Giấc Mộng Thanh Xuân

Chương 17: Liên đội trưởng không vui



Sang đến tiết sau, tất cả mọi người đều mệt lả nằm ườn ra bàn. Ngay cả chép bài cũng lười chép nhưng đang trong lớp học không phải cứ muốn lười là được. Giáo viên của tiết này dạy môn Toán, là một giáo viên nghiêm khắc. Dù uể oải nhưng phần lớn các bạn đều cầm bút lên mà viết bài, còn phần nhỏ lại lười biếng cầm bút di chuyển qua lại giả bộ như đang chép.

Đến khi ra chơi thì mọi người mới được thả lỏng, do vẫn còn khát nước nên tôi đã xuống dưới để uống. Đi trên sân trường tôi vô tình bắt gặp liên đội trưởng, anh cầm bình nước hướng về phía phòng hội đồng mà đi. Anh ấy chắc là lấy nước để dành uống trong giờ. Tôi không gọi anh mà đi đằng sau muốn xem khi nào anh mới phát hiện ra. Nhưng anh ấy không dừng lại ở chỗ để nước uống mà lại đi thẳng vào trong, tôi tò mò nhìn theo. Thấy anh đang lấy nước mát trong bình nước nóng lạnh dành cho giáo viên, có lẽ đây là sự đặc cách của học sinh giỏi chăng.

Uống nước xong, tôi đứng bên ngoài đợi anh ấy. Thấy anh đi ra nhưng trên mặt anh lộ rõ biểu cảm không mấy vui vẻ.

Anh ấy nhìn thấy tôi liền mỉm cười đi tới.

"Em cũng đến uống nước à?"

"Hình như anh đang không vui?" Tôi không trả lời câu hỏi mà trực tiếp hỏi lại anh.

Anh lưỡng lự một chút rồi mới nói "Bây giờ anh đang rảnh em có muốn ra sân sau chơi không?"

"Vâng, cũng được." Tôi biết anh ấy muốn nói chuyện với tôi nên không nghĩ nhiều mà ngay lập tức đồng ý.

"Em ra trước đi, anh về lớp cất bình nước đã."

Tôi và anh mỗi người đi một hướng, hôm nay có vẻ như tôi khá có duyên với chỗ này. Hai lần ra đây, tôi đều không có ý định ra. Lần một bị phạt nên mới ra còn lần hai Liên đội trưởng lại rủ tôi.

Tôi ngồi đợi không quá lâu. Mấy phút đã thấy anh chạy ra đây, tuy thở không ra hơi nhưng anh vẫn cố mỉm cười một cái rồi mới ngồi xuống.

"Anh sao thế? Mấy ngày không gặp, em thấy anh giống như có gì đó không vui." Tôi cảm nhận được anh chỉ là cố gượng cười, trong lòng anh thực sự hề vui vẻ.

"Em có thể đừng hỏi được không?"

Nghĩ rằng anh không muốn kể nên tôi thoải mái đồng ý "Vâng."

Nhưng câu trả lời của tôi lại làm anh ấy không vui, anh cau có nói "Em có thể tỏ ra quan tâm anh một chút có được không? Anh bảo em đừng hỏi em lại không nói gì là sao?"

Nghe xong tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng, thì ra anh ấy cũng có lúc trẻ con như vậy.

"Lúc nãy em định nói rằng anh không nên rầu rĩ quá, con người mà sẽ có lúc vui lúc buồn. Anh đừng để cảm xúc chi phối bản thân, chỉ cần suy nghĩ tích cực lạc quan lên sẽ không thấy khó chịu nữa." Tôi đã nghĩ ra từ lâu nhưng phân vân không nói vì chính tôi cũng không thể tự làm bản thân vui vẻ.

"Em đó, lại còn cười nữa."

Tôi lại lần nữa hỏi "Anh thật không muốn nói cho em biết sao?"

"Anh..." Anh ấy do dự một hồi rồi mới tiếp tục nói

"Anh làm kiểm tra thử môn Tiếng Anh nhưng điểm thi không được như ý. Nên bố của anh đã rất tức giận nói nếu anh không đạt được giải nhất thì đừng về nhà nữa."

