Chết rồi? Sao có thể thế này được? Sao lão lại chết được? Nàng ta không tin nổi!
Vốn tưởng rằng lão chỉ ẩn giấu tu vi, cố ý tỏ vẻ suy yếu, vốn muốn trừng trị lão thật hung hăng một phen, lại chưa từng nghĩ thế mà lão lại thật sự không còn tu vi…..
Ngọc Yên run rẩy vươn tay ra, phát hiện đầy người lão là máu, không có chỗ nào nguyên lành, chỉ còn là một khung xương trống rỗng, không có chỗ để chạm tay vào nữa.
“Điểm Đăng!” Đôi con người của nàng ta đỏ như máu, hét lớn: “Điểm Đăng! Ngươi đừng có mà giả vờ! Ta biết là ngươi giả vờ!” Một tiểu nhân tư lợi như thế, sao có thể thật sự chết để cứu người được? Nhất định đây là âm mưu của lão!
Nàng ta rút dao găm trong tay lão ra, cười nhe răng, nhắm mũi dao thẳng vào chỗ trái tim lão – Này thì giả vờ này!
Nàng ta xoay tròn mũi dao ở trái tim lão, máu tươi chảy ra theo ngón ta nàng ta.
Cho đến tận khi đã băm nát toàn bộ lồng ngực lão, Điểm Đăng vẫn chẳng có chút phản ứng nào.
Lão đã chết thật rồi.
Nàng ta rút dao găm ra, ngã ngồi xuống đất, ánh mắt tràn ngập mê mang và không hiểu.
Thi thể của Điểm Đăng mềm oặt, đổ ra sau.
Khuôn mặt quen thuộc kia đã dính đầy máu trên đất, có vẻ dữ tợn vô cùng.
Là một nhân tinh sống vạn năm, thế mà lại có thể chết à? Lão ta là đến để chuộc tội thật hay sao?
Những người phàm bị nhốt trong kết giới kêu khóc ầm lên, khóc đến tê tâm liệt phế.
Đáng tiếc, những âm thanh đều bị ngăn cản, nàng ta chẳng nghe được gì.
Nàng ta dần quay đầu lại, nhịn họ đang chỉ vào mình mà mắng mỏ, họ đau lòng, khổ sở vì Điểm Đăng chết đi, hệt như đang xem một màn kịch.
Trên trời, mây đen u ám dần quay cuồng, tụ lại, che đi ánh sáng.
Cả trời đất đều tối sầm.
Trong tầng mây đen nặng nề, tiếng sấm ầm vang truyền ra, đây là tượng trưng cho một thế hệ đại năng ngã xuống.
Kim Dã dẫn dắt đệ tử môn phái và Ngọc Vô Tình đang tìm kiếm ở trong trấn, đột nhiên thấy thoáng chốc mà gió lốc nổi lên bốn phía, bầu trời dày đặc mây đen.
Ngọc Vô Tình ngẩng đầu nhìn trời, bỗng nhiên chuỗi Phật châu đeo trên cổ đứt đoạn, rơi xuống đất.
Ông ta đứng tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn từng hạt châu rơi xuống, bên tai vang lên từng tiếng ầm ầm rất lớn, không nghe rõ cái gì nữa.
Cái lạnh bò dọc theo sống lưng ông ta lên, ông ta muốn cúi người để nhặt, lại phát hiện ra thân mình cứng ngắc, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Kim Dã cũng phản ứng lại được ngay tức khắc.
Ở đây, ông ta lớn tuổi nhất, tư cách lớn nhất, cũng coi như là kiến thức rộng rãi.
Ông ta áp chế khiếp sợ và bi thương trong lòng, lệnh cho đệ tử, “Nhanh, nhanh chóng tản ra tìm kiếm!”
Đệ tử Kim Cương phái khẩn cấp tản ra xung quanh.
Kim Dã lay tỉnh Ngọc Vô Tỉnh, một thần chú thức tỉnh được đẩy vào trong đầu ông ta, “Bây giờ không phải lúc sững ra đấy! Nhanh đi tìm đi! Phải bắt được ả yêu nữ kia!”
Ngọc Vô Tình hoàn hồn, cũng chẳng để ý nhặt Phật châu nữa, co cẳng chạy lên phía trước.
