Giấc Mộng Thanh Xuân

Chương 23: Ngày Trung thu, nụ cười của thầy



Tôi và thầy trò chuyện thêm được vài ba câu thì trống vào lớp. Sau khi chào thầy, tôi vội vàng chạy về lớp. Thế nhưng trong lòng của tôi dường như vẫn luyến tiếc khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tôi và thầy đã từng tâm sự qua tin nhắn vô số chuyện trên trời dưới đất. Nhưng đây lại là lần đầu tôi ngồi đối mặt trò chuyện tâm sự với thầy, cảm xúc đương nhiên sẽ khác so với lúc nhắn tin. Và cho đến tận khi ngồi trong lớp học nghĩ lại chuyện vừa xảy ra thì trái tim của tôi vẫn đập liên hồi. Nó giống như có thứ gì đó đang nhảy nhót trong lồng ngực làm cho tôi bị nghẹt không thở nổi, tôi bất giác đặt tay lên lồng ngực mình. Như để trấn an trái tim hưng phấn đang nhảy nhót bên trong.

Tôi không biết cảm giác này gọi là gì, nó rất ít khi xuất hiện. Lần đầu tôi có cảm giác như vậy là khi tôi đang học lớp 7 và được một anh trai là bạn của một người thân chủ động bắt chuyện, trong khi mọi người đều xa lánh tôi vì ít nói thì anh ấy là người đầu tiên bắt chuyện với tôi, cười đùa với tôi. Mặc dù sau đó, tôi và anh không thân thiết hơn được bao nhiêu. Có lẽ anh ấy đã quên tôi từ lâu, cũng vì tôi rất ít cười và chỉ có những lúc anh hỏi thì tôi mới trả lời. Nhưng anh ấy lại mang đến cho tôi một kí ức khó quên. Hình ảnh của anh, nụ cười tỏa nắng đó tôi vẫn luôn khắc ghi trong lòng.

Vừa kết thúc tiết thứ tư, cả lớp ngay lập tức nhao nhao đi chuẩn bị. Mỗi người một việc, ai khéo tay thì phụ trách vẽ trang trí trên bảng, ai mua bánh kẹo thì chịu trách nhiệm phân chia. Còn có những bạn không có công việc cụ thể thì lại hỗ trợ nhau kê bàn thành một hình chữ U và sau đó là chọn chỗ ngồi đợi. Lúc thầy lên lớp thì mọi người đã chuẩn bị gần xong, thầy không có yêu cầu gì để cho lớp tự trang trí tự sắp xếp. Dù có không được chỉn chu nhưng cũng là sự đoàn kết và nỗ lực của cả lớp đã cố gắng tạo ra.

Thầy ấy ngồi ở chỗ bàn giáo viên nhìn các bạn ấy phân chia bánh kẹo cho từng bàn, vì là ăn ngọt nên đồ ăn cũng rất phong phú. Có bánh, bim bim, kẹo và cả nước ngọt. Phân chia bánh kẹo cho cả lớp xong thì lớp trưởng Lan Vy chủ động lên bục giảng mời thầy.

"Em mời thầy xuống ăn chung với chúng em ạ."

"Tôi không ăn, các em cứ ăn đi." Thầy ấy không nhìn lớp trưởng nhưng cũng không tỏ ra thái độ khắc khe hay nghiêm nghị ngược lại có phần dịu nhẹ hơn mọi ngày.

"Thầy xuống ăn với bọn em đi ạ." Dường như cả lớp cũng cảm nhận được nên thay phiên nhau mời thầy xuống.

"Thầy mà không ăn thì bọn em ăn mất ngon đấy ạ." Thúy Mai vẫn luôn là người nhiệt tình nhất lớp.

Linh Chi cũng đứng lên tiếp lời "Thầy ơi, thầy ăn thì bọn em mới dám ăn."

"Thôi được rồi."

Thầy ấy không thể từ chối được nữa nên đứng dậy và đi xuống phía dưới lớp học, có mấy bạn chủ động đứng dậy mời thầy ngồi ở chỗ của mình. Mặc dù thầy ấy rất là nghiêm khắc nhưng suy cho cùng giá trị nhan sắc của thầy vẫn khá cao và đôi khi thầy cũng tạo ra các phần thưởng cho lớp nên mọi người không đến nỗi không thích thầy ấy. Chỉ là hình như tôi có phần may mắn hơn các bạn đó, vì tôi ngồi ngay đầu cạnh bàn giáo viên nên thầy đã chọn ngồi cạnh tôi.

