Giấc Mộng Tây Châu

Chương 34: Hứa Phù Tang chủ động



Đón Alaska về, Vãn Tri Ý bèn gửi tạm ở nhà Trì Bích, bởi vì sáng hôm sau cô có buổi thử vai.

Sáng sớm ngày kế tiếp, Đường Tranh đến cổng trường từ sớm, đón Vãn Tri Ý đến phim trường.

Công ty đã móc nối với nhà sản xuất, nhưng cô vẫn cần lộ mặt đi cho đúng quy trình, thử diễn một đoạn. Đạo diễn vô cùng hài lòng, trực tiếp quyết định vai nữ phụ cho cô, sau đó có người dẫn cô vào phòng tạo hình nhân vật. Buổi ngày hôm nay sẽ định tạo hình các nhân vật trước để chụp poster quảng cáo phim.

Người ở phim trường khá quen thuộc với Vãn Tri Y, dù sao cô cũng lăn lộn ở rất nhiều đoàn làm phim, chỉ có điều trước kia bị Ôn thị phong sát, nay đã ký với Hải Đường Duyệt Phủ, còn được đích thân Đường Tranh dẫn dắt. Phải biết là người ký với Hải Đường Duyệt Phủ rất ít, được Đường Tranh dần dắt lại càng ít hơn, nhưng ai cũng nối tiếng, toàn là ảnh hậu, ảnh đế, ca hậu,... tiền đồ của Vãn Tri Ý vừa nhìn đã biết sẽ vô cùng rộng mở.

Ở cửa phòng tạo hình, Vãn Tri Ý đụng phải một cô gái cắt tóc ngắn đang vội đi ra ngoài. Một tay cô ấy che trán, loáng thoáng có thế thấy chút máu.

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi." Va phải người khác, cô ấy lập tức rối rít xin lỗi.

Vãn Tri Ý trái lại còn cười: "Đã lâu không gặp, Điềm Tâm!"

Hoá ra cô gái kia tên Điềm Tâm, vừa nghe thấy giọng Vãn Tri Ý, ngẩng lên nhìn thấy khuôn mặt cô, mặt Điềm Tâm bỗng tái mét: "Vãn... Vãn... Vãn Tri Y."

Sau đó Điềm Tâm lại cúi đầu xuống không dám nhìn Vãn Tri Ý, mắt còn liếc nhanh về phía chân cô: "Tôi... tôi còn có việc, đi trước đây."

Điềm Tâm hoảng loạn tháo chạy, cứ nhìn thấy khuôn mặt Vãn Tri Y là cô lại nhớ đến cái đêm hai năm trước, trong con ngõ hẹp u tối, bẩn thỉu, tiếng van xin của cô gái vang lên...

Quần áo của Vãn Tri Ý xộc xệch, một bên ống áo bị xé rách, nhiễm mùi hôi thối. Trên người cô cùng đầy vết cào cấu, đặc biệt là chỗ máu đỏ chảy ròng ròng nhiễm cả lên tảng đá nằm dưới đất...

Đêm đó, một ngôi sao sáng trên trời đã rơi rụng...

Còn cô, chính là kẻ tiếp tay cho lũ xấu bắn rớt ngôi sao đó.

Thấy Điềm Tâm đi xa, Đường Tranh hỏi Vãn Tri Y: "Em quen trợ lý của Chu Sướng à?"

Chu Sướng hiện là tiểu hoa được Triệu thị lăng xê.

"Đều là bạn học cũ."

Phải, Ôn Uyển, Chu Sướng, Điềm Tâm, Trì Bích đều là bạn từ thời cấp ba của cô.

"Quan hệ tốt chứ?"



"Nước sông không phạm nước giếng." Cực kỳ tệ, tệ đến mức căm thù lẫn nhau.

Đường Tranh hiểu ra, trầm mặc một lúc rồi nói: "Chu Sướng và thiên kim của tập đoàn Triệu thị là bạn tốt, vì thế

Triệu thị ra sức lăng xê cô ta, cho đến khi vây cánh em mọc đủ, tạm thời đừng xung đột trực diện với Chu Sướng."

"Em biết rồi, chị Tranh." Chỉ cần cô ta không trêu chọc cô trước.

"Vả lại, Chu Sướng là nữ chính của phim này."

Vãn Tri Y không nói gì, bước vào phòng tạo hình.

Sau khi chụp ảnh xong xuôi, Đường Tranh đưa Vãn Tri Ý về trường thu dọn đồ đạc, giao thẻ ra vào của Bác Cảng Vân Loan cho cô.

"Sáng mai bắt đầu quay, chị sẽ đến thẳng Bác Cảng Vân Loan đón em."

"Vâng."

Vãn Tri Ý không có ý định ở lại ký túc xá của trường nữa, dù sao quan hệ giữa cô với bạn cùng phòng không tính là tốt đẹp.