"Bố anh sao lại nói những lời nhẫn tâm vậy được. Nhưng mà anh được mấy điểm thế?"

"8 điểm." Tôi sốc muốn hóa đá ngay lập tức, 8 điểm mà cũng bị mắng. Nếu vậy một người chưa đến 3 điểm như tôi đáng lẽ ra nên bị đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi mới đúng.

Tôi không khỏi vội vàng mà nói "Là đề thi thử thôi mà, nhà trường lúc nào mà không cố tình làm đề thi thử khó hơn bình thường. Chủ yếu là để lường trước cho học sinh tránh gặp sai phạm."

"Đó chẳng qua chỉ là một lời viện cớ, ngay cả đề thi thử mà cũng không làm được thì sao có thể đối mặt với những thử thách khác khó khăn hơn."

Xin lỗi, suy nghĩ của anh ấy tôi theo không kịp. Nhưng phải công nhận là anh nói không sai, dù là đề thi thử hay thật nếu quá xem thường sẽ rất dễ dẫn đến thất bại. Anh ấy đối với đề thi khá cẩn trọng, có lẽ sẽ không có vấn đề gì nếu anh dừng lại việc rầu rĩ quá mức mà không ngừng tự trách bản thân.

"Nếu anh đã biết thế tại sao không cố gắng hơn. Anh vậy mà lại tự trách bản thân, anh không thấy hành động hiện tại của mình giống như một kẻ thất bại sao?"

"Anh..."

Tôi chưa nói xong nên không để ý ngắt lời anh "Anh học là vì bản thân, không phải vì ai khác cũng không phải vì điểm số. Anh đừng chỉ vì làm hài lòng gia đình mà đánh mất chính bản thân mình. Mẹ em luôn nói điểm số không quan trọng, quan trọng là mình đã cố gắng bao nhiêu."

"Anh luôn nghĩ sự cố gắng của mình là không đủ. Dù học ngày học đêm thì anh cũng chưa từng thấy bản thân thực sự đã từng cố gắng, như em nói có lẽ anh quá để tâm đến điểm số mà quên đi việc mình phải nỗ lực hơn nữa." Anh đột nhiên đứng dậy, quay lại thật tâm mỉm cười với tôi "Bây giờ anh phải về lớp bổ sung lại số điểm mình đã đánh mất, khi nào thi xong anh sẽ lại tìm gặp em sau."

"Vâng."

Tôi ngồi đó nhìn anh rời đi, miệng khẽ mỉm cười. Thì ra cũng có lúc tôi lại giúp ích được cho người khác, thấy anh ấy phấn chấn hơn tôi phần nào cũng vui lây. Có lẽ làm một học sinh giỏi không phải là điều gì quá tốt, chỉ cần bị hạ xuống một hai điểm lại ăn không ngon ngủ không yên. Vậy mà tôi vẫn luôn mơ ước có ngày được giống như anh ấy, được đứng trên sân khấu nhận phần thưởng và nhận những lời tán dương từ mọi người. Đúng thật là chỉ có những người bình thường mới có suy tầm thường đến vậy.

Chiều nay tôi sẽ đến nhà thầy học thêm, tôi đã chuẩn bị đầy đủ sách vở và làm bài tập. Mọi thứ đang dần đi vào một quỹ đạo mới, tôi đã thay đổi cách nhìn của mình với thầy. Một người chưa từng dám đứng gần giáo viên, giờ đây việc ngồi cạnh thầy với tôi là vô cùng bình thường. Sang nhà thầy học thêm cũng không xa lạ như thuở ban đầu.

Tôi đứng dưới sân nhìn lên trên, thầy đang dùng bình tưới nước để tưới lên những chậu hoa treo trên lan can.

Tôi không suy nghĩ nhiều mà đi lên đó, đầu tiên là nói chào thầy.

"Em chào thầy."

