"Anh sắp đi công tác rồi, nhất định phải đưa em về sao?" Tôi nói miệng thì phàn nàn, nhưng thực ra vui đến chếc được.
Vì ở đây lâu, sớm muộn cũng bị lộ, tôi đang lo chưa tìm được lý do rời đi.
"Chuyến công tác lần này có thể kéo dài hai tuần." Anh nói bình thản.
"Lâu vậy sao?" Tôi miệng than vãn, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Hai tuần sau, có lẽ chị tôi sẽ về.
Không phải đối mặt với anh mà vẫn kiếm được tiền, đúng là trọn vẹn đôi đường.
"Thôi nào, đừng giận." Anh thở dài, "Khi đính hôn với em, anh đã nói rồi, công việc của anh rất bận, nên chuẩn bị tâm lý trước. Lúc ấy chúng ta cũng đã thỏa thuận xong, đến lúc sẽ hủy bỏ hôn ước."
"Là em…" Anh ngập ngừng.
"Là em làm sao?"
"Không chịu nghe lời." Anh nhìn tôi một cái, rồi im lặng.
Anh và chị đã sớm bàn bạc, chỉ diễn một màn kịch cho hai bên gia đình xem thôi sao?
Chị lại lừa tôi.
Giờ tôi đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Trở về nhà với những suy nghĩ mông lung, tôi định đi về phòng mình thì anh kéo tôi lại.
"Chuyện gì vậy?"
"Hai tuần anh đi vắng, em ở nhà một mình có ổn không?" Anh hỏi.
"Tất nhiên là không ổn rồi, không có anh, em chắc phải khóc lóc đấy." Tôi giả bộ đáng thương.
Anh sắp đi rồi, diễn thì vẫn phải diễn cho tròn vai chứ.
"Vậy anh cho phép em tối nay ở trong phòng anh một lúc."
"Ở một lúc?" Bình thường anh tuyệt đối không cho tôi vào không gian riêng của anh cơ mà?
"Vậy ở hai tiếng có tính là một lúc không?"
"Tùy em." Anh buông tay tôi ra, tự mình bước về phòng.
"Vậy cả đêm thì sao?" Tôi theo sau anh.
"Quách Phù, em đừng được một…" Anh đột ngột dừng lại và xoay người, tôi lập tức va vào ngực anh, "tấc lại muốn tiến thêm một thước."
Khoảng cách này thật nguy hiểm, tim tôi bắt đầu đập loạn, cả đầu như ong ong lên.
"Chú ơi, tim chú đập nhanh thật." Tôi áp tai vào ngực anh, rồi lắng nghe một chút.
Anh không nói gì, chỉ cúi xuống nhìn tôi.
"Chú có muốn nghe nhịp tim của em không, xem có nhanh không?" Tôi cười kéo tay anh.
"Quách Phù…" Anh khẽ cảnh cáo.
Mỗi lần đều cảnh cáo, vốn chỉ định trêu anh một chút, nhưng bây giờ tôi lại sinh ra khát khao chinh phục.
"Chú đi lâu như thế, chẳng bù đắp gì cho em sao?" Tôi ngước mặt lên cười với anh.
"Em muốn bù đắp gì?"
Tôi vốn định nói muốn tiền, nhưng chợt nhớ ra anh sẽ gửi vào tài khoản WeChat của chị, thôi bỏ.
"Anh… anh hôn em một cái."
Anh nhìn tôi không nói gì.
"Vậy em hôn anh một cái." Tôi kiễng chân định hôn anh.
Nhưng anh cao quá, tôi không với tới.
Đang định từ bỏ, thì đột nhiên cả người bồng bềnh, anh bế tôi ngồi lên bàn làm việc trong phòng anh, rồi chống tay hai bên, nhìn tôi chằm chằm.
Ánh mắt ấy khiến tôi hơi sợ, không dám hành động.
"Anh định làm gì?"
"Không phải em muốn bù đắp sao?" Anh càng tiến lại gần, nụ cười đầy ngạo nghễ.
"Em muốn…" Lời chưa kịp nói hết, anh đã tiến sát môi tôi.
Tôi nín thở, rụt rè tiến lại, nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái.
"Tiếp tục." Giọng anh khàn khàn, không có ý rời đi, "Chẳng phải em muốn ở lại hai tiếng sao?"
"Thế… thế đủ rồi." Cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm, tôi chỉ muốn chạy trốn.
"Chạy đi đâu? Không phải em muốn tôi thực hiện trách nhiệm của một người chồng, bù đắp cho em sao?"
Nói xong, anh cúi đầu hôn tôi.
Đầu tôi lập tức trống rỗng, mọi thứ xung quanh dường như xoay tròn.
"Giúp anh… cởi cà vạt." Anh thì thầm đầy mê hoặc.
