Tôi thay chị gái song sinh đính hôn với một bác sĩ.
Đêm đó, tôi vô tình ngã vào lòng anh.
Tôi sợ hãi kêu lên, "Anh rể!"
Anh ta cười nhẹ, giọng điệu đầy ý trêu ghẹo, "Chơi bạo đấy nhỉ."
(…)
**1**
Tối thứ Bảy, tôi mặc bộ đồ mát mẻ, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm của anh.
Ánh trăng mờ ảo bao phủ lấy anh, khiến đường nét gương mặt anh trở nên mềm mại, cả người anh thật quyến rũ đến khó tả.
"Ra ngoài."
Một chiếc áo sơ mi bay tới, che đi tầm mắt tôi, giọng nói trầm thấp của anh lộ rõ sự cảnh cáo đầy đáng sợ.
Chưa từng thấy cơ bụng của người đàn ông nào, mặt tôi nóng bừng lên không tự chủ.
"Xin lỗi, em chỉ muốn hỏi anh có đồ nào cần giặt không."
Tôi run rẩy giải thích.
"Không có." Anh mất kiên nhẫn.
Tôi không dám mạo phạm thêm, đành dò dẫm bước ra ngoài.
Cho đến khi chạm phải một khối gì đó ấm ấm, như là cơ bụng của anh, lòng tôi khẽ run lên.
Hỏng rồi.
Hình như tôi đi nhầm hướng rồi.
Xung quanh đột nhiên im lặng lạ thường, giọng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu.
"Còn không ra, lát nữa khóc cũng chẳng ích gì đâu."
Nghe vậy, tôi ngẩn ra.
Ngay lúc đó, vòi sen trên đầu bỗng phun nước, làm tôi ướt như chuột lột.
Tôi đứng đó, nhếch nhác đến không thể tả, "Anh cố ý phải không?"
"Xin lỗi, tôi không có hứng với kiểu này." Anh ném cho tôi chiếc khăn, rồi vụng về lau đầu tôi, giây tiếp theo, anh nhấc tôi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Tôi đứng bên ngoài, chưa kịp hoàn hồn.
Anh đã thay đồ xong, nhận cuộc gọi, vội vã rời đi.
Anh tên là Chu Kha, là bác sĩ, cũng là chồng sắp cưới của chị gái tôi.
Có vẻ như anh không hài lòng lắm với cuộc hôn nhân này.
**2**
Anh ta thật sự khó gần.
Ban đầu tôi nghĩ chỉ cần không chọc giận anh, cứ hòa thuận qua ngày, đợi chị tôi về nước là được.
Ai ngờ mẹ tôi lại nhập viện.
Hút thuốc uống rượu nhiều năm, sinh hoạt không điều độ khiến mẹ tính tình nóng nảy, lại mắc đủ thứ bệnh.
Vất vả đấu khẩu nửa giờ, cuối cùng bà cũng ngoan ngoãn nhập viện.
Cả người tôi mệt mỏi, bước ra ngoài thì đụng phải một người – là Chu Kha.
Anh chỉ biết đến bà mẹ ăn diện Hermès của chị tôi, còn bà mẹ bán rau của tôi thì anh nhất định không biết.
Nếu anh phát hiện ra mẹ tôi, chuyện sẽ lộ mất.
"Em còn theo tới tận đây sao?" Anh có chút bất đắc dĩ.
Đồng nghiệp xung quanh bắt đầu trêu đùa.
"Trưởng khoa Chu, lại có cô gái trẻ xin WeChat sao?"
"Cô em gái à, anh ta không cho thì tôi cho, có vấn đề gì cứ hỏi tôi cũng được."
Cả đám người cười đùa khiến tôi không biết phải phản ứng ra sao.
Anh lại lườm họ một cái, "Rảnh rỗi lắm sao?"
Cả đám lập tức im bặt.
Tôi định mở miệng nói gì đó –
"Đến phòng làm việc của tôi đợi." Anh nói với tôi một câu nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền, rồi không nói thêm, bỏ đi thẳng.
Tôi đứng ngẩn ra, hình như anh hiểu lầm tôi rồi.