Bắt đầu buổi liên hoan cũng không có chương trình gì đặc biệt, ai thích ăn gì thì tùy tiện lấy ăn. Đa phần mọi người đều cười đùa trò chuyện với nhau, đôi khi có mấy bạn chủ động đi rót nước ngọt mời thầy uống. Tôi ngồi bên cạnh thầy cũng áp lực không kém, mấy bạn ở gần mời thầy uống đều cố ép tôi vào trong tường muốn vượt qua để rót nước cho thầy. Lần nào đang ăn cũng phải nép vào trong nhường chỗ cho mấy bạn đó, lúc sau thầy có để ý mới ngăn mọi người nói rằng không muốn uống nữa.

Kết thúc, cả lớp mỗi người một tay dọn dẹp và kê lại bàn ghế về vị trí cũ. Sắp xếp xong còn dư khá nhiều bánh kẹo, tuy nói là chia nhau nhưng ai nhanh tay hơn thì người đó lấy nhiều. Tôi cũng thích ăn, cơ mà lại lười tranh giành nên đeo cặp về trước. Dù sao có chen vào thì cũng bị đẩy ra mà thôi.

Chiều nay tôi phải đi học thêm cho nên phải về sớm một chút vì số bài tập thầy giao cho tôi vẫn chưa làm chưa xong. Tôi có cảm giác thầy cho bài tập càng ngày càng thuận tay, cứ mỗi hôm lại thêm một đến hai bài nữa. Lượng bài tập luôn không giảm ngược lại còn tăng lên khá nhiều. Tôi không cãi lại thầy, cũng không dám cãi nên hôm nào cũng bất lực làm đến đêm khuya. Có nhiều hôm tôi nhắn tin một cái là thầy trả lời ngay tức thì, có hôm thầy soạn giáo án còn xong trước tôi. Nhưng được nhắn tin với thầy vẫn là vui nhất, tôi không thấy cô đơn vào mỗi buổi tối nữa. Mà gần đây tôi mới phát hiện ra liên đội trưởng đã chấp nhận lời mời kết bạn của mình nhưng anh không nhắn tin nên tôi cũng lười chủ động, dù sao thì tôi cũng không muốn làm phiền anh ấy.

Tôi vui vẻ cầm sách vở sang nhà thầy học, bây giờ tôi ở nhà thầy còn nhiều hơn ở nhà của mình. Mỗi lần bố mẹ tôi cãi nhau tôi cũng đều trốn sang bên đấy, ở đó tôi thấy an toàn và thoải mái hơn nhà mình rất nhiều.

Đến khi vào trong nhà tôi không nhìn thấy gì ngoài túi bánh kẹo và bim bim ở trên bàn uống nước. Lúc đầu tôi còn tưởng hôm nay thầy hào phóng mua đồ ăn vặt cho tôi, đến lúc nhìn kỹ mới thấy là bánh kẹo còn thừa của buổi liên hoan. Tôi không nghĩ thầy lại đi lấy mấy cái này đâu.

"Em đến rồi à?" Thầy ấy đi từ trong nhà ra.

Tôi vội vàng thu lại ánh mắt của mình nói "Em chào thầy."

"Sao thế?" Thầy vẫn nhìn ra tôi có chút kì lạ, thà rằng tôi làm như không thấy thì có lẽ thầy cũng không nhìn ra.

Tôi bối rối giải thích "À... thì em thấy hơi lạ, tự nhiên trong nhà thầy lại có túi bánh kẹo."

"Cái đó tôi cũng không biết ai treo vào xe của tôi." Thầy vừa nói vừa sắp xếp lại bàn học "Nếu em thích thì cứ lấy mà ăn."

Nghe được câu này ánh mắt của tôi sáng rực lên, có đồ ăn miễn phí ai mà không thích chứ. Nhưng dù sao vẫn phải khách sáo mà nói.

