Giác Ngộ

Chương 116: Đã muộn rồi





Một chưởng này, trực tiếp đem áo choàng trên người Thiên Minh đánh rơi.

Vân Tuân Vũ lại không dừng lại ở đó, tiếp tục ra đòn. Biên Á đang truyền chút linh lực cho Thiên Minh, trên tay cũng không rảnh rỗi, không thể cùng người khác chiêu đối chiêu.

"Tần Lạc, ngươi còn đứng ngây ra đó làm cái gì, mau ngăn hắn lại!" Nghe được sự tức giận của Biên Á, Tần Lạc rốt cuộc cũng động thân, vươn mình lên tiếp chiêu.

Tần Lạc đường đường là một trong hai cánh tay đắc lực của Đế Tôn, thực lực tất nhiên là vượt xa Vân Tuân Vũ. Chỉ là, vị Đế Tôn này lại không phải là Thiên Minh, mà là một người khác.

Vân Tuân Vũ chưởng nào đều mạnh như chưởng nấy. Tâm tình y đang không ổn định, mỗi lần ra tay đều dùng hết sức lực, nhưng y dường như không biết mệt mỏi là gì.


Biên Á đang áp chế độc tính trong người Thiên Minh. Thiên Minh vốn là một người rất mạnh, chỉ là mấy ngàn năm trước cùng đệ đệ tương tàn một trận, cuối cùng bị trúng độc, da thịt vĩnh viễn không thể tiếp xúc với ánh mặt trời.

Nhưng đệ đệ của Thiên Minh còn thê thảm hơn nhiều, đến khi chết cũng bị hắn ngũ mã phanh thây, xương thịt băm nhuyễn đem cho chó ăn.

Thiên Minh vốn chẳng phải người Ma tộc, nhưng hắn lại tu ma, vì hiểu lầm, vì hận, cũng là vì tình mà sa chân vào ma đạo.

Hắn sống mấy vạn năm rồi, nhưng vẫn không thể buông bỏ hận thù. Những kiếp sau của người đệ đệ kia hắn đều không tha, cuối cùng người nọ lại bị giết chết. Cứ từ kiếp này sang kiếp sau, số phận của một người vĩnh viễn không hề thay đổi.

Lúc này, không gian đột nhiên trở nên vặn vẹo, xao động.

Phút chốc, lại xuất hiện một tên hắc y nhân. Người đó vừa xuất hiện, ngay lập tức liền hướng về Vân Tuân Vũ xuất ra một cây đinh rỉ sắt.

Chỉ là, ở khoảng cách giữa chừng lại bị một lực lượng nào đó ngăn cản.

Đinh Âm thanh vang lên chói tai, từng hồi từng hồi vọng lại, xâm nhập vào màng nhĩ và đại não người nghe.

Thiên Minh lúc này đã khôi phục về trạng thái bình thường, trên người chùm lên tấm áo choàng màu đen khi nãy. Khi hắn ta nghe được thanh âm này, con ngươi âm trầm dường như chợt lóe lên tinh quang, cùng với một cỗ kích động. Nhưng rất nhanh, tia cảm xúc phức tạp đó liền đã bị hắn ta thu hồi.

Mộc Du Tử khi nghe đến âm thanh chói tai này, phản ứng có phần giống với Thiên Minh. Tuy rằng đã biết trước một số vấn đề rồi, nhưng trong đầu hắn vẫn không khỏi tự động hiện lên bốn chữ: Vân Tú Vô Ảnh.

Đó là một thanh bảo kiếm Thiên giai, ngoài sức công thủ mạnh mẽ ra, thì nó còn có một công dụng khác là ẩn thân. Chủ nhân của thanh kiếm đó, chỉ cần cống tế máu tươi là có thể triển khai thuật ẩn thân.


Nhưng Mộc Du Tử vẫn có điều khúc mắc, Vân Tú Vô Ảnh đã thất lạc mấy vạn năm, người biết đến lai lịch, phẩm cấp của nó chưa chắc đã vượt qua một bàn tay. Vậy người sở hữu thanh kiếm này có thể là ai?

Theo lý thuyết, nếu như tu vi của người dùng thuật ẩn thân không cao, thì Mộc Du Tử chắc chắn sẽ nhìn ra thân phận của người này. Chỉ là, Vân Tú Vô Ảnh sẽ tự động giúp chủ nhân che giấu khí tức và hơi thở, người ngoài hoàn toàn không có khả năng phát giác.

Có thể nói, chủ nhân của thanh bảo kiếm này khi thi triển thuật ẩn thân, sẽ giống như tan biến khỏi thế gian, bất kỳ người nào đều cũng không thể nhìn thấy.

Nhưng điểm để nhận biết Vân Tú Vô Ảnh cũng rất dễ, mỗi khi thân kiếm va chạm với kim loại, thì nó sẽ phát ra tiếng vang chói tai, vọng lại từng hồi, không khác gì sóng âm thanh.

Cho nên, phản ứng khẽ vừa rồi của Mộc Du Tử và Thiên Minh, đều để lại trên đầu mấy người kia một cái dấu hỏi chấm.

Lúc này, Vân Tuân Vũ và Tần Lạc vẫn còn đang giao đấu. Tay không dùng vũ khí, chỉ so tài bằng linh lực và độ nhanh nhạy, linh hoạt.

Hắc y nhân kia vẫn tiếp tục động tác tấn công, chỉ là mỗi một cây đinh do gã phóng ra, đều chuẩn xác ở giữa khoảng không bị lực lượng vô hình ngăn lại.

Cứ mỗi lần như vậy, không gian lại truyền đến thanh âm sắc bén nhức tai. Thậm chí, lấn át cả tiếng đánh nhau của Vân Tuân Vũ và Tần Lạc bên kia.

Mộc Du Tử không rảnh để xem bọn họ giao chiến, lực chú ý của hắn đều dồn vào trên người Vô Ly.

Vô Ly bị hạ độc chú, chính là loại độc suýt nữa lấy mạng của Mộc Du Tử.

Hắn khép lại hai ngón tay, từ giữa mi tâm của Vô Ly truyền vào một cỗ linh lực ấm nóng. Tham dò vào từng kinh mạch của y, cố gắng áp chế chất độc sắp chảy vào lục phủ ngũ tạng.


Trong tình thế này, không có người hộ pháp, nếu như có ngoại lực tác động quá mạnh, bao nhiêu linh lực Mộc Du Tử truyền vào, đều coi như đổ sông đổ biển.

Nhưng giống như... trong đầu lo sợ cái gì, thì cái đó lại đến!

Thiên Minh chú ý đến động thái của Mộc Du Tử, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào một điểm truyền ra âm thanh. Lúc này hắn ta rốt cuộc cũng thu hồi tầm mắt, trầm ác liếc sang một bên.

"Vô Ly, giết hắn đi! Giết chết người khiến ngươi đau khổ đi!"

Quả nhiên, người bị hạ độc chú lại chỉ nghe theo lời người hạ chú. Trong nháy mắt, khi Thiên Minh vừa nói ra, Vô Ly bỗng nhiên liền động đậy. Con ngươi khẽ mở ra, đã hoàn toàn biến thành màu trắng dã.

Mộc Du Tử hơi hoảng hốt, nhanh chóng thúc đẩy tốc độ áp chế, nhưng đã không kịp rồi...