Giác Ngộ

Chương 104: Tiểu điếm kì lạ.





Ngay khi phát giác Bạch công tử không biết đã rời khỏi đây từ đời nào, đám người kia rốt cuộc mang theo sự bất mãn tản ra, mỗi người đi một hướng.

Một lần nữa trở về phòng, Vân Ngạo Phong ngay lập tức ngả người xuống giường. Gác tay lên trán suy nghĩ vẩn vơ.

Nhìn chòng chọc vào trần gỗ hồi lâu, lại quay sang nhìn người duy nhất có mặt trong phòng. Ngặt nỗi, chẳng thấy người đâu nữa.

Vừa rồi Vân Ngạo Phong vào phòng vốn không đóng cửa, từ bên ngoài có một chút gió thu lùa vào, lành lạnh thanh mát.

Không nhìn thấy Vân Tuân Vũ, hắn cũng không mấy để tâm, trực tiếp đi đóng cửa lại.

Quay về ngồi trước bàn gỗ, chống cằm dường như suy nghĩ đến vấn đề gì đó, hắn vói tay vào ống tay áo, mò mẫm một hồi, rốt cuộc lấy ra một chiếc bình sứ nho nhỏ, màu xanh ngọc bóng loáng, nhìn vào có thể phản chiếu lại hình ảnh, cảnh vật bên ngoài.

Kế đến, Vân Ngạo Phong lại từ trong nhẫn trữ vật lấy ra năm lọ sứ. Bề ngoài, màu sắc, hình dáng đều trông tương tự như cái vừa rồi. Những người thị lực không tốt, căn bản không thể tự mình phân biệt được.


Chìa tay lấy một cái tách trà rỗng, hắn bắt đầu đổ thuốc từ trong bình sứ ra, để phân biệt.

Chỉ riêng bình được hắn cất trong tay áo là được đổ trực tiếp xuống tách trà. Đó là một loại thủy dịch màu đen.

Chờ khoảng hai phút, Vân Ngạo Phong lại vươn tay, lấy từng viên thuốc trên bàn theo thứ tự mà cho vào trong chén.

Cầm chén lắc nhẹ vài cái, đan dược đã bắt đầu có biến đổi, nó đang tan chảy.

Ờ, đây là một loại thủy dược có công hiệu..... khó nói, khó nói!

Chẳng là trước kia hắn vô tình nhìn thấy công thức, nổi hứng thú nên chú tâm nghiên cứu. Cũng không hẳn là do hứng thú, mà bởi vì làm cái này vừa có thể nâng cao học thức, vừa có thể nâng cao công lực và tu vi. Suy cho cùng, chỉ có lợi chứ không có hại.

Nhưng là, loại dược này... có hơi lệch tông thì phải a!

Lại chờ thêm một khắc, Vân Ngạo Phong rốt cuộc phát hiện mình thành công rồi!

Nước chứa trong tách, ban đầu có màu sắc vô cùng khó coi. Còn bây giờ, nó giống như nước lã bình thường, không màu, không mùi, không vị.

Vi diệu quá! Những lần trước hắn thử đều là thất bại.

Thủy dược này hắn không cần đến, nhưng nghĩ lại, nếu đổ đi thì có vẻ khá phung phí. Vậy thì, hắn liền đem về... phối giống... động vật... vậy.

Chỉ là, ngay khi Vân Ngạo Phong vừa từ trong giới chỉ lấy ra một lọ sứ trắng muốt, nó thế mà vô duyên vô cớ rơi xuống đất.

Hắn đành cúi xuống nhặt. Đến khi ngẩng đầu lên, trong tầm mắt đã xuất hiện một tử ảnh. Tử y, chính là Mộc Du Tử.

Trên mặt Mộc Du Tử mang theo vài phần hoảng hốt, hơi thở còn chưa kịp bình ổn.


Vân Ngạo Phong theo bản năng muốn hỏi có chuyện gì xảy ra, Mộc Du Tử đã nhanh như chớp chụp lấy tách trà trên bàn, một hơi nốc cạn, không thừa lấy một giọt.