"Mấy bạn trong lớp cố tình để phần cho thầy, em ăn hình như không được hay cho lắm." Tuy nói là vậy cơ mà tôi vẫn tiến lên cầm nó trên tay, bởi vì tôi chắc chắn có để đây thì thầy ấy cũng không ăn đâu. Vì mẹ tôi mỗi lần cúng cụ đều sẽ mang bánh kẹo hay hoa quả sang mời thầy ăn nhưng lần nào thầy cũng mang ra cho tôi, mà đa số chúng đều là mẹ tôi lựa theo sở thích của tôi mà mua. Nên tôi không thể không ăn.

"Tôi không thích ăn bánh kẹo. Em ngồi đợi tôi một lát, tôi đang bận chút việc." Thầy nói xong liền đi vào, cũng không quan tâm xem tôi có trả lời hay không.

Ngó vào nhìn thấy thầy đang dọn dẹp ở bên trong, thầy ấy có vẻ khá rảnh giữa trưa người ta đi ngủ thì thầy lại đi dọn dẹp. Mà tôi cũng không bận tâm lắm, vừa hay là dịp tốt để tôi xử lý đống bánh kẹo đó. Tôi còn tiện tay lấy luôn laptop thầy để ở trên bàn ra mà mở hoạt hình ra vừa ăn vừa xem.

Trong lúc chờ đợi thầy tôi đã ăn hết bánh kẹo từ lâu rồi nhưng thầy vẫn chưa ra, ngồi đợi thầy có hơi lâu nên tôi mở nhạc lên nghe và nằm bò ra bàn. Không biết vì lý do gì mà trưa nay tôi lại thấy buồn ngủ, tôi không bao giờ ngủ trưa nhưng hôm nay trước khi sang nhà thầy tôi suýt chút nữa lại ngủ quên. Cũng may sau đó tôi bỗng giật mình tỉnh giấc, bây giờ vừa nghe nhạc vừa nằm ườn ra bàn mí mắt của tôi lại bắt đầu nặng trĩu. Có cảm giác như đôi mắt của tôi vô cùng mệt mỏi không còn sức để mở ra nữa. Nó cứ nhắm nghiền lại như vậy cho đến khi tôi ngủ quên lúc nào không hay.

Trong khi ngủ tôi đã mơ thấy một giấc mơ kì lạ, đó là hình ảnh thầy đang bế tôi vào phòng ngủ. Thầy ấy nhẹ nhàng đặt tôi lên giường rồi vén những sợi tóc con đang chĩa vào mắt tôi sang một bên. Sau đó thì tôi không còn biết gì nữa, cứ mê man trong những giấc mơ vô tận của mình.

Rất lâu sau cũng không biết là lúc nào, tôi mơ màng tỉnh giấc. Nhìn xung quanh căn phòng tối om tôi trở mình quay sang bên kia. Trong đầu đang nghĩ trời còn chưa sáng nên ngủ thêm một lúc nữa. Nhìn lại cánh cửa phòng hôm nay có chút lạ thì tôi mới giật mình choàng tỉnh giấc. Tôi ngồi bật dậy nhìn xung quanh, nhớ lại vừa mới đây tôi còn đang ngồi chờ thầy dạy học, không hiểu tại sao lại nằm trong này. Mà khoan đã, tôi sực nhớ ra giấc mơ kì lạ mà tôi vừa mơ thấy. Dường như nó không phải là giấc mơ.

Tôi buộc lại tóc và chỉnh trang quần áo rồi rón rén đi chân trần ra, đứng ở bên trong lén nhìn ra ngoài phòng khách nhưng tôi không thấy thầy ở đó.

"Em đang làm gì đấy?" Thầy ấy bất ngờ xuất hiện sau lưng tôi.

Tôi giật mình quay lại bối rối không biết nên nói gì "Dạ, em..."

Thầy đưa tay ra vén những lọn tóc qua mang tai của tôi, do buộc vội vàng nên tôi đã không vén tóc mai lên.

"Em buồn ngủ nên tôi không trách em." Thầy nhìn đồng hồ trên tay rồi nói "Bây giờ là ba rưỡi chiều vẫn còn một tiếng rưỡi nữa mới hết giờ, hiện tại ngồi vào bàn học cũng không muộn."

