Vãn Tri Ý yêu cầu tài xế taxi đỗ ở thật xa, sau đó một mình lần theo bóng tối đi vào trong ngõ. Ban nãy cô ra ngoài vội, hoàn toàn quên mất chuyện phải đi giày. Lúc này chân trần giẫm trên nền đất có lẫn đầy đá vụn, truyền tới cảm giác hơi đau.
Một khu biệt thự xa hoa sao lại có đá vụn lổn ngổn chứ? Bởi vì nó là một khu biệt thự bị bỏ hoang.
Vãn Tri Ý càng đến gần mái ấm cũ, bước chân của cô càng chậm lại. Từ ngày xảy ra bi kịch ấy, cô vẫn chưa quay lại nơi này lần nào, một phần vì cứ nghĩ đến việc quay về, trong đầu cô lại hiện lên khung cảnh ám ảnh năm xưa, một phần vì cô sợ chủ mới đã xây một căn nhà mới hoàn toàn xa lạ trên đất xưa.
Nhưng khi đến nơi, cả người Văn Tri Ý sup đổ.
Căn nhà êm ấm khi xưa của cô giờ đây chỉ còn là một khu biệt thự bỏ hoang, cánh cửa gỗ cổ xưa đã mục ruỗng, câu đối đỏ dán bên trên đã mờ gần hết màu, còn rách tả tơi, chẳng nhìn ra vết tích thư pháp của ông ngoại. Nhìn qua khe cửa, cô có thể thấy cỏ mọc um tùm hai bên lối đi, cửa thùy hoa vẫn còn vết tích cháy đen xì.
Mẹ cô từ nhỏ thừa hưởng nền giáo dục của tiểu thư khuê các, hơi mang tư tưởng cổ hủ của người xưa, cả đời chỉ chung thủy son sắt với một người, đó là bố ruột cô - Hứa Vĩnh Dật. Sau khi ly hôn, bà luôn che giấu tâm trạng của mình, thế nên cô không hề hay biết mẹ cô đã mắc bệnh trầm cảm lâu năm. Cho đến khi Hứa Vĩnh Dật vì muốn nuốt trọn tập đoàn Vãn thị, đã gài bẫy khiến Vãn thị mắc một món nợ khổng lồ, ông ngoại tuổi già sức yếu vẫn phải quay lại thương trường chèo lái công ty bên bờ vực sụp đổ, cuối cùng lao lực mà chết.
Còn mẹ cô, sau cái chết của ông ngoại, cũng bỏ lại cô tự thiêu vào đêm rằm.
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Vãn Tri Ý.
Cô run rẩy chạm vào cánh cửa gỗ trước mặt: “Mẹ... ông ngoại.... Tiểu Ý nhớ hai người quá.”
“Tiểu Ý nhớ nhà rồi.”
Nói xong, cô cắn chặt môi ngăn tiếng khóc bật ra, nhưng hàng lệ đã ướt đẫm hết thảy.
Lúc này, một bàn tay kẹp chiếc khăn lụa giơ ra trước mặt Vãn Tri Ý.
Văn Tri Ý ngoảnh sang nhìn, cảm xúc vẫn chưa kịp thu lại. Cô chỉ thấy một người không thể quen thuộc hơn đang đứng bên cạnh mình. Anh dịu dàng như xưa, cầm chiếc khăn tay màu xanh ngọc bằng lụa thượng hạng, nhẹ nhàng thấm hai khóe mắt cô, sau đó thở dài, vòng tay kéo cô ôm vào lòng.
“Khóc đi, bé Ý”
Văn Tri Ý bật khóc nức nở.
Cô úp mặt trong lòng người đàn ông, khóc một trận thật to, sau đó dần dần ổn định lại cảm xúc, muốn đẩy anh ra. Người đàn ông ôm cô giữ chặt lại, giọng anh dịu dàng, khẩn khoản: “Bé Ý, cho anh ôm thêm một lát!”
Vãn Tri Ý cố đẩy mấy lần, không được.
Cô sụt sịt: “Sở Yến Tuy, giờ chúng ta là quan hệ gì?”
Vị hôn phu - vị hôn thê cũ.
Hơn nữa, anh còn sắp kết hôn.
Nếu nói sau xa, còn được tính là em rể họ của cô.