Khóe miệng Vân Ngạo Phong theo quán tính liền co rút lại. Hành động của Mộc Du Tử quá nhanh, hắn không kịp ngăn cản, thật sự là có chút... không biết nên làm thế nào a.

Nhìn đến trên mặt hắn biểu tình dị thường, Mộc Du Tử không khỏi có chút nghi hoặc.

Sau khi phản ứng lại, Vân Ngạo Phong liền chỉ vào tách rỗng trên tay đối phương: "Ngươi... có biết mình vừa uống cái gì không?"

Nghe được thanh âm của hắn có pha lẫn một chút run rẩy. Mộc Du Tử đưa mắt nhìn chén sứ trắng muốt trong tay mình, nghi hoặc hỏi: "Trà. Không phải là trà sao?"

Vân Ngạo Phong rất muốn nói là "không phải", nhưng lời vừa đến bên miệng lại biến thành ba chữ: "Thôi bỏ đi..."

Thôi bỏ đi, ta cũng không thể nói, nam nhân uống cái này vào... có thể có thai a...

Mộc Du Tử cũng không tra hỏi nữa, mà đột nhiên trở nên nghiêm túc, giọng điệu trịnh trọng nói: "Xảy ra chuyện rồi, Tuân Vũ và Vô Ly đều không thấy đâu nữa. Ta đã tìm xung quanh đây rất nhiều lần, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của họ."

Nghe đến câu này, Vân Ngạo Phong dường như kích động đến muốn nhảy dựng, kinh hô ra tiếng: "Họ đã đi đâu?"

Nhưng rất nhanh, hắn liền đã bình tĩnh lại: "Có lẽ họ đi dạo phố thôi cũng nên."

Mộc Du Tử ngược lại rất không bình tĩnh, lập tức phản bác: "Không. Chỗ này rất kỳ lạ, ta phóng thần thức ra đều bị thứ gì đó chặn lại, không thể thăm dò được!"

Vân Ngạo Phong cũng cảm thấy khách điếm này kỳ lạ, chỉ là hắn không mấy để tâm. Mộc Du Tử tính ra tu vi cao như vậy, ngay cả thần thức đều bị chặn lại. Điều này, chỉ sợ hai người kia gặp phải nguy hiểm.

Nghĩ cũng chẳng nghĩ được nhiều, lập tức chạy đi tìm người.

Vân Ngạo Phong men theo từng bậc thang để xuống lầu một. Nhưng xuyên qua kết giới rồi, lão bá kia đều không thấy. Ngay cả khung cảnh ở đây cũng thay đổi một cách chóng mặt.


Vừa rồi còn bước trên bậc thềm, bây giờ đã đặt chân vào một khoảng âm u lạnh giá.

Xung quanh đều là sương mù dày đặc, ngay cả Vân Ngạo Phong nhìn cũng muốn nhìn không rõ.

Chỉ thấy trước mặt hắn là một con đường dài hẹp. Quay lưng đã không thấy khách điếm đâu nữa. Trái lại, đây cũng là một con đường, chỉ là nó có ngã rẽ.

Trong lòng có chút hoảng, nhưng rất nhanh hắn liền đã bình ổn lại. Bước chân đi về phía trước, càng đi càng giống như sương mù ít dần.

Đến giữa đường, đột nhiên cảm giác cả người lạnh buốt. Hắn theo bản năng xoa xoa hai cánh tay, từng lớp da gà đều rớt xuống đất.

Vừa đi, lâu lâu hắn lại buông giọng gọi đại ca, nhị ca. Nhưng đều không có tiếng trả lời.

Trước mắt đã là đường cụt rồi, hai bên đường cũng chỉ có vài cây cổ thụ to lớn, mà ngay cả một bóng người cũng không thấy.

Đang định xoay chuyển bước chân, đột nhiên tầm mắt của Vân Ngạo Phong lại lọt vào một bóng người.

Là Vân Tuân Vũ!