường, sau khi ngăn cách đám người rồi, mới có một hàng đoàn xe chậm rãi chạy đến, chạy thẳng một đường đến cửa chùa.
Dân chúng không biết nhi nữ tình trường trong cung, cũng như thăng trầm của những người mang dòng máu hoàng gia, nên khi thấy thế trận kiểu này, chỉ nghĩ là định quốc hầu Thái phó đại nhân đi chùa miếu dâng hương! Cho đến khi tới cửa chùa rồi, Niếp Thanh Lân mới được Đan ma ma đỡ xuống xe ngựa.
Ung Hòa Vương phi các nàng đã ở trong chùa từ lâu, tuy rằng tương đối bất mãn đối với việc công chúa thong dong đến chậm, nhưng khi được bẩm báo cũng liền dắt một đám nữ quyến đi đến trước cửa chùa, dựa theo lễ tiết nghênh đón Vĩnh An công chúa.
Đợi cho công chúa xuống xe ngựa, Ung Hòa Vương phi liền giương mắt tỉ mỉ đánh giá vị quý nữ hoàng tộc có số mệnh ngang trái mới hồi cung gần đây.
Chỉ thấy cô công chúa nàng mặc một cái váy lưới dài màu hồng phấn có ba tầng lụa mỏng xếp thành hình đóa hoa, làn váy thướt tha vẽ thành một đường ở phía sau giống như nước sương, hai bên tóc mai cong lại rất thanh nhã tươi mát trong sáng, ở gốc búi tóc đeo một hòn ngọc lớn màu hồng nhạt làm cánh hoa, kèm thêm một cái trâm cài đầu hình lá bằng vàng. Nhìn giống như chùm chùm hoa đào bị ánh mặt trời bao phủ.
Vương phi nhìn vị công chúa quanh thân đều tỏa ra vẻ đẹp của thiếu nữ này, trong lòng hơi kinh hãi. Ung Hòa Vương phi xuất thân không tầm thường, có thứ gì mà chưa được nhìn qua, nên chỉ cần liếc mắt một cái, bà liền nhận ra váy lưới mà Vĩnh An công chúa mặc trên người được làm ra từ vải thủy thiên sa.
Vải thủy thiên sa này dùng ngân tàm ti dệt thành, tên như ý nghĩa, chính là sợi tơ được nhả ra từ những con tằm màu bạc được nuôi dưỡng tại một đảo nhỏ ở ngoài bắc hải. Người nuôi tằm phải rải lá dâu lên trên bạc đã được mài thành bột, đợi cho con tằm ngày đêm liên tục cắn ăn lá dâu sau đó lên cây kết kén thì cái bụng nho nhỏ đó cũng đã nuốt vào hơn ngàn lượng bạc trắng. Những con tằm được ăn loại lá dâu xa sỉ này khi nhả tơ, thì sợi tơ nhìn không khác gì bạc trắng, trong mềm mại sáng trắng lại mang theo vài phần cứng cáp, dùng loại sợi tơ này dệt theo một kỹ thuật đặc biệt sẽ thu được loại vải giống như một làn khói nhẹ, có thể tạo thành bất kỳ hình gì.
Bởi vì sản lượng một năm của loại lụa mỏng này cực kỳ ít ỏi, nên bình thường đều chỉ dùng để chế thành một cặp trâm cài đầu, chỉ vẻn vẹn một cái đó thì giá cũng đã cao đến nỗi khiến người ta phải tặc lưỡi. Ngày đó con gái Lâm Diệu Thanh của bà tiến cung gặp vua, bà cũng là ỷ vào bản thân có quan hệ rộng rãi, phủ trạch Vương gia cũng đủ kiên cường, mới lấy gấp đôi giá để mua về ba cây trâm cài tóc bằng thủy thiên sa khảm minh châu số lượng có hạn trong kinh thành.
Hôm nay Vương phi còn kêu nữ nhi Lâm Diệu Thanh gài một cây trên đầu, còn vì cố ý muốn làm nổi bật cái trâm cài đầu này mà mặc một thân áo trắng, muốn vẻ mỹ lệ của con gái mình phải cao hơn một bậc so với mấy quận chúa khác.