Thật ra tôi không thấy có lỗi khi ngủ quên đâu, ngược lại còn vui mừng là đằng khác. Tôi cứ nghĩ sắp hết giờ thì không cần học nữa. Nhưng sự thật luôn phũ phàng, tôi ỉu xìu đi đến chỗ bàn học. Trong lúc tôi ngủ thầy cũng đã chấm điểm vở bài tập về nhà của tôi, thuận tiện còn viết luôn cả bài tập về nhà của ngày hôm nay. Bây giờ chỉ cần ngồi vào bàn và học đến hết giờ.

Thầy ấy bắt đầu thao thao bất tuyệt với những bài giảng của mình, đối với phân tích tác phẩm văn học thì thầy mở hình ảnh sơ đồ phân tích trên máy tính ra để cho tôi chép vào, thầy dạy cho tôi cách vẽ sơ đồ dễ hình dung và dễ thuộc nhất. Vì chỉ có hơn một tiếng nên rất nhanh liền hết giờ, thầy vừa thông báo hết giờ một cái là tôi gấp sách vở lại và nằm ườn luôn ra bàn.

Thầy đứng dậy sắp xếp lại sách vở và tài liệu "Em không về à?"

"Dạ không, bây giờ em chưa muốn về." Tôi tỏ ra uể oải mà trả lời thầy.

"Sao thế?"

"Không có, bây giờ em về nhà cũng không làm gì nên chưa muốn về thôi ạ."

Sự thật là lúc sáng mới đi học về tôi ngồi chơi điện thoại thì bị bố mắng không ra dọn cơm nhưng trước đó tôi cũng hỏi mẹ rồi, mẹ tôi nói đợi bố tôi về rồi ăn một thể. Đến khi bố tôi về không biết tức giận ở đâu mà quát tháo hết người này đến người kia. Bố tôi cứ xả một tràng, tôi đã quá quen nên im lặng đi dọn cơm, dọn xong thì vào phòng luôn. Dù sao ăn cũng không thấy ngon. Còn bây giờ thì mẹ tôi lại đi ăn cỗ không có nhà nên tôi không muốn về chút nào.

Tôi vẫn nằm bò trên bàn và quay mặt về hướng của thầy nói một câu nửa đùa nửa thật "Hay em ở lại ăn cơm với thầy nha."

"Tùy em."

Tôi cười không đáp lại, dù rất muốn nhưng tôi cũng không dám ở lại ăn. Bố của tôi tính tình rất là thất thường, lúc bình thường thì tôi làm gì cũng không nói nửa lời. Nhưng cứ lúc bố tức giận không biết lý do là tôi biết mình lại có chuyện, dù lúc đó tôi làm gì thì cũng bị mắng. Ngồi học bài thì nói là thấy bị mắng nên giả vờ học mà không học bài thì bị nói là suốt ngày chơi, không thì cũng là "Nói nó thế mà nó cứ trơ cái mặt ra, không biết đường tự giác mà ngồi vào bàn học bài". Tôi bất lực không cãi lại, bởi vì cho dù tôi làm cái gì cũng là sai. Ngay cả khi tôi cãi lại thì cũng chính là một cái sai.

Tôi không phủ nhận mình là một kẻ lười biếng nhưng chỉ cần có bài tập về nhà thì tôi đều sẽ làm đầy đủ. Dù là nhiều hay ít dù phải thức khuya dậy sớm thì tôi cũng cố gắng hoàn thành. Là vì tôi có thói quen làm việc trước rồi mới chơi, tôi rất ghét khi đang chơi vui vẻ thì phải dừng lại để học bài. Như vậy càng làm tôi khó tập trung.

Sáu giờ hơn, tôi vẫn ở nhà thầy mà không muốn về. Tôi luôn lo lắng và bất an, chỉ sợ về nhà lại bị mắng. Mẹ tôi thì đi ăn cỗ vẫn chưa về cho nên tôi càng không thể về. Ở nhà thầy rất thoải mái, tôi sử dụng laptop của thầy nhưng thầy ấy không nói gì để mặc cho tôi dùng. Chơi chán thì tôi lại lên sân thượng tưới hoa ngắm cảnh vì đang là giữa thu nên đến hơn sáu giờ thì trời mới chập tối.

