Hai người đang ân ân ái ái, đột nhiên Ách Ất Nỗ lại ngồi dậy nhìn về phía cửa động, dương vật nóng cháy bỗng phập vào trong huyệt khẩu làm Mã Tu Mông dưới thân yêu kiều rên rỉ ra tiếng, thở hổn hển một lát mới ôm bờm lông Ách Ất Nỗ hỏi: "Làm sao vậy?"
Ách Ất Nỗ là chúa tể của khu rừng Hắc Ám, Huyết Ngạc vừa phá phách nơi xa nàng đã có thể cảm nhận được ngay, cái mũi sư hơi nhíu lại phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.
Mã Tu Mông hơi ngồi dậy nói: "Rừng bị làm sao à?"
Ba con mắt xanh của Ách Ất Nỗ trừng về phía rừng rậm xa xa, cái đuôi phe phẩy cực kỳ nóng lòng, Mã Tu Mông giật mình: "Lẽ nào có kẻ xâm lấn?"
"Gao ừm!" Ách Ất Nỗ gầm nhẹ một tiếng đáp lại Mã Tu Mông, hiển nhiên nàng suy đoán không sai.
"Chúng ta nhanh đi xem thử." Mã Tu Mông biết Ách Ất Nỗ phản ứng thế này quyết không phải là kẻ xâm lấn bình thường, liền đẩy đẩy Tà thú trên người: "Ngươi hãy... Á ứ!"
Lẽ ra phải ngồi dậy nhưng Ách Ất Nỗ lại đột nhiên cúi người đè lại, nhanh chóng đong đưa eo, khoái cảm đến bất thình lình làm nữ thần Mã Tu Mông nằm trên giường khó thể chịu nổi, trong miệng phát ra tiếng rên mềm nhũn: "Ứ ứ ứ... Ách, Ách Ất Nỗ... Á á!"
Ách Ất Nỗ quả nhiên vội vã muốn đi xem mặt mũi kẻ xâm lấn kia lớn cỡ nào, nhưng lại không nỡ dừng cuộc hoan ái cùng nữ thần non mềm trong lòng ngực, chỉ có thể thọc vào rút ra nhanh hơn, cúi đầu dùng cái lưỡi thô ráp liếm núm vú điềm mỹ hồng nhạt, bú chùn chụt không ngừng như thể đã bú ra được sữa tươi.
"Á... Á ứa!" Mã Tu Mông giang rộng hai chân nhận lấy từng cú nắc thô bạo của Tà thú, cổ ưỡn lên một độ cong xinh đẹp phát ra từng tiếng rên dâm vui thích, những đóa hoa đen trên giường nháy mắt nở rộ càng cuồng diễm hơn, càng làm nổi bật làn da trắng tuyết của Mã Tu Mông, cái eo mềm dẻo dán lên lông bụng mềm mại của Ách Ất Nỗ, Mã Tu Mông ôm chặt cái đầu sư của Ách Ất Nỗ đang vùi trước ngực nàng, hoa huyệt mất khống chế tự xoắn chặt lấy cự vật trong cơ thể.
"Gàooooo!" Ách Ất Nỗ bị xoắn chặt bất ngờ bắn ra, lông lá cả người bởi vì khoái cảm kịch liệt mà hơi hơi dựng lên, bỗng Mã Tu Mông cảm thấy xúc cảm trong tay trở nên cương cứng, đuôi trâu quấn lấy một cái đùi trắng nõn của nàng, móng guốc chân sau của Ách Ất Nỗ đạp mạnh xuống giường để cho tinh dịch mình rót vào càng sâu trong mỹ huyệt mềm mại kia.
Sau khi hai người thất thần một lát, Ách Ất Nỗ được Mã Tu Mông ôm vào trong ngực vuốt lông, đột nhiên nàng nhớ tới kẻ xâm lấn bị nàng ném ra sau đầu, lông cả người liền dựng đứng cả lên, nhanh chóng rút dương vật ra khỏi lỗ mềm mà nàng không muốn xa rời, tốc độ quá nhanh mang ra không ít tinh dịch, Mã Tu Mông chỉ hừ một tiếng không chấp nhất nàng, khép chân lại từ từ rặn thứ kia ra.
Ách Ất Nỗ rất quan tâm địa bàn của mình, tuy rằng sau khi được Mã Tu Mông dạy dỗ nàng đã không còn quá để ý chuyện nhân loại đôi khi sẽ vô tình vượt rào, nhưng lần này hiển nhiên không giống, một cảm giác bị xâm lược rất quyết liệt và nguy hiểm làm Ách Ất Nỗ vô cùng khó chịu.
"Từ từ đã nào..." Thấy Ách Ất Nỗ trừng mắt chân chỉ muốn lao đi, Mã Tu Mông dùng sức rặn sạch thứ trong bụng ra, hoa cỏ trên giường vui sướng hấp thu tinh dịch tràn đầy thần lực, nàng vươn một tay nắm một sừng Ách Ất Nỗ nhanh nhẹn xoay người cưỡi lên lưng Ách Ất Nỗ nói: "Chúng ta cùng đi xem thử."
Ách Ất Nỗ chờ Mã Tu Mông ngồi vững xong, móng guốc cường tráng giẫm xuống đất một cái lao ra mấy dặm, Mã Tu Mông ôm bờm lông cố gắng kề sát lưng Ách Ất Nỗ, cảnh vật xung quanh nhanh chóng xẹt qua, một cái duỗi chân của Ách Ất Nỗ ầm ầm một cái nàng đã nhảy lên một đỉnh núi, nhìn xuống quan sát rừng rậm đằng xa.