Quả nhiên lúc nãy có rất nhiều phu nhân quận chúa mang vẻ mặt hâm mộ liên tiếp hỏi trâm sai này có còn bán trong kinh thành hay không, khiến cho bà và nữ nhi đều cảm thấy rất quang vinh.
Vậy mà một tấm lụa mỏng quý giá như vậy lại bị một công chúa vốn nên chịu vắng vẻ nơi am miếu tùy tiện cắt ra làm quần áo, lại còn làm thành ba tầng đuôi váy dày, thật sự là làm người khác phải trố mắt, ngược lại khiến cho mấy đóa trên đầu nữ nhi lại có vẻ hẹp hòi...
Vương phi rất nhanh thu hồi kinh ngạc nơi đáy mắt, mỉm cười hướng công chúa thi lễ. Niếp Thanh Lân ban đầu ở trong cung đã gặp qua vị Ung Hòa Vương phi này, nhưng hiện tại nàng là công chúa vừa hồi cung, nên chỉ có thể làm bộ như không quen biết, liền mỉm cười, sau khi nữ quan ở bên người giới thiệu một phen, lại hỏi một tiếng xem lão Vương phi có khỏe hay không, sau đó bắt chuyện với từng người trong đám nữ quyến.
Nếu nhóm quý nhân đều đã đến đông đủ, chủ trì liền tuyên bố nghi thức phóng sinh bắt đầu.
Ao phóng sinh này thông với hồ nước ở ngoài chùa, ngày thường đều có người chuyên trông coi, cấm du khách thả câu, đỡ phải làm thiệt hại đến công đức của người phóng sinh.
Người khác phóng sinh đều là từ trên chợ mua cá chép mang đến, Niếp Thanh Lân thật ra lại ít việc hơn, trực tiếp lệnh cho tiểu thái giám trong cung mò trong ao ra mấy con cá chép gấm vài vị cẩm lý cho vào thùng gỗ săm mang đến. Có thể là được chuyển từ cái ao nhỏ nhỏ trong cung qua sống trong hồ nước rộng lớn, hẳn là nàng cũng đã tạo được công đức cho mấy con cá chép gấn kia rồi nhỉ.
Mà Lâm Diệu Thanh lại là muốn nổi bật, Ung Hòa vương phủ phóng sinh một con rùa lớn hiếm thấy, xem hình thể kia thì chắc cũng phải được gần trăm năm tuổi, quả thật là hiếm thấy, Ung Hòa Vương phi cười giải thích nói là khi quản gia trong phủ chọn mua đồ thủy sản thì vô tình thấy được, liền mua luôn, giúp cho con rùa lớn này tránh được mối họa phải vào nồi.
Nhưng trong lòng mọi người đều biết, trong chợ làm sao có thể có mấy thứ hiếm lạ như thế này, nhất định là bỏ ra ngàn vàng đặt mua, nhưng mà không ai vạch trần. Chỉ tỏ vẻ kinh ngạc, nữ quyến chung quanh đều liên tiếp ca ngợi, nói thẳng con rùa này lộ ra linh khí, chắc phải tích phúc mấy đời mới gặp được Vương phi và quận chúa, giữ được một mạng. Nghĩa cử của hai mẹ con thật sự là đã tích được rất nhiều thiện đức...
Còn Niếp Thanh Lân nhìn con rùa lớn kia vừa chậm rãi mở miệng, lộ ra một miệng đầy hàm răng bén nhọn thì cau mày, đợi cho mọi người a dua nịnh hót xong rồi, mới tìm một chỗ trống trải, nhỏ giọng chậm rãi nói với Vương phi: “Xem tuổi của con rùa này, không giống như ăn mấy loại tôm tép bèo rong bình thường, thiện tâm của Vương phi thật khó có được, chi bằng đem nuôi riêng một mình nó, còn nếu là thả vào trong ao, chỉ sợ sẽ ăn sạch cá tôm trong ao này...”
