Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 13: Cảm Giác Của Tôi Đối Với Anh Là Gặp Sắc Nảy Lòng Tham





Ánh mắt Kê Vô Trần tối tăm, hắn câm nín hồi lâu.

Hiện giờ lại chẳng có thời gian để dong dài với nàng, đám uế khi nhỏ kia chỉ có thể giúp hắn tạm thời duy trì.

“Thời gian của bản tọa không nhiều lắm, duy trì hóa hình rất ngắn ngủi, ngươi cần phải đi tìm một người này thật nhanh lên.

Hắn tên là Lệ Vô Tịch, sau khi ngươi tìm được hắn…..”
“Đợi, đợi, đợi, đợi đã!” Lý Do Hỉ cắt ngang lời hắn, buông tay hắn ra, cúi đầu, nhanh chóng tìm kiếm trong túi giới tử, “Nói chậm một chút, tôi không nhớ được, đợi tôi tìm gì đó ghi lại đã.”
Sự mềm mại trong lòng bàn tay hắn đã bị rút ra, lập tức có chút vắng vẻ, hắn cẩn thận xoa hai ngón tay, mang theo cái gì đó như sự quyến luyến -- Hơn nghìn năm nay chẳng chạm qua bàn tay nhỏ bé của nữ nhân nào cả.
Kê Vô Trần ngớ ra hồi lâu rồi mới nói: “Không sao, cái đám uế khí kia đã bị bản tọa thu lại để bản thân dùng, bản tọa sẽ vẫn luôn ở trong thức hải của ngươi, ngươi tìm từ từ cũng được.”
Nếu là nghìn năm trước thì chẳng ai dám suồng sã với hắn như thế cả.

Với tu vi nông cạn của nàng, chỉ sợ còn chưa đến gần đã bị uế khí trên người hắn làm cho bị thương rồi, chẳng cần hắn tự mình ra tay.
Thế nhưng, hiện đã không còn là một nghìn năm trước rồi.

Ngày tháng bị nhốt đến cả nghìn năm, không chỉ mất đi tu vi, công pháp, đến tính cách thô bạo cũng bị mài bớt đi không ít.

Ở khoảnh đất phía trước Phong Ma đài, ngày ngày hòa thượng, đạo sĩ tụng kinh, đầu độc hắn sâu sắc.
Lời nói ra như vậy khiến bản thân hắn cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, khi nào thì bản tọa đã trở nên ôn tồn, có thể bàn bạc với người ta được như thế?
Nhớ năm đó, lúc bản tọa xưng bá ở Xích Huyết giới, cái gọi là nhân sĩ chính phái, người nào người nấy thấy hắn mà không phải đi đường vòng? Tất cả những nơi hắn đi qua, không một người nào là không cung kính, cúi đầu nghe theo…..
Lý Do Hỉ ngẩng đầu, cắt ngang hồi tưởng của hắn: “Thế anh còn phải ngủ rất lâu à? Nếu tôi ăn nhiều hơn một chút, anh có thể thấy thoải mái hơn không?”
“Ngươi….


thật sự sẵn lòng à?” Vốn tưởng nàng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, còn đặc biệt chuẩn bị mấy thủ đoạn để dùng.

Không nghĩ đến nàng lại phối hợp một cách khác thường như thế, Kê Vô Trần hơi kinh ngạc, trong lòng hắn nghi ngờ không thôi.
Thật ra, bây giờ hắn chỉ là một con hổ giấy, mang tiếng yêu ma mà không có miếng.

Thật ra, hắn suy yếu đến không chịu nổi, một chưởng tùy tiện cũng có thể làm hắn chết toi.

Nói thật ra thì cũng chẳng có thủ đoạn gì lợi hại, trừ việc lăn lộn, khóc lóc, làm ầm ĩ một phen trong thân thể nàng.

Nếu đổi một người có tâm trí kiên định thì hoàn toàn sẽ không bị khuất phục.
Nhưng, Lý Do Hỉ thật khác biệt, nàng gặp sắc nảy lòng tham, thấy sắc đẹp liền đánh mất ý chí, khuất phục ngay lập tức! Nàng nhún vai chẳng sao cả: “Haizz, tôi vẫn luôn là một người lương thiện như thế mà! Có gì mà không sẵn lòng chứ, dù sao thì tôi cũng chẳng có việc gì làm cả, còn bị Hứa Dực đuổi đi nữa.

Nhàn hạ cũng là rảnh rỗi, cứ xem như là đang đi du lịch đi…..”
Hai người bên này đang trò chuyện dưới trăng, đột nhiên, ngõ bên cạnh có người xông ra.
“Cứu mạng, cứu mạng với! Đánh không lại rồi, chạy mau đi thôi, nữ nhân kia cầu xin đến phát điên lên!” Người đến bị cháy đen toàn thân, tóc tai rối loạn.

Áo ngoài đã không thể phân biệt được màu sắc, bị xé thành mấy mảnh vải treo trên người, tung bay theo gió, còn kẹp dưới nách một cục lông đen xì xì.
Nam tử chạy nhanh như gió qua người nàng, phía sau còn có một người đuổi theo, từ dáng người có thể nhìn ra là nữ tử.

Cũng chẳng có chỗ nào tốt đẹp, hệt như hắn, trâm ngọc cũng rơi mất, váy cũng nát tươm rồi, trên người đầy dấu xanh tím, toàn thân đầy vết máu.