Trong từ đường, Ngọc Yên ngồi bệt dưới đất ngây ngốc ngẩng đầu nhìn trời, máu của Điểm Đăng nhiễm đỏ hết váy nàng ta.
Giờ đây, cuối cùng nàng ta đã xác định, Điểm Đăng đã chết thật rồi.
“Còn không phải vì các ngươi!” Nàng ta nhìn những người phàm đang khóc lóc, nói một cách thản nhiên, “Còn không phải là vì cứu các ngươi.
Một khi đã như vậy, các ngươi cũng chôn cùng đi.”
Vừa dứt lời, trong kết giới dấy lên lửa lớn.
Dường như chỉ trong nháy mắt, một nghìn không trăm linh năm người phàm bị nhốt trong kết giới đã bị ngọn lửa bao vây.
Nhìn bọn họ liều mạng giãy dụa và gào khóc, Ngọc Yên ngửa đầu cười to.
“Sẽ chẳng có ai có thể cứu các ngươi nữa rồi! Sẽ chẳng có nữa rồi!” Nàng ta hét rát cổ họng, nước mắt lại chảy xuống không hề báo trước.
Trên mặt lành lạnh, là trời mưa à? Nàng ta sờ vệt nước trên mặt, cúi đầu nhìn ngón tay, lại bị nước mắt làm mờ đi tầm nhìn.
Đây là sao thế này?
Cuối cùng nàng ta đã giết được lão rồi, nhưng trong lòng cũng không hề có chút vui sướng nào, mà còn ngược lại, cảm thấy trống rỗng.
Đây là sao thế này?
Hơn hai nghìn năm nay, không có một khắc nào là nàng ta không nghĩ đến một ngày này, không có một khắc nào không phải vì hận thù mà sống.
Vì sao lão ta chết rồi, bản thân lại khóc chứ?
Rõ ràng đều là lỗi của lão ta! Vì sao lão chết rồi mà còn không đổi lại được một chút yên tĩnh cho nội tâm của mình chứ?
Không đủ! Nhất định là không đủ!
Chết một lần cũng không khỏi quá rẻ rúm cho lão rồi.
Nàng ta muốn tất cả những oán hận và đau khổ những năm nay đều phải được áp trên người lão.
Lão chỉ chết thôi thì sao mà đủ được? Nghìn đao xẻ thịt, chết một vạn lần cũng khó mà tiêu được mối hận trong lòng nàng ta!
Nàng ta đứng dậy, nhấc cái áo cà sa thấm đẫm máu tươi kia, trải ra đất, bao lấy thi thể của Điểm Đăng, buộc chặt lại.
Đang muốn quay người rời đi, phía sau truyền đến một tiếng gầm lên, “Yêu nữ! Dừng tay!”
Là Kim Dã dẫn theo đệ tử tìm đến.
Ngọc Vô Tình cũng theo ở đằng sau.
Kim Dã nhìn một cái đã thấy là chuyện gì xảy ra.
Ông ta lập tức huyễn ra pháp thân, nói: “Vô Tình, Kim Cố, nhanh đi cứu người, để tôi đối phó với yêu nữ này!”
Ngọc Vô Tình là xuất gia giữa đường, đương nhiên tu vi không thể so được với Kim Dã.
Mặc dù lòng đầy bi phẫn, lại cũng chẳng có cách nào, đành phải theo Kim Cố cứu người phàm bị thiêu đốt trong kết giới trước đã.
Lúc Điểm Đăng còn cũng khó khăn lắm mới ngang tay với Ngọc Yên.
Giờ đây, cho dù Kim Dã xuất toàn lực ứng phó cũng chẳng đấu nổi trăm chiêu với nàng ta.
Ngọc Yên vô tâm tham chiến, bắn ra gió lốc hồng quang đầy trời, Kim Dã cũng điều động tu vi toàn thân để ngăn cản, vẫn bị cường lực đập xuống mặt đất, tạo ra một cái hố to.
Ngọc Yên thu tay, nhấc cái bọc đầy máu lên, xoay người, phi thân đi mất.
Kim Dã cũng đứng lên, nhìn theo hướng nàng ta đi, thầm kêu một tiếng không tốt, “Là hướng về Tây Sơn tự!