Niếp Thanh Lân cũng chỉ là có hảo ý nhắc nhỏ, nếu như là người bên cạnh thường lui tới lén đề cập đến, Vương phi thật sự sẽ suy nghĩ xem xét một phen.
Nhưng nàng vốn dĩ đã căm tức về chuyện quần áo bằng thủy thiên sa của công chúa đã làm hạ thể diện của nữ nhi mình xuống, hiện tại lại bị nàng chỉ ra linh vật mình chuẩn bị phóng sinh không ổn, nhất thời làm cho Vương phi âm thầm nổi cáu, lập tức tỉnh bơ thản nhiên mỉm cười lớn tiếng nói:
“Linh vật trong trời đất đều có lý do tồn tại của nó, mọi người nói con rùa này có linh khí, sao công chúa biết được nó ngày đêm nhận được hương khói trong chùa sẽ không một lòng hướng thiện? Nếu như vì sợ nó sát sinh mà lập tức vây khốn nó trong cảnh tù tội thì cũng không phải là tốt, còn như trời sinh mệnh mỏng phúc ít, thì dù không yếu thế, tất cả cũng là do trời xanh an bài định đoạt, rốt cuộc không phải con vật nào vào được ao vàng cũng nhất định có phúc sống lâu trăm tuổi...”
Hiện giờ trong triều ai mà không biết Ung Hòa Vương gia là ân sư của Vệ Lãnh hầu, đương nhiên lão Vương phi này cũng là một vị phu nhân chạm tay có thể bỏng trong triều. Nghe bà không khách khí ngầm châm biếm Vĩnh An công chúa như vậy, đều lập tức biết thời biết thế mà phụ họa theo.
Niếp Thanh Lân tuy rằng không biết mình vì sao lại đắc tội vị lão Vương phi này, nhưng cũng nghe ra từ trong giọng nói của bà không có ý tốt, nàng từ nhỏ đã giả làm nam nhi mà lớn lên, chưa từng có thói quen đấu võ mồm với nữ tử, hơn nữa nàng đã nghe quen mấy lời chanh chua cay nghiệt của mấy phi tần trong cung, nên đối với mấy lời châm biếm của lão Vương phi cũng không để ý lắm, chỉ mỉm cười, cũng không nói gì thêm nữa.
Đợi cho mọi người đều đã đem thả cá xuống nước, con rùa lớn kia mới được mọi người thả xuống ao.
Con rùa lớn này là do Vương phi hao phí một số lớn bạc trắng mua về từ phía nam, ở trên thuyền hàng cũng đã bị đói bụng trong một thời gian, hôm nay vừa xuống thuyền đã bị chuyển đến trong chùa.
Bây giờ vừa vào ao lập tức nhìn thấy bên cạnh nhiều con cá mập mạp béo tốt như vậy, tức khắc mở ra hàm răng. Mấy con cá kia phần lớn là cá hoang dã được vớt lên từ Trường Giang và Hoàng Hà, thấy con quái vật khỏng lồ này, lập tức chen chúc tranh nhau bơi theo dòng nước hướng về phía ngoài hồ nước, chỉ có mấy con cá chép gấm kia của Niếp Thanh Lân, ngày thường ở trong cung đã nuôi thành thói quen nhàn nhã, lại còn béo ụt ịt, chỉ thấy hàm răng nanh sắc nhọn của con rùa mở ra về phía này, vài hớp đã nuốt tươi toàn bộ mấy con cá chép gấm còn đang ngơ ngác mà Niếp Thanh Lân phóng sinh vào bụng, trên mặt nước chỉ còn lại một chút vảy vụn vặt, tỏa ra một mùi khó ngửi.
Mọi người không ngờ cục diện lại không vui như vậy, linh vật nháy mắt biến thành ma vật. Nhìn thấy con rùa lớn ăn no xong liền chìm xuống đáy ao, mọi người trong phút chốc đều ngây ngẩn cả người, nhịn không được liếc mắt nhìn lão Vương phi và công chúa.