Tôi mất hết lý trí, ngoan ngoãn làm theo.
Mọi thứ tiếp theo diễn ra tự nhiên.
Khi xong, anh ôm tôi, nhẹ nhàng gọi tên tôi.
"Quách Phù."
Tôi bừng tỉnh.
Vội vàng đẩy anh ra, ngập ngừng gọi một tiếng, "Anh rể."
Anh sững người, chỉ vài giây sau, bỗng bật cười, "Em học đâu ra mà chơi trò táo bạo thế này?"
Tôi: …
"Ngủ đi, đừng nghịch nữa, mai anh phải bay." Anh cười, hôn nhẹ lên má tôi.
"Em về phòng mình." Đột nhiên tôi có chút muốn bỏ chạy.
Anh ôm lấy tôi, bật cười chua chát, "Em lại đùa tôi rồi."
"Không có mà."
"Yên tâm, tôi sẽ không làm gì nữa." Anh trở lại bình thường.
"Ừ, vậy được rồi."
Sau đó tôi thiếp đi, loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
15
Sáng sớm, Chu Kha đến chào tạm biệt, tôi quàng tay qua cổ anh không chịu buông.
"Không muốn để anh đi."
"Nếu còn làm nũng, tôi thật sự sẽ không đi được mất." Anh gỡ tay tôi ra.
Tôi ngủ đến tận trưa mới dậy.
Trên bàn còn để sẵn bữa sáng cho tôi.
Đây là lần đầu tiên anh chuẩn bị bữa sáng cho tôi, lòng tôi lập tức ngập tràn niềm vui.
Vừa ăn sáng, tôi vừa nghĩ, dù sao chị cũng không thích anh, vậy có lẽ tôi có thể thực sự hẹn hò với anh.
Nhưng tin nhắn của chị lập tức phá tan ảo tưởng của tôi.
"Em lại làm gì với Chu Kha? Sao anh ta lại chuyển tiền cho chị?"
"Chuyển bao nhiêu?"
"200 nghìn. Chị cảnh cáo em, đừng có mượn danh chị mà lừa đảo, chị trả tiền cho em rồi, thứ không thuộc về em thì đừng mơ đụng đến một xu."
200 nghìn?
Tôi sững sờ.
Từ tối qua đến giờ, tôi chẳng hề nhắc đến tiền với Chu Kha, sao tự dưng anh lại nghĩ đến chuyện chuyển tiền cho tôi, đã vậy còn chuyển vào tài khoản của chị?
"Tôi không vay tiền của anh ấy, anh ấy tự dưng chuyển tiền thì liên quan gì đến tôi. Tôi còn có thể làm gì anh ấy nữa, anh ấy đi công tác rồi mà."
"Em còn về nhà chị? Chẳng phải đã nói là không được phép về nhà chị sao?"
"Ông nội gọi về, em có thể không về sao?"
"Sao, thấy mình ở nhà chị là công chúa à? Nhắc em nhớ, đó là gia đình của chị, không phải của em. Họ đối xử tốt với em vì nghĩ em là chị, đừng nuôi hy vọng viển vông, chị sắp về rồi."
Nhìn tin nhắn, lòng tôi bùng lên một ngọn lửa giận.
Ai thèm chứ?
Vì tin nhắn của chị, cả ngày vui vẻ của tôi tan biến.
Tôi xách túi quay về chỗ mẹ.
Mẹ tôi đã dọn ra khỏi khu ổ chuột, ở trong căn hộ thuê mới.
Vừa vào cửa, bà đã cầm chổi đuổi đánh tôi.
"Mấy hôm nay mày chạy đi đâu? Bóng dáng còn chẳng thấy?"
"Đi kiếm tiền. Con đi đâu được nữa chứ?"
"Lại ra quán bar bán rượu phải không? Khai thật đi, có phải mày được bao nuôi rồi không, cả ngày không thấy mặt, tiền thuốc thang của tao từ đâu ra?"
"Phải, con bị một ông già bao nuôi rồi đấy." Tôi cố tình chọc tức mẹ.
Mẹ đánh tôi một trận và chúng tôi bắt đầu chiến tranh lạnh.
16
Buổi tối, chị gái nhắn tin hỏi vì sao Chu Kha cứ nhắn tin cho chị liên tục.
"Em ngủ với anh ta rồi à?"
"Chưa, tin hay không tùy chị." Tôi nói dối.
"Nói dối, hôm nay anh ta nhắn tin cho chị còn nhiều hơn cả năm ngoái cộng lại."
Anh nhắn tin cho chị ấy sao?
Tôi lập tức gọi cho anh.
Báo với anh là tôi đổi sang số WeChat mới.
"Chú gửi tiền cho em là sao vậy? Bao nuôi em sao?" Tôi nằm trên giường, sung sướng nhắn tin trêu anh.