Trong cuốn tranh Phương Hồi Tố Duyên.
Dao Thủy thành dưới chân mười hai đỉnh Đồ Lục đảo, Ngọc Dung bắt rất nhiều người phàm, nhốt họ trong kết giới ở quảng trường trong thành.
Bởi vì sự việc xảy ra rất đột ngột, lại đúng vào lúc tổ chức nghi thức lập đàn cầu khấn, trong thành khuyết thiếu phòng thủ, lúc biết tin thì đã qua hai canh giờ rồi.
Việc này vốn nên được người Đồ Lục đảo ra mặt giải quyết, nhưng ngại quan hệ của Ngọc Dung và Điểm Đăng, Ngọc Dung lại còn điểm danh muốn lão ta đến, Đồ Lục đảo cũng chỉ có thể nhắm một mắt, mở một mắt thôi.
Nhưng bất kể kết quả thế nào, bà ta đã bắt cóc nhiều người phàm như thế, chỉ sợ không thể nào còn lương thiện nữa.
Thập Dương, Lý Do Hỉ và Vô Trần, sau khi ba người chạy khỏi Hạc viên, tìm được Kim Kiên và bé Ngọc Yên.
Loại cơ hội xem náo nhiệt thế này, đương nhiên không thể vắng họ được.
Dưới sự dẫn dắt của Thập Dương, năm người lén lút mò mẫm đi qua.
Lý Do Hỉ nằm rạp trong bụi cỏ, hỏi bé Ngọc Yên, “Lát nữa mà cha mẹ đánh nhau, bé sẽ giúp ai?”
Bé Ngọc Yên còn chưa kịp trả lời, Thập Dương đã tranh nói: “Phí lời, đương nhiên là giúp mẹ rồi, Điểm Đăng đáng chết nghìn đao, nhanh chết đi cho em nhờ.”
Nhưng bây giờ họ còn chưa biết, Điểm Đăng đã bị chết dưới nghìn đao thật rồi!
Lịch sử vẫn luôn lặp lại một cách kinh người như thế, Điểm Đăng cũng là đến một mình.
Ngọc Dung cầm roi đứng đó, nhìn thấy lão ta, ánh mắt chợt lóe qua một tia sáng.
Quen biết mấy nhìn năm, đây là lần đầu tiên lão đến tìm bà ta, lại không phải vì muốn gặp bà ta, chỉ là vì cứu người.
Bà ta đã đạt được mục đích, nhưng đã dùng sai phương pháp rồi.
Điểm Đăng vẫn dùng câu nói kia, “Bà muốn thế nào?”
Thế nào?
Thế mà bà ta lại không biết nên như thế nào thật, chỉ là vì muốn gặp lão một lần à? Chỉ là muốn được quan tâm à? Bà ta đứng tại chỗ, hơi luống cuống.
Điểm Đăng nói: “Thả họ ra đi, bà vẫn còn cơ hội.”
Ngọc Dung ngẩng đầu nhìn lão, chỉ hỏi: “Chàng có từng yêu thiếp không?”
Yêu sao? Lão nhìn miếng ngọc bội ở thắt lưng bà ta.
Tu vi nửa đời đã cho bà rồi, đến cùng là yêu hay không yêu, bà không hiểu à?
Nhưng cũng có dễ dàng nói yêu ra miệng như thế đâu.
Đối với Điểm Đăng mà nói, yêu là gánh nặng, là ràng buộc.
Lão ta không thể nhận.
“Không có.” Lão ta trả lời chẳng hề do dự.
Lý Do Hỉ tức đến bốc khói toàn thân, “Thời điểm thế này không phải là nên dỗ bà ấy để cứu người trước à? Kể cả không yêu thật thì cũng không nên nói thế chứ! Con cũng lớn thế này rồi! Nói câu yêu có khó đến vậy sao? Chị không tin!”
Thập Dương nói: “Chị thì hiểu cái gì, đây là Điểm Đăng cố ý chọc giận bà ta, làm bà ta phạm phải sai lầm rồi giết chết luôn, không phải là vừa khéo có thể thoát khỏi bà ta à!” Về phần Ngọc Yên? Chỉ là kết quả của một đêm phong lưu mà thôi.