Tuy rằng lúc trước Ung Hòa Vương phi có căm tức công chúa hủy đi cái đài của mình, nhưng mà thật không ngờ con rùa này lại ăn mặn nhanh như vậy, lại có thể mở ra sát giới trước mặt mọi người, lại còn nuốt cá chép gấm của công chúa. Trong chốc lát cảm thấy có chút hoảng sợ, nhưng mà vẫn muốn giữ thể diện trước mặt mọi người, gượng cười, không nhanh không chậm đi về phía công chúa để nhận lỗi.
Niếp Thanh Lân cảm thấy đã đứng đủ lâu ở bên cạnh ao này, nghe nói chủ trì vì những vị khách quý này mà có chuẩn bị không ít thức ăn chay tinh xảo, liền muốn sớm đi nhấm nháp một chút. Sau khi nghe xong lão Vương phi nghĩ một đằng nói một nẻo mà tạ lỗi, cười cười nói:
“Lão Vương phi không cần rối rắm về chuyện này, cũng giống như lời nói mới vừa rồi của ngài mà thôi, mấy con này trời sinh mệnh mỏng phúc ít, vào được ao vàng rồi cũng không nhất định có phúc sống lâu trăm tuổi. Bây giờ mấy con cá chép gấm này vào bụng linh quy rồi, vậy thì nó cho dù nhận được hương khói, nghe kinh văn tu hành thì vẫn là làm nhiều công ít. Hay là lão Vương phi nhàn rỗi không có việc gì làm thì đến hồ nước này thường xuyên một chút, tụng kinh văn làm phép cho linh quy, để tránh cho đến lúc nó đắc đạo thành tiên rồi, trong hồ cũng chỉ còn lại có một mình nó cô đơn lẻ bóng, không thể mang theo đồng loại gà chó lên trời, vậy thì chẳng phải sẽ rất cô đơn hay sao?”
nói xong, Vĩnh An công chúa liền được nữ quan bên cạnh nâng đỡ, lượn lờ đi trước sang chỗ giảng đạo.
Lão Vương phi đứng sững tại chỗ, cảm thấy ngượng ngùng hổ thẹn: Vĩnh An công chúa kia thật sự là được nuôi lớn ở trong am miếu sao? Sao miệng lưỡi lại lợi hại sắc bén như vậy? Mặt ngoài tỏ ra rộng lượng không hề để bụng, nhưng mà cái câu “cô đơn lẻ bóng” kia không phải là đang có ý ám chỉ mình đánh mất chồng, cho dù có là Vương phi địa vị cao quý, mỗi đêm cũng chỉ một mình thắp đèn trông phòng thôi hay sao?
Vương phi bị chọc trúng chỗ hiểm, trong phút chốc tức giận đến cắn chặt hàm răng, nhưng mà vì mình đã đuối lý trước mặt mọi người nên cũng không thể phát tác, chỉ có thể cưỡng ép ra vẻ tươi cười, đi theo phía sau công chúa đến chỗ giảng đạo.
Sau khi đàm luận kinh nghĩa một hồi, thức ăn chay được dọn lên, đĩa đĩa chén chén bày đầy một bàn, hương vị đúng là hơn hẳn thức ăn chay ở am Vưu Vân Sơn, Niếp Thanh Lân cảm thấy chuyến đi này quả thật là không tệ, được ăn thả cửa.
Lần trước ở trên triều đình có cách một khoảng nên Lâm Diệu Thanh chưa được nhìn rõ ràng mặt mũi vị công chúa này, nhưng hôm nay lại có thể thấy rất rõ ràng, làn da kia của công chúa quả thực trơn mềm như mỡ đông, dung mạo đẹp đẽ tinh xảo, dáng người dong dong cao hơn mình khôngchỉ một đoạn, khiến cho nàng dâng lên một nỗi tự ti trong lòng, nhìn về phía công chúa lần nữa liền cảm thấy một chút hương vị oán hận.