Lúc này, một ánh đèn xe sáng rực rọi thẳng vào nơi hai người đang ôm nhau.
Sở Yến Tuy theo phản xạ, lập tức buông Vãn Tri Ý ra, lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách với cô. Còn Văn Tri Ý đưa tay che mắt.
Một đôi giày da bước xuống xe, sải bước về phía Văn Tri Ý. Chỉ một giây sau, người vừa tới kéo tay cô, lôi về phía mình. Bàn tay rắn chắc ấm áp phủ lên eo cô.
Vãn Tri Ý mắt vẫn hơi sưng, cô ngước nhìn người đáng lẽ giờ này phải ở Đô Giang Yểm.
“Sao anh lại về rồi?”
Cố Tây Châu nhìn Vãn Tri Ý, vẻ mặt anh lạnh tanh, không trả lời cô mà nhìn Sở Yến Tuy.
Sở Yến Tuy cúi đầu, chào một tiếng: “Cậu nhỏ!”
Văn Tri Ý: ???
“Cậu đã là người sắp lấy vợ, phải biết giữ khoảng cách với phái nữ, đừng để thiên kim nhà họ Ôn biết rồi làm rùm beng lên”
Cố Tây Châu không nhận lời chào, nhưng giọng anh chẳng khác nào bề trên đang phê bình con cháu. Sở Yến Tuy chỉ biết cúi đầu, thật lâu sau mới bật cười: “Cậu nói chí phải, là cháu đã quên mất bổn phận. Nếu cậu đã tới, bé... cô Vãn bèn phiền cậu chăm sóc. Cháu xin phép về trước.”
Nói xong, Sở Yến Tuy xoay người bước đi, đi một đoạn, hai tay nắm chặt mới từ từ buông ra.
Lúc nãy thấy Cố Tây Châu anh rất bất ngờ, nhưng khi thấy Cố Tây Châu kéo Văn Tri Ý vào lòng, anh cũng đoán được quan hệ giữa họ. Thế là, bông hoa nhỏ của anh đã có chủ rồi ư?
Sở Yến Tuy châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, lấp đầy lồng ngực bằng khói thuốc cay tê, sau đó thở ra.
Cũng phải, người đủ mạnh để có thể che chở cô ở Giang Thành này chỉ có Cố Tây Châu.
Sở Yến Tuy khởi động xe, đánh lái đi mất.
Về đến nhà, Ôn Uyển vừa dưỡng da xong. Cô ta đi đến trước cửa, ôm eo Sở Yến Tuy, đang định kiễng chân hôn thì ngửi thấy mùi thuốc lá.
“Yến Tuy, anh hút thuốc à?”
Trong ấn tượng của cô, Sở Yến Tuy luôn dịu dàng, chưa bao giờ động đến một điếu thuốc nào.
Sở Yến Tuy cởi áo khoác ra, vứt vào giỏ: “Ban nãy ở quán bar với bạn, họ hút thuốc, chắc bị nhiễm mùi rồi, em chờ chút để anh đi tắm.”
Ôn Uyển ôm eo Sở Yến Tuy, giữ lại: “Không sao, cũng đâu phải em không ngửi được khói thuốc. Đã muộn rồi, đừng nên tắm thì hơn”
Nhưng Sở Yến Tuy vẫn khăng khăng đi tắm.
Trong lòng Ôn Uyển thấy vô cùng ngọt ngào, Sở Yến Tuy quả thực chiều chuộng cô như công chúa.
****************
Bên ngoại biệt thự đổ nát, Vãn Tri Ý đứng co ro trong gió lạnh. Cố Tây Châu nhìn thấy cô ăn mặc mỏng manh, chân lại không đi giày, bèn cởi áo khoác, choàng lên người cô, sau đó bế bổng cô lên, chui vào trong xe.
Cả hai ngồi trên xe xong, Cố Tây Châu rút khăn giấy, đưa cho cô, nhưng anh không khởi động xe ngay mà nhìn chằm chằm ngôi biệt thự cháy đen chìm trong đêm tối, giọng khàn khàn
“Sao đã đến Đỗ Giang Yểm mà không nói với anh câu nào?”
Văn Tri Ý sụt sịt, cô lau hết nước mắt trên mặt, kiểm tra mascara không bị lem, sau đó hậm hực nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sếp Cố đang bận tiếp hồng nhan tri kỷ, sao em dám làm phiền!”