Tôi đứng sau lan can hết nhìn đông rồi nhìn tây. Sau đó lại nhìn xuống dưới, tôi nghe thấy ở trên đường gần ngõ nhà mình đang phát ra những âm thanh vô cùng là náo nhiệt. Tiếng trống, tiếng nhạc xập xình và vô số âm thanh hô hào từ nhiều người người khác nhau. Trên đường có vô số những đứa trẻ con người lớn đang đi bộ phía sau kiệu và hiển nhiên không thể thiếu đi mấy người múa lân đi trước. Còn có một người giả làm ông Địa đi đầu vừa nhảy múa vừa vẽ dáng trêu trọc hai đầu lân. Nhìn những hình ảnh này làm tôi gợi nhớ đến khi mình còn nhỏ, tôi cũng như những đứa trẻ ngây thơ đó hồn nhiên vui vẻ đi đằng sau kiệu rước. Lúc đó tôi luôn đi cùng anh chị em họ của mình, đi một vòng quanh làng rồi dừng lại ở nhà văn hóa chờ được phát kẹo. Tuy rằng những túi kẹo đó không phải loại kẹo đắt tiền gì nhưng khi đó tôi rất vui vẻ rất hạnh phúc. Điều làm tôi vui vẻ không phải chỉ đơn giản là một túi kẹo mà nó còn là một kí ức đẹp một vùng trời tuổi thơ của tôi.

Bây giờ anh chị họ của tôi người đi làm người đi học, chỉ còn tôi và Ánh Ngọc là hay đi chơi cùng nhau. Một năm có khi tôi gặp anh chị chưa đến mười lần, mặc dù nhà của chúng tôi khá gần nhau nhưng ai cũng có việc riêng nên mọi người dần xa cách với nhau.

Khi tôi còn đang dựa vào lan can mà hồi tưởng thì bỗng nhiên trong đầu tôi xuất hiện một ý nghĩ táo bạo, đó là tôi muốn cùng thầy ra đó xem. Tôi muốn biết một người yên tĩnh như thầy khi ra đó liệu có tỏ vẻ gì khác lạ hay không. Dù tôi hơi do dự sợ thầy sẽ không đồng ý nhưng tôi vẫn nhất quyết đánh liều một lần. Tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này, hy vọng sẽ làm thầy ấy vui vẻ thoải mái hơn. Thầy đối xử với tôi rất tốt nhưng lại chưa từng thật tâm mỉm cười với tôi. Với tôi hay với tất cả mọi người thầy ấy luôn tỏ ra hờ hững lạnh nhạt, chỉ có một lần duy nhất thầy đến nhà tôi tỏ ra dáng vẻ dịu dàng. Cơ mà lần đó dáng vẻ dịu dàng mà thầy thể hiện ra làm tôi cảm giác như thầy không thực sự như vậy, có gì đó khá là miễn cưỡng. Ngày hôm đó thật lòng tôi không thấy thoải mái chút nào, tuy nhiên về sau tôi không còn thấy dáng vẻ dịu dàng miễn cưỡng đó của thầy nữa. Còn bây giờ thầy có vẻ dễ chịu hơn nhưng cũng không thay đổi nhiều lắm.

Tôi vội vàng chạy xuống dưới, tìm quanh khắp nhà mới thấy thầy đang nấu ăn trong bếp. Tôi bước những bước chân dài đi đến bên cạnh thầy.

"Thầy ơi, em muốn đi xem rước đèn."

Thầy vừa đảo rau trong chảo vừa trả lời tôi "Em không cần xin phép tôi."

"Nhưng... nhưng mà... em" Tôi ấp a ấp úng khó khăn tìm lý do "Nhưng... em ngại đi một mình, thầy đi cùng với em được không?"

"Bây giờ tôi đang bận, để khi khác đi." Thầy nhìn cũng không cần nhìn mở miệng ra liền từ chối.

"Người ta chỉ rước hôm nay thôi, thầy đi cùng em đi mà." Nghe thấy âm thanh rước đèn đang đến gần, tôi hấp ta hấp tấp vỗ tay vào bàn bếp "Thầy ơi, người ta đang vào đến cổng rồi kìa."

Thầy vẫn không để ý tôi, thầy đổ món rau xào vào đĩa rồi tắt bếp. Và rồi quay ra dọn cơm. Trước khi xuống đây tôi đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất là bị thầy từ chối. Nhưng tôi vẫn bứt rứt khó chịu trong lòng, dù biết rất khó để thầy đồng ý mà tôi vẫn cố chấp muốn thử một lần. Bây giờ trong lòng không thoải mái tôi không còn tâm trạng ở lại nữa mà bước thật nhanh ra bên ngoài.