Kỳ thật hôm nay có yến hội này cũng là do nàng ta có ý riêng mà đề nghị với mẫu thân. Tưởng rằng công chúa kia mới vào cung được mấy ngày, cho dù có ma ma giáo dưỡng chỉ bảo cho, nhưng là bữa cơm tối này có thể làm bại lộ nền tảng con người, bữa thức ăn chay này là dựa theo quy cách cung đình mà chuẩn bị, đừng nói đến cốc trà trước mặt đều có công dụng khác nhau, mà chén đĩa lớn nhỏ dùng để ăn mì phở mỗi cái đều có mục đích khác nhau, có cách dùng khác nhau, nếu không xuất thân từ thế gia, là những lớp con cháu thừa kế được quý khí hun đúc mà lớn lên thì làm sao có thể ăn một cách lịch sự có lễ nghi?
Khiến cho vị công chúa này phải bị cực kỳ bẽ mặt trước mặt các vị phu nhân, bảo đảm ngày hôm sau nàng sẽ trở thành trò cười trong kinh thành…
Nhưng đợi đến khi Tố Nhan bắt đầu thì Lâm Diệu âm phát hiện vị công chúa này không hề có một chút cứng nhắc nào, chỉ bình tĩnh thong dong ăn thức ăn chay, nhìn thần sắc kia, giống như nàng mới đích thực là chủ nhân ở nơi đây.
Quan trọng nhất là trong mỗi một hành động của nàng đều mang theo phong thái, không hề có một chút ngượng ngùng nũng nịu của nữ nhi gia, trong khi mọi người đều dè dặt ăn tiệc, thì vị công chúa này ăn đến cực kỳ sung sướng, chăm chú đánh giá thức ăn nhưng lại không có một chỗ nào thất lễ.
Bởi vậy, ngược lại khiến cho thần sắc của mọi người đều dao động, lén liếc trộm nhìn vị công chúa kia ăn cơm, lòng thầm nghĩ: Thật sự là một bức tranh đẹp không sao tả xiết!
Mẹ con hai người tốn một phen tâm tư nhưng cuối cùng chẳng đạt được gì, chỉ tiện lợi cho Niếp Thanh Lân liên tiếp thể hiện sự nổi bật của mình.
Bữa tiệc qua đi, pháp hội kết thúc, mọi người kính cẫn đưa tiễn Vĩnh An công chúa lên xe ngựa. Lão Vương phi nhìn thoán qua sắc mặt u ám của nữ nhi, trong lòng đã hoàn toàn sáng tỏ, Vĩnh An công chúa này tuyệt đối chính là tảng đá chặn ngang con đường bước lên ngôi vị hoàng hậu của cong gái mình! Một khi đã như vậy, nhất quyết không thể khinh thường lơ là.
Hạ triều. Niếp Thanh Lân cởi ra long bào trở về Phượng Sồ cung, lệnh cho Đan ma ma mở rương quần áo ra lục lọi nhặt ra quần áo được mang tới trong mấy ngày nay, bày ra khắp phòng.
Niếp Thanh Lân cầm giấy bút, cũng không ngẩng đầu lên vừa viết vừa nói: “Lúc nãy mới tìm một nữ quan hiểu rõ về mấy sản phẩm dệt may đến, xem xem mấy bộ quần áo này có giá bao nhiêu. Rồi lại phân loại chúng nó ra…”
Ánh mắt Thái phó trầm xuống: “Sao? Do lúc nãy mới vừa nghe những lời của cẩu quan kia nói mà Thánh thượng không muốn mặc mấy bộ quần áo đẹp đẽ quý giá này nữa?”
Nghe được lời ấy, Niếp Thanh Lân ngẩng đầu lên, trừng to mắt nói: “Quần áo xinh đẹp như vậy, sao mà trẫm bỏ cho được? Đương nhiên là vẫn còn muốn mặc, chỉ là về sau trước mặt người khác thì cũng phải thu liễm một chút, tránh cho về sau làm sai lại khiến cho Thái Phó gặp phải phiền toái.”