Thầy chỉ "Ừ" một tiếng, không nhìn lên và vẫn tiếp tục tưới hoa. Tôi đã quá quen thuộc với cách cư xử của thầy nên không mấy để tâm mà hỏi.

"Em có thể phụ thầy được không ạ?" Ít khi tôi đưa yêu cầu phụ giúp người khác nên trong giọng nói của tôi có chứa sự run rẩy. Sợ rằng sẽ bị thầy từ chối.

Thầy đưa bình tưới cho tôi và tôi nhanh chóng đón lấy. "Bên này tôi tưới xong rồi, em tưới phía trên đi."

Nói xong thầy quay ra bón phân cho vườn rau ở trong. Vì những chậu hoa treo hơi cao nên tôi đã lấy ghế và đứng lên để tưới. Thầy nhìn qua một cái rồi lại tiếp tục công việc, còn tôi thì đang cẩn thận tưới nước lên từng chậu hoa.

Có phải lúc này mọi người sẽ nghĩ tôi vì mải miết tưới hoa mà không để ý để rồi bị ngã xuống và thầy là người đỡ lấy tôi. Nhưng không, tôi là một người rất sợ đau. Cho dù chỉ là vết chích nhỏ cũng thấy đau nên đối với những việc như vậy thì tôi luôn đặt sự an toàn lên hàng đầu. Chậu nào xa quá tầm với là tôi lại đứng xuống và di chuyển ghế ra đó, tuy có hơi mất công nhưng như vậy an toàn hơn.

Số chậu hoa thầy treo không nhiều, chỉ một lát là tôi đã tưới xong. Đứng xuống dưới, tôi đặt ghế về vị trí cũ rồi mới ra chỗ thầy.

"Thầy ơi, em làm xong rồi."

Thầy không nói gì mà chỉ chú tâm chăm sóc vườn rau mà thầy đã trồng. Thầy muốn im lặng nên tôi cũng không nhiều lời mà đứng đằng sau chờ. Nhìn thầy tỉ mỉ bón phân cho từng luống rau, ánh mắt của tôi không tự chủ mà bị cuốn hút vào. Đôi bàn tay thon dài không ngại bị bám bùn đất cẩn thận từng chút chăm sóc những chiếc lá non nớt, kì lạ là chỉ đứng sau nhìn tấm lưng của thầy nhưng tôi lại có cảm giác giây phút này con người, tính cách, sự dịu dàng mà thầy đã cố giấu đi lại đang hiển hiện trước mắt tôi. Tôi thấy một người thầy khác hoàn toàn, không phải sự dịu dàng khiên cưỡng cũng không trầm lặng như mọi ngày. Mà toàn bộ tâm trí, trái tim của thầy đều đặt vào công việc này. Trông thầy bây giờ giống như một vị thần đang ẩn nhẫn dưới nhân gian, vì không để ý mà vô tình tỏa ra ánh hào quang vốn đã bị lẩn sâu vào trong trái tim.

Tôi đã ngây người, cả con người như bị sững lại. Trong đôi mắt của tôi chỉ còn hình bóng thầy, người thầy ôn nhu mà tôi khó lòng bắt gặp. Tôi không dám rời mắt ra chỗ khác sợ rằng bản thân chỉ rời mắt một xăng ti mét thì tôi sẽ không bao giờ nhìn lại được hình ảnh này lần thứ hai.

Vì ngây ngốc đứng nhìn mà tôi đã không phát hiện ra thầy làm xong từ bao giờ, thầy đứng trước mặt tôi. Gương mặt vẫn là nét trầm lặng, hơi thở không mang sự ấm áp. Thanh âm nhàn nhạt không cảm xúc nói.

"Em ở đây đợi tôi."

"Vâng." Tâm trí của tôi lúc này như đang trên mây, không nghe thầy nói gì mà thất thần trả lời theo bản năng. Khi không còn nhìn thấy bóng dáng của thầy nữa thì tôi mới chợt bừng tỉnh.

Nghĩ lại hành động khiếm nhã của mình, tôi bất giác vỗ liên tục vào mặt. Thật không ngờ lại có lúc tôi nhìn chằm chằm vào thầy còn không chớp mắt lấy một cái.

