Giác Ngộ

Chương 7: Tứ giai song vĩ thải mãng.





Mấy người Vân Ngạo Phong đi đến chỗ để xe ngựa, nhưng ngựa thì không thấy, Mộc Du Tử cũng biến mất tăm.

Hắn nhìn bốn phía đều bị bao phủ bởi màn đêm, không gian xung quanh vắng lặng đến lạ thường, một tiếng côn trùng kêu cũng không phát hiện, chỉ nghe tiếng gió thổi mạnh khiến lá cây bay bay vang lên tiếng xào xạc.

"Sao lại không thấy Mộc Du Tử đâu?" Vô Ly nói.

"Lúc nãy ta nhìn thấy hắn ta dắt con ngựa sang phía bên kia rồi." Liễu Hi Hiên vừa thở hổn hển vừa đưa tay chỉ hướng tây nam nói.

"Phù, nhị ca, huynh thả tay đệ ra trước đi!" Vân Ngạo Phong bây giờ mới nhớ ra Vô Ly vẫn còn cầm tay hắn.

Nhưng mà công nhận thân thể này mỏng manh dễ sợ, vừa có chạy một chút thôi đã mệt rã rời ra. Làm hắn có sức có lực mà không thể phát huy a...


"Tiểu Phong, đệ mệt lắm hả? Hay là ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi? Để nhị ca và hai người họ đi tìm là được rồi!" Vô Ly lấy tay áo lau mồ hôi cho Vân Ngạo Phong, giọng điệu quan tâm cưng chiều.

Vân Ngạo Phong hơi nghiêng người, tránh né cánh tay không yên phận của Vô Ly, nói: "Nhị ca, không cần đâu, đệ đi cùng các huynh, dù sao thì ban đêm ở đây cũng rất nguy hiểm, một mình đệ sẽ sợ!"

Hắn lén lút hướng Vô Ly làm một cái mặt quỷ, trời tối thế này... có lẽ y không nhìn thấy đi. Bỗng nhiên, từ sau lưng vang lên một giọng nói: "Đệ cứ ở lại đây đi, không cần phải sợ, ca ca ở cùng đệ!"

Chưa kịp phản ứng, Vân Tuân Vũ lại nói: "Vô Ly, đệ cùng Liễu công tử đi tìm Mộc Du Tử đi, ta ở đây với Tiểu Phong là được rồi!"

Vô Ly và Liễu Hi Hiên nhất thời nhảy dựng, càu nhàu: "Sao lại là ta? Để ta ở lại với Tiểu Phong, ngươi với Liễu công tử / Vân nhị công tử đi đi!"

Liễu Hi Hiên đưa tay chỉ Vô Ly, Vô Ly đưa tay chỉ Liễu Hi Hiên. Nói xong hai người quay qua nhìn nhau, lát sau Vô Ly quát: "Ai cho ngươi gọi Tiểu Phong là Tiểu Phong hả?"

Tuy bây giờ là ban đêm, nhưng trên trời có ánh trăng chiếu rọi, ngoại trừ Vân Ngạo Phong ra, ba người kia đều mặc y phục sáng màu, nên có thể mơ hồ nhìn thấy được đối phương đang đứng ở vị trí nào. Riêng hắn có một đôi mắt tinh không thể tinh hơn, có thể nhìn nhận được hình dáng ngũ quan của đối phương.

Liễu Hi Hiên hơi chột dạ, vươn tay gãi đầu: "Thì ta.. ta chỉ nhất thời, vô ý, không cố tình, không biết nói thế nào nên mới gọi theo các ngươi thôi."

Vô Ly trừng trừng mắt hâm dọa, giọng điệu không khách khí, không nương tình: "Không cố tình cũng không được gọi như vậy, hừ"

Nói xong còn không có thiện cảm đánh vào đầu Liễu Hi Hiên một cái rõ đau...

Vân Ngạo Phong nhìn mà đau lòng thay vị Liễu công tử này, dù thế nào thì cũng vừa mới gặp nhau lần đầu, ngay cả thanh danh vọng tộc của người ta ra sao còn không biết, chưa gì đã đi đánh người ta rồi, không hổ danh là "mặt dày không biết xấu hổ" nha... Khâm phục, khâm phục...

Liễu Hi Hiên cũng chẳng kêu đau, chỉ là biểu cảm hơi thay đổi một chút, mặt nhăn mày nhíu.


Vô Ly lại hừ lạnh một tiếng, mắt liếc trắng quay sang Vân Tuân Vũ: "Ta ở lại, ngươi đi, không dài dòng."

Mắt thấy sắp xảy ra chiến cục, Vân Ngạo Phong đành phải nhảy vào giữa can ngăn: "Được rồi, được rồi, đệ đã nói đi thì nhất định sẽ đi, Liễu công tử, nhị ca ta là loại người không biết nói chuyện, lúc nãy đắc tội, mong bỏ qua cho."

Vân Ngạo Phong chắp tay.

Liễu Hi Hiên xem nhẹ cười ngu ngơ: "A, tất nhiên rồi, chuyện đó... không có gì đắc tội, Vân gia tam công tử không cần đa lễ, hơ hơ...!"

Liễu Hi Hiên rút kinh nghiệm, lần này gọi hắn bằng xưng hô khác, nếu không... chắc chắn lại phải ăn đòn.

Còn Vân Ngạo Phong hắn vốn dĩ chỉ định thăm dò Liễu Hi Hiên, nào ngờ đúng như lời hệ thống nói, đệ nhất ngu xuẩn. Cung kính chỉ là lễ tiết, dùng làm nền mà thôi.

Vô Ly nhìn hắn như vậy thì có chút bất mãn kêu: "Tiểu Phong, loại người như hắn ta, chúng ta không cần phải câu nệ làm gì."

Vân Ngạo Phong chạy lên phía trước: "Mau đi thôi, còn đứng đó làm gì?"

"Hì hì!" Vô Ly cười, đi theo.

Vân Tuân Vũ liếc mắt nhìn Liễu Hi Hiên, sau đó không mặn không nhạt, lãnh đạm bước đi. Liễu Hi Hiên chốc lát sau mới hồi thần, gọi với theo: "Nè, các ngươi chờ ta với!"

Về phía Trịnh Trúc...

Trịnh Trúc là một cao thủ của Vân gia, tu vi đã là Linh Vương cảnh sơ kỳ, thâm hậu hơn đám lâu la tiểu bối kia nhiều. Hơn nữa, Trịnh Trúc còn có một chút am hiểu về luyện được, lúc nãy, khi ngửi thấy mùi hương đặc thù của yêu thú tứ giai Song Vĩ Thải Mãng, đã tự mình chạy về phía đó, không ngờ khi đến nơi lại bắt gặp Mộc Du Tử đang đánh nhau với nó.


****

Tác giả: Ta là một người ngu văn bậc nhất hệ mặt trời!

Vô Ly: Ngu văn bậc nhất hệ mặt trời là gì? *thắc mắc*

Vân Ngạo Phong: Cái đó ta biết, là xyz...

Vô Ly: Ồ, Tiểu Phong thật giỏi nha.

Vân Tuân Vũ: Nương tử của ta tất nhiên giỏi rồi, đâu có như ai kia? *ánh mắt khinh thường*

Vân Ngạo Phong, Vô Ly: Cái gì nương tử? *giận dữ*

Tác giả: Ngươi cũng đừng đắc ý quá, coi chừng có một ngày ta cho ngươi làm nương tử của người ta bây giờ!