Tôi không tới phòng làm việc, mà trực tiếp trốn đi.
**3**
Tôi không dám tới bệnh viện nữa, sợ bị lộ.
Nhưng đến ngày phẫu thuật, tôi phải đến.
Trước khi vào phòng mổ, mẹ tôi nắm lấy tay tôi, nói:
"Thực ra con còn một người chị song sinh, nếu mẹ mất rồi, con phải bảo vệ chị."
Trong khoảnh khắc đó, tôi muốn bật cười.
Nếu bà biết, đứa con gái lớn mà bà hằng mong nhớ đã dùng chi phí phẫu thuật của bà để uy hiếp tôi làm thế thân, liệu bà có còn nhớ thương chị ấy như thế không?
Ca phẫu thuật đặt van tim kéo dài vài tiếng đồng hồ.
Tôi lo lắng đứng ngoài hành lang, châm một điếu thuốc.
Vừa mới châm xong, sau lưng đã có tiếng nói vang lên.
"Từ khi nào mà học được thói hút thuốc vậy?"
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại.
Là Chu Kha.
Lại gặp anh ta.
"Tâm trạng có chút bực bội, cho nên…" Tôi ngượng ngùng rút điếu thuốc xuống, nhanh chóng dập tắt nó.
"Ba em chẳng phải nói em là cô gái ngoan, ít nói hay sao? Cô gái ngoan mà cũng hút thuốc à?" Ánh mắt anh dừng lại trên tay tôi.
"Đừng nói với ba em nhé." Tôi hối hận, không nên hút thuốc ở đây.
Chị tôi là tiểu thư khuê các, tuyệt đối không thể nào hút thuốc.
Anh không trả lời, chỉ hơi nghiêng đầu châm một điếu.
Sau đó, anh cúi người xuống, khuôn mặt anh phóng đại trước mắt tôi.
Hàng mi anh dài, mắt đen thẫm, sống mũi cao, đôi môi đỏ hơi khô và có chút nứt nẻ.
Tôi nín thở, tim bắt đầu đập nhanh.
"Đang mong đợi gì sao?" Khóe môi anh thoáng hiện một nụ cười.
"Không… không có."
Anh nhìn tôi, nắm lấy tay tôi, bắt đầu kiểm tra.
"Xem ra em hút cũng không ít đâu nhỉ?"
Mặt tôi chắc là đã đỏ bừng lên.
"Chỉ… thỉnh thoảng thôi." Nghĩ lại thấy không ổn, tôi vội nói thêm, "Anh không thích, vậy em sẽ bỏ."
Anh không đáp, chỉ lấy ra một miếng băng cá nhân từ túi, dán lên ngón tay đỏ ửng của tôi.
"Sau này đừng đến bệnh viện tìm tôi nữa."
Tôi ngây người một lát mới hiểu ra ý anh: anh không muốn người khác biết mối quan hệ giữa tôi và anh.
Tôi chỉ đành thuận theo:
"Được."
"Tôi rất bận, không có thời gian lãng phí với mấy cô gái trẻ như em. Ý của người lớn, không cần tuân thủ. Sau này chúng ta có thể hủy bỏ hôn ước."
**4**
Thì ra, cuộc hôn nhân này là ý của người nhà anh.
Không trách được anh lại kháng cự như vậy.
Chị tôi chưa bao giờ nói với tôi những điều này.
Chị chỉ bảo rằng, chị rất yêu Chu Kha, không muốn trì hoãn lễ đính hôn, nhưng chị phải sang Mỹ làm phẫu thuật u não, nên nhờ tôi thay thế trong một tháng.
Nếu nhanh, chỉ một tuần là chị có thể về.
Ừ, giờ đã gần một tháng rồi, nhưng chị lại mất liên lạc.
Nhưng tôi đã nhận của chị 200 nghìn, phải làm đến hết tháng này.
Ngay lúc đó, mẹ tôi tìm đến.
"Uyển Nhung, con bé hư đốn này, chạy đi đâu đấy hả?"
Thấy mẹ sắp nhìn về phía hành lang, tôi không kịp nghĩ gì, vội vàng nép vào lòng Chu Kha.