Người như Điểm Đăng, bất kể người nào, việc nào cũng không thể giữ chân lão được.
Nhìn lão có vẻ hiền hiền hòa hòa, thông tình đạt lý, nhưng thật ra lại nhẫn tâm hơn tất cả mọi người.
Chẳng qua tất cả đều là mưu tính của lão.
Lý Do Hỉ nghe được thì khiếp sợ, với cách làm người của Điểm Đăng, rất có khả năng sẽ làm ra chuyện như vậy.
Thế mà họ lại chẳng có cách nào để ngăn chặn, nhân quả đã được định ra từ sớm rồi.
Họ chẳng kiêng nể gì mà nói toạc ra ở đây, bé Ngọc Yên ở bên cạnh ra sức giãy khỏi vòng ôm của Kim Kiên, muốn xông ra ngoài, nhưng Kim Kiên sống chết cũng phải ôm bé thật chặt.
Bé sốt ruột vô cùng, cắn vào cánh tay của Kim Kiên.
Sau đó một tiếng cạnh vang lên giòn giã, cứng đến rụng một cái răng, bé ngoạc miệng ra, muốn khóc.
Kim Kiên nhanh chóng che miệng bé lại, không cho bé phát ra chút âm thanh nào – Nhỡ đâu Điểm Đăng chỉ muốn thoát khỏi hai mẹ con bé giống hệt như lời Thập Dương nói, nếu Ngọc Yên bị phát hiện ra, tất nhiên sẽ lành ít dữ nhiều.
Suy nghĩ của Kim Kiên rất đơn giản, vẫn luôn phân rõ thiện, ác.
Trải qua việc này, hình tượng cao tăng của Điểm Đăng trong lòng hắn ta đã hoàn toàn sụp đổ.
Ở nơi xa, Điểm Đăng và Ngọc Dung đang nhìn nhau.
Làm bạn ba nghìn năm, lão quá hiểu bà ta rồi.
Chắc chắn bà ta sẽ không thật sự giết người.
Bây giờ thế này là đang cho bà ta một cơ hội được tha lỗi.
Chỉ cần bà ta chủ động thả những người phàm kia ra, Đồ Lục đảo nể mặt lão, tất nhiên sẽ không truy cứu.
Nếu không thì kể cả chưa từng hại đến tính mạng của ai, bà ta cũng sẽ bị nhốt vào Phong Ma đài.
Nơi như thế, chắc chắn bà sẽ không chịu nổi.
Nhưng thật ra, lão hiểu rất rõ ràng trong lòng, việc đến nước này chỉ là những bước đi để giữ lại sự hài hòa bề ngoài mà thôi.
Trong mắt Ngọc Dung đã ngấn đầy lệ từ lâu.
Uống phải băng nghìn năm, nhiệt huyết cũng lạnh xuống.
Rõ ràng trong lòng đã biết được câu trả lời từ sớm, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.
Chỉ cần hai chữ đã đánh vỡ một tia ảo tưởng cuối cùng của bà ta.
“Vì sao? Vì sao chàng vẫn luôn như thế, chúng ta đã từng rất tốt đẹp mà, không phải sao? Yêu cầu của thiếp rất quá đáng sao?” Ngọc Dung nhìn lão, chuyện cũ hiện lên trước mắt, thế mà từng chuyện một lại đâm nát cõi lòng.
Điểm Đăng dựng thẳng một tay trước ngược, một tay khác khẽ vân vê Phật châu, so sánh với Ngọc Dung đang đau lòng đến chết, biểu cảm của lão là loại vô tình, nhẫn tâm.
Kiếp số khó đổi, đôi tuệ nhãn kia đã thấy rất nhiều lần.
Vô số lần nằm mơ lại, cho dù lão đã dùng hết toàn lực vẫn luôn là chạy trời không khỏi nắng.
Nhìn qua quá nhiều vui buồn, cho đến hiện tại, lão đã luyện ra được một trái tim sắt đá từ lâu.
Bất kể là làm thế nào cũng không chạy thoát khỏi nhân quả đã định trước, dứt khoát cứ mặc kệ nó thôi.
Lão ta không trả lời nữa, chỉ lẳng lặng đứng chờ kết quả.
Rõ ràng người yêu lúc trước đang đứng ngay trước mặt, lại hệt như cách muôn sông nghìn núi.