Vệ Lãnh hầu nhìn bộ dáng Long Châu tử cầm bút nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ, chỉ cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó bị nhét vào nhưng làm sao cũng không lấp đầy được, chậm rãi thong thả đi tới, vươn cánh tay cứng cáp, một tay nhấc bé con giơ lên cao cao: “Vệ Lãnh hầu ta sủng ái nữ tử, chỉ cho là nên được hưởng những gì tốt nhất trên thiên hạ này, cần gì phải bận tâm đến mấy lời phê bình của những kẻ tầm thường đó!”
“Nhưng mà nhiều bạc như vậy... cũng chỉ có một mình Thái Phó chi ra, chỉ với bổng lộc của triều đình thì e là không đủ...” nói xong, lại vụng trộm liếc mắt nhìn Thái phó một cái ở trong lòng Thái Phó nhất thời toát ra chút hơi thở trẻ con.
“Thánh Thượng sợ vi thần sẽ tham ô sao? Mặc dù vi thần không sinh ra trong hoàng gia như Hoàng Thượng, chỉ xuất thân nơi bình dân áo vải, nhưng trong nhà thật sự rất giàu có, cho dù không có bổng lộc cũng vẫn nuôi Thánh Thượng rất tốt!”
Có câu là: Sĩ nông công thương. Thương nhân là thấp kém nhất trong hàng trăm nghề. Thương nhân trục lợi, luôn luôn bị người đời khinh thường. Long Châu tử này sinh ra ở hoàng gia, cũng là tầng lớp cao nhất, có khi tiểu vô lại này cũng khinh thường mình cũng chưa biết chừng.
Phải biết rằng, ngay cả Lã Bất Vi đầu cơ kiếm lợi cũng làm quan tới Quốc tướng, thân là trọng phụ của Tần vương Doanh Chính, mà vẫn còn thiếu tự tin vì bản thân xuất thân thương nhân, tìm cách khiến một đống văn nhân biên soạn “Lã lãm” phải che giấu hơi tiền trên người ông ta!
Cho tới bây giờ Vệ Lãnh Hầu vẫn luôn không ngại bản thân xuất thân thương nhân, thêm vào đó từ nhỏ đã được sủng ái thương yêu, sau khi trưởng thành lại có bản lĩnh, không biết “tự ti” là cái gì. Nhưng khi nghĩ đến Long Châu tử có khả năng thấy rõ xuất thân của hắn, trong lòng vừa cảm thấy tức giận lại vừa có chút hoảng sợ.
Niếp Thanh Lân không biết trong lòng Thái phó đại nhân đang lo lắng phập phồng, thấy hắn không vui, liền mềm giọng nói: “Trẫm cũng không có ý nghi ngờ sự thanh liêm của Thái phó, nhưng mà trong nhà Thái phó có nhiều thê thiếp, Thái phó lại có khí phách nam tử, nhất định đều không để họ bị thua thiệt, nên mới cảm khái Thái phó thật tài giỏi thôi!”
Trong lòng Thái phó biết, tiểu vô lại này lại là muốn đem chuyện “không trong sạch” này ra để bắt chẹt mình. Nhưng cần phải biết là trên thế gian này không có cái gì gọi là “đã biết trước”. Thái phó thật không ngờ bản thân lại có động tâm với một nữ tử như vậy, nếu như biết trước, làm sao sẽ thu nạp nhiều thiếp thất vào phủ như thế, khiến cho Long Châu tử thích ăn dấm chua này mượn cớ?
Lúc trước khi đuổi Tứ phu nhân ra phủ thì Thái phó không phải là không có nổi lên ý định muốn bỏ một đám thiếp thất đó đi. Nhưng sau khi hơi hơi nghĩ lại, lại cau đầu mày.
Nếu chỉ vì một nữ tử ghen tỵ liền bỏ toàn bộ thiếp thất đã qua cửa từ lâu, chẳng lẽ là điều mà một đại trượng phu nên làm? Tuy rằng mình sủng ái Long Châu tử này, nhưng cũng hy vọng nàng hiểu được hai chữ “đúng mực” là như thế nào, Vệ Lãnh Hầu hắn sao có thể là một kẻ bị một nữ nhân yếu đuối dắt mũi?