Trong thẻ của cô, sau khi trả nợ ngân hàng tháng này vẫn còn dư ra một ít tiền, đủ để tắm cho chó và thuê người chuyển đồ. Đồ đạc thực chất cũng không nhiều, những vật giá trị cô đều gửi ở nhà cậu. Sau khi chuyển đồ đạc tới nơi ở mới xong xuôi, Vãn Tri Y lại bắt xe đến nhà Trì Bích. Trì Bích thuê trọ ở ghép cùng một người nữa, cho nên không thể nuôi chó. Lúc thấy Vãn Tri Y đến, cô tỏ ra lo ngại:

"Tri Ý, sắp tới công việc bận rộn làm gì có thời gian, sao cậu còn mua một con chó về nữa? Đã thế lại còn là giống

Alaska, sau này trưởng thành nó sẽ to như con tịnh đấy."

Con chó lúc này vẫn còn nhỏ, khoảng chừng 2 tháng tuổi, trông tròn trĩnh như cục bông di động. Nó vừa thấy Vãn Tri Ý xuất hiện là lập tức nhảy ra khỏi thùng carton, cái chân ngắn lon ton chạy đến quấn lấy chân cô, sủa ăng ẳng.

Cô ôm nó lên, vuốt vuốt: "Cậu không thấy nó rất khôn sao? Như hiểu tiếng người vậy, hơn nữa cũng rất ngoan.

Nhưng cậu nói cũng đúng, sắp tới có lẽ phải ở phim trường suốt..."

Cô đang suy nghĩ.

"Tớ nuôi không nổi đâu nhé." Trì Bích tỏ rõ thái độ.

"Không sao! Nếu tớ không có thời gian chăm, vậy thì... tìm cho nó một chủ nhân khác là được rồi."



Trong lòng Vãn Tri Ý đã có quyết định. Cô ôm lấy con chó, đưa nó đến spa thú cưng. Vì phải kiểm tra sức khỏẻ toàn diện, tiêm phòng, vệ sinh lông, cắt tỉa, cho nên spa khuyên Vãn Tri Ý nên gửi con chó qua đêm.

Cô vuốt đầu nó: "Ngoan nhé, sáng mai mami sẽ nhờ người đến đón."

Ánh nắng buổi sớm rạng rỡ chiếu rọi, Đường Tranh cùng xe bảo mẫu tới đón Vãn Tri Ý đi làm tóc trang điểm, sau đó đưa cô đến phim trường. Lúc Vãn Tri Y xuất hiện ở phim trường với tạo hình bạch xà, vô số ánh mắt hướng về cô.

Đẹp mất hồn mất vía!

Trang phục của Vãn Tri Ý rất đơn giản, chỉ là một màu trắng, trang sức trên đầu chỉ là một cây trâm ngọc hình con rắn trắng, kèm theo hai bông khuyên tai dài gắn hạt ngọc. Dù rất đơn giản nhưng lại có tiên khí.

Vãn Tri Y tiện tay chụp một tấm, gửi cho Cố Tây Châu, hỏi anh: "Đẹp không?"

Một phút sau vẫn chưa thấy nhắn lại.

Có lẽ đang bận.

Trong khi đó, ở tập đoàn Cố thị.

Cố Tây Châu đang phê duyệt tài liệu, không chú ý đến điện thoại cá nhân vừa sáng màn hình.

Tần Trục Hoài mang theo một tách trà bước vào, đặt lên bàn anh: "Thưa sếp, Hứa tiểu thư lại đến tìm anh, tôi đã sắp xếp chờ ở phòng họp số 02."

Vốn dĩ muốn gặp Cố Tây Châu cần phải hẹn lịch trước, chỉ là Hứa Phù Tang gọi điện cho chủ tịch Cố - bố của Cố Tây Châu, được thư ký của ông dẫn lên thẳng văn phòng làm việc.

Hứa Phù Tang đang chờ trong phòng hợp, tay nắm chặt tách trà.

Ôn Uyển nói với cô rất nhiều, nói là phụ nữ cần phải biết làm nũng. Khi đàn ông tỏ ra mạnh mẽ, phụ nữ cần phải tỏ ra yếu đuối, còn ngược lại, khi anh ta yếu đuối, phụ nữ lại phải trở nên mạnh mẽ, làm chỗ dựa cho đàn ông. Nói tóm lại là không được bám riết không buông, nhưng cũng không được bị động chờ đối phương tiếp cận, bị động chờ cơ hội. Bản thân mình phải là người tạo ra cơ hội, cách vài ba hôm xuất hiện trước mặt đối phương.

Trái tim đàn ông không phải sắt đá, rồi sẽ có ngày cảm động vì mình.

Hứa Phù Tang cảm thấy Ôn Uyển nói rất có đạo lý, thế nên mới có buổi chủ động đến gặp như hôm nay.

Cô đã căn đúng lúc để đến, hiện tại sắp tới giờ nghỉ trưa, trò chuyện một lúc còn có thể mời đối phương đi ăn.

Thế là, trong tập đoàn Cố thị có tin tức lan truyền, thiên kim tập đoàn Hứa thị đến tìm sếp Cố, nhưng trò chuyện chưa được bao lâu đã được sếp Cố đưa đến bệnh viện.