"Em không đợi tôi à?" Câu nói của thầy làm cho tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Ngay lập tức tôi quay lại hỏi thầy "Em tưởng thầy sắp ăn cơm?"

"Tôi dọn ra trước để về rồi mới ăn."

Mấy món mà thầy dọn ra trước đó, bây giờ đang nằm gọn trong chiếc lồng bàn hình tròn làm bằng inox. Tôi tỏ ra phấn khích không nghĩ nhiều mà đi luôn ra ngoài, còn thầy thì thong thả đi đằng sau.

Ra đến ngoài cổng, tôi thấy đội múa lân đang uyển chuyển tạo nên những động tác vừa sinh động vừa lạ mắt. Đôi khi người đằng sau nhấc bổng người đằng trước lên để trông con lân giống như đứng bằng hai chân. Xung quanh hàng xóm và mấy đứa trẻ đều ra ngoài xem, những người hàng xóm mỗi người một tay cầm tiền quyên góp cho đội rước đèn. Mẹ tôi cũng trong số đó, mẹ đang đứng ngoài cổng chờ có, người đến gần rồi góp số tiền mẹ đang cầm trên tay.

Đội rước đèn này không phải do làng tổ chức, đến gần tôi mới nhìn thấy đồng phục mà họ đang mặc. Họ là những anh chị trẻ tuổi trong làng cùng thành lập một câu lạc bộ, chuyên đi giúp đỡ người nghèo và trẻ mồ côi. Anh chị ấy vào mỗi cuối tuần đều sẽ đi quét dọn đường và đình chùa trong làng. Còn thường xuyên tổ chức các hoạt động cho trẻ em trong làng, như các trò chơi dân và các buổi biểu diễn văn nghệ. Và làm rất nhiều việc tốt khác nữa, họ còn nhiều lần được lên TV trong chương trình việc tử tế. Lần này họ đi quyên tiền cũng vì tổ chức văn nghệ và phát bánh kẹo cho trẻ con trong làng. Cho nên các anh chị ấy đi đến đâu cũng được mọi người chào đón.

Một người đóng vai ông Địa bỗng múa may nhảy nhót ở trước cổng nhà thầy, thầy hơi nhíu mày lại. Không tỏ vẻ khó chịu hay tránh né. Mục đích của người đó là hy vọng thầy sẽ góp tiền. Nhưng nếu một lúc không thấy thầy cho tiền thì người đó sẽ tự rời đi.

Tôi kéo thầy cúi thấp xuống nhỏ giọng nhắc nhở.

"Người ta đang muốn xin thầy góp tiền đấy."

Thầy nghe xong rút trong ví ra tờ hai trăm đưa cho người đóng vai ông Địa. Người đó dùng hai tay nhận lấy và cúi đầu cảm ơn. Sau đó quay ra làm trò trêu chọc mấy đứa trẻ, xong rồi họ lại tiếp tục đi. Mấy đứa trẻ con và người lớn cũng đi theo, vì câu lạc bộ rước đèn quanh làng xong thì sẽ quay lại nhà văn hóa làng tổ chức biểu diễn văn nghệ. Các tiết mục đều do các em nhỏ đăng ký và các anh chị trong câu lạc bộ biểu diễn. Tôi không đi xem nhưng nghe mọi người nói hôm nay câu lạc bộ sẽ biểu diễn hài kịch chú Quậy cung trăng và biểu diễn đánh trống.

Đội rước đèn vừa đi qua, ngõ nhỏ đang nhộn nhịp bỗng im ắng hẳn. Tiếng nhạc, tiếng trống, tiếng hò reo cũng nhỏ dần. Ai về nhà nấy, tôi định theo thầy vào trong thì mẹ gọi về ăn cơm. Theo thói quen tôi quay lại chào thầy. Khi quay lại tôi vô tình thấy trên mặt thầy lần đầu xuất hiện một đường cong dịu nhẹ hài hòa từ khuôn miệng của thầy, tuy rằng ánh sáng đèn khá yếu nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Có vẻ như thầy đang cười, là một nụ cười thật tâm xuất phát từ niềm vui mà thầy đang cố giấu. Tôi không dám nhìn lâu mà chào thầy và đi về nhà.

Nhưng dường như tôi đã thành công.