Cố Tây Châu giơ tay, bóp mặt cô, ép cô xoay lại nhìn mình, giọng anh đều đều vang lên: “Ghen à?”
Văn Tri Ý gạt tay anh ra: “Ai thèm ghen!”
Cố Tây Châu lại kéo cô lại, ép cô quay mặt nhìn mình. Vãn Tri Ý gồng mình, không muốn quan tâm đến anh. Cố Tây Châu bèn tháo đai an toàn vừa thắt, chồm người qua, kéo mặt cô lại hôn sâu.
Dưới nụ hôn từ mạnh bạo chuyển sang dịu dàng của anh, cơn giận trong lòng cô cũng vơi bớt.
“Không biết cô ta lấy được thông tin ở đâu, đối tác làm ăn không tiện cư xử quá phũ phàng”
“Anh không phũ phàng thì sẽ có lần sau, lần sau nữa.”
“Không đâu.” Cố Tây Châu khẳng định chắc nịch, buổi tối hôm nay anh đã nói điểm của mình về tin đồn liên hôn, bao gồm cả quan điểm tình cảm cá nhân của mình. Hứa Phù Tang biết, anh có bạn gái rồi.
Bởi vậy lúc ở ngoài cửa Hứa Phù Tang mới nói câu đó, chỉ vì muốn níu kéo Cố Tây Châu.
Văn Tri Ý bĩu môi.
Cô không hề lo Cố Tây Châu sẽ có tình cảm với Hứa Phù Tang. Con người như anh, trừ khi cho đối phương cơ hội tiếp cận, bằng không có đẹp đến mấy cũng vô ích.
“Còn em thì sao? Giận dỗi bỏ về đây, còn gặp lại bạn trai cũ?”
Cố Tây Châu chưa bao giờ tò mò về quá khứ của Văn Tri Ý, mặc dù anh có thể cử người điều tra, nhưng anh chưa một lần nghĩ đến chuyện này. Chỉ là, hôm nay chứng kiến Sở Yến Tuy ôm cô, hồi chuông cảnh báo trong
lòng anh bỗng rung lên.
“Không phải bạn trai cũ.” Văn Tri Ý sụt sịt.
Cố Tây Châu nhíu mày.
“Là vị hôn phu cũ.
“Hôn phu cũ?”
Vãn Tri Ý gật đầu: “Nhưng sau khi nhà họ Văn phá sản, bọn em đã hủy hôn rồi”
Cô nói đến việc này chỉ thấy lòng nhẹ bang, cũng chẳng muốn dừng lại ở chủ đề này lâu, bèn đổi chủ đề:
“Anh thì sao? Trước đây có bao nhiêu cô bạn gái rồi?”
Văn Tri Ý vừa tròn 20 tuổi, Cố Tây Châu hơn cô 12 tuổi, anh trải đời hơn cô, kinh nghiệm sống cũng nhiều hơn cô. Chắc hẳn thời Đại học, thậm chí là sau khi dấn thân chốn thương trường cũng phải có người yêu cũ chứ.
Nhưng thực tế, quả thực anh chưa từng yêu ai.
Vãn Tri Ý là người đầu tiên.
Cổ Tây Châu thắt lại dây an toàn: “Không nhớ nữa.
Văn Tri Ý: (*)
Không nhớ nữa là gì? Là nhiều quá nên quên? Hay không muốn nói?
Nụ hôn rồi cả cuộc trò chuyện đã hâm nóng lại bầu không khí. Cố Tây Châu không truy hỏi thêm về cái ôm của Sở Yến Tuy lúc nãy, anh nhìn căn biệt thự, hỏi cô:
“Nhà em à?”
Vãn Tri Ý liếc một cái: “Nhà cũ, sau khi công ty phá sản, mẹ em qua đời thì ngân hàng đã thu lại chỗ này bán đấu giá, sau đó được một người ẩn danh mua lại. Còn cụ thể họ mua để làm gì, em cũng không rõ. Hai năm rồi vẫn chưa thấy sửa sang lại.”
Cố Tây Châu không hỏi thêm, sợ chạm vào nỗi buồn của cô, bèn khởi động xe: “Đi thôi, về nhà?”