Đã nói rất nhiều lời rồi, đã hỏi rất nhiều lần rồi, cũng đã cầu xin nghìn lần, vạn lần.
Bây giờ cũng không cần phải nói cái gì nữa.
Rốt cuộc bà ta đã hiểu cái gọi là đại đạo trong mắt lão, chẳng qua bản thân bà ta cũng chỉ là một kiếp số trên đường lão hóa thần mà thôi, chẳng qua là một đóa hoa lão hái bừa trong vạn bụi hoa mà lão gặp mà thôi.
Vừa khéo là chính bà ta đã bị chọn vào thân phận này.
Đúng thế, “Ngọc Dung” chỉ là một thân phận, đó có thể là bất cứ người nào.
Thân phận như thế có rất nhiều, không chỉ là một mình bà ta, nhưng nhất định chính bà ta là một thân phận thành công nhất, làm lão hài lòng nhất đi.
Cho dù chỉ là một công cụ, bà ta cũng tràn ngập cảm ơn trong lòng rồi.
Gió nhẹ lướt qua, nhẹ nhàng lay động làn váy của bà ta.
Tiếng nói của bà ta rất khẽ, giọng điệu vừa dịu dàng lại lạnh lẽo.
Bà ta nói: “Có thể được chàng chọn trúng, có cơ hội tu thành hình người, là vinh hạnh của thiếp.
Có cơ hội nhìn thấy đào hồng, lục liễu của thế gian, đi qua núi sông vạn dặm, cảm nhận được gió, mưa, sương, tuyết, là vinh hạnh của thiếp.
Yêu tinh cỏ cây tu hành không dễ.
Cảm ơn chàng đã ban cơ hội như thế cho thiếp.
Cảm ơn chàng đã từng bầu bạn sớm chiều với thiếp, thật lòng cũng được, giả ý cũng được.
Cảm ơn chàng đã để thiếp sống một đời.”
Bà ta cầm miếng ngọc bội, ánh sáng màu hồng nhạt tản ra quanh thân, lại bị ngọc bội hấp thu sạch sẽ.
Tu vi ba nghìn năm cũng chẳng còn lại gì.
Bên trong ngọc bội, hai luồng linh khí giao hòa chậm rãi, màu sắc lại càng trong suốt, bóng loáng hơn.
Bà ta khẽ thở phào một hơi, như là đã trút được gánh nặng.
Sau đó rút ra một con dao găm, nhìn chằm chằm vào mắt lão, dần đưa mũi dao vào ngực.
Đều trả cho chàng hết.
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Ừ.
~~~~~~~~~~
Đời ai người đấy phá thôi chứ, trẻ con vô tội mà, khổ thân bé Ngọc Yên, cha mẹ không ai thèm để ý ᕙ(⇀‸↼‶)ᕗ
Chương bao nhiêu ý nhở, Thập Dương đã nói không phải ai cũng như Ô Thiệu Tùng, có thể bí mật sắp xếp hết thảy tương lai rạng rỡ hơn cho Kê Vô Trần.
Nếu Điểm Đăng cũng làm được cho Ngọc Yên…
Haizzz, mà tác giả đã tả Điểm Đăng đạo đức giả rất thành công rồi, tính được ra hết mọi thứ, nhưng thay vì ngăn chặn, vẫn mặc kệ cho bi kịch xảy ra; tích công đức bằng cách gián tiếp lừa đảo, thậm chí là cướp (vụ thương đội, như lẽ đương nhiên vì bản tính yêu quái xấu, không có cái cớ sính lễ thì người ta sẽ bị cướp chắc, dù người được tả là Ngọc Vô Tình, nhưng chẳng từ lão thả uế khí để hấp dẫn ra yêu quái còn gì); đổ hết tại nhân quả không thể thay đổi, đền tội xong thì vẫn phi thăng bình thường.
Đúng kiểu đời còn nhiều bất công, không như là mơ.
Qua lời Lý Do Hỉ là mấy danh môn chính phái không ngừng gây bất ngờ.
Biết là tình tiết thôi mà vẫn tức đến mức xì khói luôn, không đổi được quả thì hãy cố gắng đừng gây ra nhân =.=
Ngát dịch..