Mã Tu Mông sợ hãi che miệng lại: "Lục địa bị cắn nuốt rồi!" Chỉ thấy hải tuyến đằng xa vốn bằng phẳng bỗng xuất hiện một vòng cung kỳ quái, trông giống như một cái vịnh lớn mới toanh, vịnh kia đang không ngừng lớn lên, mà kẻ tạo ra cái vịnh lớn đó là Huyết Ngạc thì đang cắn nuốt từng mảng đất một.
"Là tà thú sinh ra từ đại dương sao?" Thần sắc Mã Tu Mông có chút phức tạp, hiển nhiên con cá sấu khổng lồ trước mắt này chú định sẽ có sức sống cường đại, nhưng mẹ của vạn vật không hiểu thiện ác hỉ bi, những đứa con nàng sinh ra dáng vẻ đều khác nhau, mà cá sấu khổng lồ này hiển nhiên chỉ biết chiếm đoạt, là hóa thân của đói khát.
Lúc này Huyết Ngạc đói khát ngửi được một khí vị, đó là hương khí thuộc về sự sinh sôi vô tận, điều này làm cho miệng Huyết Ngạc chảy ra nước bọt tanh tưởi, đói khát thế này, nếu như được ăn nữ thần vô tận, có lẽ sẽ phần nào giảm bớt thống khổ đói khát trong bụng.
Không còn để ý tới hoa cỏ cây cối vô tri vô vị, Huyết Ngạc ngẩng đầu để ý tới đỉnh núi phương xa, đó là nơi Mã Tu Mông đang ở, phát ra một tiếng gầm vang trời, bốn chân nhanh chóng bò đi, lại dùng tốc độ cực nhanh lao về hướng Mã Tu Mông!
Nữ thần Mã Tu Mông mơ hồ cảm nhận được một cảm giác áp bách mà nàng vô pháp đối phó, đó là lực uy hiếp mà Huyết Ngạc tỏa ra, thần lực của nàng không tài nào thắng nổi khát vọng cắn nuốt của Huyết Ngạc, sắc mặt tái nhợt nói: "Nó đói khát dữ dội, toan cắn nuốt cả ta."
Nó đến từ đáy biển, Mã Tu Mông biết mình sẽ đánh không lại Huyết Ngạc, nhưng lúc này nàng còn có việc đáng lo ngại hơn.
"Nơi này gần đất bằng quá, nhân loại sẽ bị liên lụy." Huyết Ngạc quá to lớn, chỉ một cái vẫy đuôi đã có thể phá tan một mảng lớn rừng rậm, nhân loại yếu ớt không thể nào chịu nổi sự phá hoại này, mặc dù cách xa mấy trăm dặm cũng khó lòng thoát khỏi tai vận.
Mã Tu Mông cảm nhận được cơ bắp Ách Ất Nỗ căng lên, liền cách lớp lông vuốt ve nàng nói: "Dẫn nó đi xa một chút nhé."
Nhưng lúc này Huyết Ngạc đã xông đến dưới núi, Ách Ất Nỗ cúi đầu như coi khinh Huyết Ngạc không có lý trí, nhẹ nhàng thả Mã Tu Mông xuống.
Mã Tu Mông vừa được nàng thả xuống liền nhìn thấy Ách Ất Nỗ từ đỉnh núi nhảy xuống, nàng nhanh chóng tựa vào sườn núi nhìn xuống, Ách Ất Nỗ đáp thẳng xuống đuôi Huyết Ngạc, một tiếng gào rống xé trời vang lên, hai bên lập tức giao chiến!
Ách Ất Nỗ da lông cứng cỏi móng guốc hữu lực, lại có răng bén nhọn làm vũ khí, tiếng gầm trầm như tiếng trống làm người ta tim đập gia tốc.
Mà cái miệng khổng lồ của Huyết Ngạc đầy tràn những răng nanh, giáp phòng ngự cả người cứng rắn khó phá, đuôi cá sấu to lớn quét ác liệt như lưỡi hái, gai nhọn đỏ như máu phía trên tùy cơ mà động, hai bên đều khó lòng áp đảo đối phương.
Mã Tu Mông là đại thần thế hệ thứ hai không cách nào nhúng tay vào cuộc tranh đấu trước mắt, chỉ có thể ghé vào núi lo sợ không thôi, dù rằng đã cố gắng dùng thần lực cho dây đằng thô tráng cuốn lấy Huyết Ngạc, thế nhưng đối phương chỉ cần xoay người một cái là thoát khỏi, nàng vô kế khả thi, chỉ có thể ở một bên sốt ruột quan sát.
Lúc này hai dã thú đã gần tới đất bằng, nhân loại cảm thấy mặt đất rung lắc dữ dội, trên trời tựa hồ phát ra tiếng gầm khi thì chói tai khi thì trầm thấp, không biết là ai đã nhìn về ngọn cây nơi rừng rậm xa xa, kinh hô kêu to một tiếng, mọi người nhìn về xa xa mới thấy hai con dã thú còn cao lớn hơn đại thụ đang dây dưa cắn xé đánh nhau.
"Ách Ất Nỗ! Thôn trang!" Mã Tu Mông thấy hai thú đã sắp đến sườn núi gần chỗ ở của nhân loại, nóng lòng hô lên một tiếng.
"Gàoooooo!" Ách Ất Nỗ há mồm cắn cổ Huyết Ngạc, bốn vó dùng sức đạp xuống đất đùn lại thành bốn gò đất nhằm ngăn bước Huyết Ngạc.
Nhân loại trừng to đôi mắt không thể tin được nhìn Tà thú Ách Ất Nỗ trong truyền thuyết thế mà lại vì bọn họ chặn đứng bước chân phá hoại của Huyết Ngạc? Chặn Huyết Ngạc lại trong rừng không cho phép vượt rào.