Vân Ngạo Phong theo chân Tô Ngọc lên đến lầu thứ tư, lầu bốn cũng như những lầu còn lại, chỉ là hẹp và ít phòng hơn, từ đây nhìn xuống cũng không thấy bóng dáng mấy người Vân Tuân Vũ, hiển nhiên đã bị che khuất.
Hai người bước vào một căn phòng, Vân Ngạo Phong liền phát hiện ở đây có bày kết giới, không chỉ một chỗ, mà lầu bốn này hoàn toàn được bao trong kết giới do Tô Ngọc lập ra.
Bất cứ kẻ nào cũng không thể tự ý vào được, Vân Ngạo Phong hiện tại tu vi chỉ mới là Linh Sư cảnh trung kỳ, nhìn không thấu tu vi của Tô Ngọc, nhưng hắn biết, Tô Ngọc chắc chắn rất lợi hại, ít nhất cũng là Linh Vương cảnh trở lên.
Vân Ngạo Phong ngắm nghía bên trong căn phòng, ở đây khắp nơi đều được đặt các loại thảo dược, phân ra từng khu, nhìn rất gọn gàng quy củ.
Tô Ngọc đi đến chiếc bàn ở giữa phòng, ngồi xuống rót đầy hai tách trà, sau đó mới chậm rãi nói: "Lại đây ngồi đi!"
Vân Ngạo Phong cũng không dài dòng, bước lại ngồi xuống đối diện với Tô Ngọc.
"Lâu chủ... có thể bỏ mặt nạ ra không?"
Nhận được câu hỏi bất ngờ, động tác của Tô Ngọc liền khựng lại, nhưng không trả lời.
Không khí trở nên có chút quẫn bách.
"Công tử có chuyện gì muốn nói với ta? Không cần lòng vòng, trực tiếp khai khẩu đi!" Tô Ngọc mở miệng phá bỏ không khí không tự nhiên trong phòng, động tác trở lại như bình thường. Nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng vào người trước mặt.
"Lâu chủ bị trúng độc!" Tô Ngọc khẽ nuốt yết hầu, kinh diễm ngẩng đầu nhìn Vân Ngạo Phong. Khi hắn nói ra câu này, ngữ điệu rất chắc chắn, còn mang theo ý vị không thể giải thích, nhưng lại càng làm cho người ta cảm giác kiêng kỵ.
"Ta đúng là bị trúng độc, nhưng làm sao công tử có thể nhìn ra?" Tô Ngọc hít một hơi thật sâu nói.
Y bị trúng độc, không phải mới một hai ngày, mà đã được hơn nửa năm. Trong nửa năm đó, y không có ngày nào không ở trong phòng nghiên cứu thuốc giải, nhưng lâu vậy rồi... vẫn ở con số không, một chút tiến triển cũng chẳng có.
Năm nay Tô Ngọc hai mươi tuổi tuổi, là thiên tài sàng lọc kỹ càng trong thiên tài, nửa năm trước vì cứu người y yêu mà bị trúng độc, bây giờ ít nhất chỉ có thể sống được thêm hai năm nữa thôi. Bản thân y là luyện đan sư số một ở Hoa Ngạn thành, thế nhưng ngay cả thuốc giải cũng không tìm được, người được y cứu lại không biết chuyện này.
Cho đến bây giờ, người kia vẫn không biết tình cảm Tô Ngọc giành cho mình. Tô Ngọc cũng không muốn người đó biết, dù gì thiên hạ đồn rằng, y đã chết.
Mà hiện tại y chỉ còn một chút thời gian ngắn ngủi ở trên trần thế. Y không nỡ nhìn người kia đau lòng, cho nên... một mình y gánh vác là đủ lắm rồi.
"Ta nhìn thấy!" Vân Ngạo Phong rũ mắt, vươn tay cầm lấy tách trà, thổi nhẹ, đưa lên môi chậm rãi nhấp.
"Nhìn thấy?" Tô Ngọc trong lớp mặt nạ trắng nhíu chặt mày, chuyện y bị trúng độc chỉ có Mạnh Dao biết, tại sao người trước mặt này... lại nói là nhìn thấy chứ?
"Đúng vậy! Ta nhìn thấy trong mắt Lâu chủ ẩn chứa một tia đau đớn, hơn nữa còn có dấu hiệu bị độc tố xâm nhập. Da mặt nhăn nheo tạo thành hình những vết bỏng nặng, mắt hằn lên tơ máu. Tuy không phải rất đau, nhưng để lâu sẽ ăn mòn tuổi thọ của con người, người bị trúng độc nếu trong vòng hai năm không loại bỏ độc tố ra ngoài, thì sẽ hồn phi phách tán, là do Mạnh Phù đúng không?"
Sở dĩ Vân Ngạo Phong biết những thứ này, lúc trước còn ở Hàn Trúc viện hắn từng đọc qua, có một thời gian rất tẻ nhạt, hôm nào hắn cũng đọc sách để giết thời gian.
"Đúng là do Mạnh Phù gây ra. Ta thật sự không thể nhìn thấu con người của công tử, không biết... những thứ này là ai dạy cho công tử?" Tô Ngọc không còn gì chối cãi, nếu người này đã biết rõ ràng như vậy rồi, y cũng không cần giấu giếm làm chi nữa.
Thế là Tô Ngọc trực tiếp bỏ mặt nạ ra, Vân Ngạo Phong âm thầm hô lên.
Ở trong sách, hình ảnh minh họa cũng không đáng sợ như ngoài đời đâu a...
"Cái này... lúc trước ta tự mình có đọc qua trong sách."
"Ồ, công tử đúng là một người hiểu sâu biết rộng." Tô Ngọc không quan tâm khuôn mặt mình bị người trước mắt nhìn thấy, cũng không để ý đến những lời nói kia. Dù nói thì thế nào chứ, vẫn như vậy thôi. Không thể chữa lành, không thể sống tiếp, nên... cuộc sống như bây giờ tuy chưa thỏa mãn lòng tham của y, nhưng y vẫn nên coi trọng nó thì hơn.
Nếu như khuôn mặt này có thể khôi phục như ban đầu, thì đẹp biết bao?
Đôi mắt kia thật vô tình, mải mai ngạo thị chúng sinh, nhưng nó thật sự rất đẹp, lạnh nhạt mà như hữu tình, người khác chỉ cần nhìn một cái liền bị đắm chìm trong đó.
Vân Ngạo Phong hận nhất là từ chết, huống chi Mạnh Phù này không phải không có cách chữa trị, nhưng biện pháp đó lại là đại kỵ.
Dù vậy thì sao chứ, việc tốt nhất trên thế gian, không gì bằng cứu người nguy cấp, thương kẻ khốn cùng mà!
Một chút đại kỵ có đáng là gì? Nhân nghĩa trị thiên kim, cứu người là việc đức, huống hồ, một nhân tài như Tô Ngọc bây giờ rời bỏ dương thế thì quả thực rất đáng tiếc a.
***
Lạc Nhạn: Mụ tác giác, tại sao ngươi lại thích thú tính cách đập sập tam quan như ta?
Tác giả: Thích chính là thích, nhiều lời, ta đem mi nhốt tù bây giờ!
Lạc Nhạn: Ta im đây, ta không thích bị cầm tù a...