Tôi cố gắng ổn định lại tinh thần để cho bản thân quên đi hình ảnh đáng xấu hổ vừa xảy ra.

Chờ khi thầy đi lên thì trên tay đã cầm thêm một ấm trà thủy tinh bên trong là loại nước màu xanh biếc kèm theo là hai chiếc chén nhỏ cũng bằng thủy tinh. Vừa nhìn tôi liền biết đó là trà hoa đậu biếc, tuy rất thích hoa đậu biếc nhưng cứ nghĩ đến việc phải uống trà là tôi lại thấy không vui nổi.

Tôi ngồi trên ghế nhìn thầy đặt hai chiếc chén lên bàn và cẩn thận rót nước vào trong.

Thầy đặt ấm trà trên bàn, ngồi xuống đối diện tôi và nói "Xem như lời cảm ơn vì em đã giúp tôi tưới hoa."

"Dạ." Tôi cầm chén trà lên thổi hơi vào trong chén để làm giảm độ nóng của nước trà. Trong đầu lại không ngừng nghĩ, thà rằng thầy không cảm ơn em còn tốt hơn.

Thấy chén trà đang nguội dần, tôi không còn cách nào đành nhấp thử một ngụm. Không thấy vị gì nên tôi lần nữa uống thử, lần này uống nhiều hơn. Phát hiện ra nó không có vị đắng hay vị ngọt như tôi đã tưởng. Cảm giác như đang uống nước lọc, chỉ có điều vị của nó lạ hơn một chút. Tôi hơi bất ngờ, sau cùng một lần uống hết chén trà. Đối với loại nước này tôi không ghét cũng không thích lắm.

Trong lúc tôi đang cố uống hết chén trà thì thầy bất ngờ hỏi một câu, làm tôi bị sặc lên đến tận mũi.

Thầy hỏi "Em với Lâm Phong đang yêu nhau sao?"

"Khụ khụ...em...khụ...em...không..." Bị sặc nên tôi không thể trả lời một cách rõ ràng.

"Em không thể yêu cậu ta."

"Khụ khụ."

Tôi che miệng vừa ho vừa kinh ngạc nhìn thầy. Bởi giáo viên khi biết học sinh có người yêu đều sẽ nói "không nên" riêng thầy lại dùng từ "không thể" để nói với tôi. Tuy tôi và anh không có gì với nhau nhưng tại sao thầy lại nói tôi không thể yêu anh ấy? Và tại sao thầy lại biết tôi và anh ấy có quen nhau?

Đợi khi không còn bị sặc nữa thì tôi mới lên tiếng "Sao thầy lại biết em với anh ấy quen nhau vậy? Còn nữa tại sao em với anh ấy không thể yêu nhau chứ?"

Hỏi xong tôi mới phát hiện ra câu hỏi của mình dường như có chỗ không đúng. Hỏi vậy chẳng khác nào muốn nói rằng mình và anh ấy đang hẹn hò với nhau.

Thầy không để ý mà tiếp tục nói "Em còn đi học, không thể yêu."

Về lý do này thì không còn xa lạ gì, bất kì ai cũng vậy đều không mong muốn học sinh của mình biết yêu sớm. Nghĩ lại có lẽ do thầy là một người kiệm lời nên cách nói chuyện có hơi thẳng thắn.

Nhưng còn một câu hỏi mà thầy chưa trả lời, tôi lại hỏi lại lần nữa "Mà sao thầy biết em với anh ấy có quen nhau?"

"Lúc sáng tôi thấy em và cậu ta đi cùng nhau." Ra là vậy, chỉ đơn giản như vậy mà thầy lại nghĩ tôi đang yêu anh ấy.

"Em với anh ấy chỉ là bạn bình thường thôi, không có gì cả."

"Vậy thì tốt."

Nói xong thầy lại tiếp tục thưởng thức chén trà trên tay. Không còn gì để nói nên tôi và thầy giữ nguyên trạng thái im lặng như vậy cho đến khi bắt đầu giờ học.