Nàng ta hét lên với giọng đầy kinh ngạc: “Đứng lại! Cậu đứng lại cho tôi! Hôm nay lão nương nhất định phải để cho cậu bị chia thành tám mảnh! Năm ngựa xé xác! Nghiền xương thành tro…..”
“Đây, đây, đây…..!” Lý Do Hỉ nhìn theo họ đang chạy đi xa, “Đây không phải là Thập Dương đấy chứ!” Nói xong thì nàng vội tóm lấy tay của Kê Vô Trần, nhấc chân chạy như điên, Kê Vô Trần hóa thành một luồng khí đen nhập vào trong lồng ngực của nàng.
Rượt đuổi cho đến tận ngoại thành, Thập Dương và Vạn Nương đều mệt đến mức thở hồng hộc, nằm lăn ra đất, không bò dậy nổi nữa.

Ngực Vạn Nương phập phồng kịch liệt, gắng sức nhặt một cục đá trên mặt đất lên để đập hắn.

Thập Dương nghiêng đầu một cái, tránh được nguy hiểm, “Nghỉ…, nghỉ ngơi một lát…, rồi lại chiến…..”
Thể lực của Lí Do Hỉ chẳng được tích sự gì, tìm cho đến tận lúc trời sáng mới thấy họ trên thảm cỏ bên bờ sông, hai người một hổ đều mệt đến mức ngủ thiếp đi rồi.
Lý Do Hỉ ôm hổ đến bờ sông tắm rửa, cũng không biết lúc nàng rời đi thì chuyện gì đã xảy ra trong viện của Vạn Nương.

Hổ trắng cũng bị nổ thành hổ đen rồi, chòm râu thì bị cháy mất hai sợi, còn may là không bị thương, chỉ hơi bẩn một chút.
May mà Lý Viên Viên cũng không ghét tắm rửa, nó ngoan ngoãn, không đánh nàng.

Rất không dễ dàng mới tắm cho nó được thật sạch sẽ, rồi ôm đến thảm cỏ phơi nắng, Lý Do Hỉ lại tiếp tục rửa nồi, rửa xẻng, chuẩn bị nấu cơm.
Đợi cho đến khi một nồi gà xào cay đã được làm xong, Thập Dương ngửi thấy mùi thơm thì tự động tỉnh dậy.

Vạn Nương cũng tỉnh rồi, ngồi trên cỏ, ôm đầu gối, khóc thút thít: “Uế khí người ta nuôi đến ba trăm năm chẳng còn nữa rồi, nhà của người ta cũng chẳng còn nữa rồi, chân thân của người ta cũng bị đánh hỏng rồi, người ta không muốn sống nữa, hu hu hu…..”
Đám uế khí đó chính là mắt trận của Vạn Nương, uế khí không còn nữa, Vạn Nương không khống chế được xác chết bị chôn ở trong viện.

Những xác chết kia không nghe theo nàng điều khiển, cắn xé tất cả, chẳng phân biệt được địch ta.

Vạn Nương không còn cách nào khác, chỉ có thể cùng Thập Dương đối phó với xác chết, sau đó dùng một ngọn lửa đốt sạch.
Lửa lớn thiêu rụi cái viện, chân thân của nàng cũng bị thương không nhẹ, cuối cùng đành liều mạng thoát ra ngoài.

Thập Dương cầm bát, ngồi xổm bên cạnh nồi, “Ngươi khóc tang à, phiền chết đi, phiền chết đi được, mau câm miệng!”
Vạn Nương túm lấy tay áo hắn khóc như hoa lê đẫm mưa: “Tôi không cần cái viện, tôi cũng không cần uế khí nữa, cậu bồi thường chân thân cho người ta đi, bồi thường cho người ta đi, hu hu hu, cậu là tên thối tha, hu hu…..”
Lý Do Hỉ bón cho hổ ăn xong, cho nó thêm một cái đùi gà như thường lệ, do dự hồi lâu giữa việc ăn cơm và an ủi Vạn Nương, rồi chọn lựa cùng làm hai việc một lúc.
Nàng vừa thò đũa vào trong nồi gắp, vừa nói: “Nếu không thì cô ăn chút gì đã rồi lại khóc?”
Vạn Nương thút tha thút thít ngồi xuống, rướn cổ lên nhìn vào trong nồi, lắc đầu: “Người ta không ăn được cay.”
“Không ăn được thì tốt quá rồi, vốn đã không đủ ăn.” Thập Dương vui vẻ nói.
Vạn Nương giơ đôi tay trắng như phấn chạm vào hắn, lau hết nước mắt, nước mũi lên người hắn, “Sao cậu lại có thể không có lương tâm như thế chứ, hu hu hu…..”
Hai người một hổ đã ăn no, nằm nghiêng trên cỏ phơi nắng, đón gió.

Thập Dương gây chuyện xong liền phủi mông, không thèm để ý, bây giờ hắn đang nằm trên đất ngủ ngáy o o.
Trong miệng Lý Do Hỉ đang ngậm một cọng cỏ đuôi chó, lúc có lúc không vuốt lông cho Lý Viên Viên, đã hạ quyết tâm phải đi tìm thân thể cho Kê Vô Trần rồi.
Tâm trạng nàng đang rất tốt đẹp, cũng không tự nhận thấy mình nói chuyện mềm mỏng hơn mấy phần, “Thế cô làm thế nào đây, chúng tôi còn muốn đi rất nhiều nơi, mang theo cô cũng không tiện cho lắm.

Núi cao, đường xa, cô cũng không chịu nổi vất vả đâu.”
Nàng nhìn một bụi hoa diên vĩ bên bờ sông, nói quàng nói xiên một cách nghiêm chỉnh: “Vạn Nương, cô nhìn kìa, phong thủy nơi này rất tốt, bên kia bờ sông chính là núi, nước sông chảy dọc theo chân núi, ôm gọn một vòng.

Chính là một nơi tàng gió tụ khí rất tốt, cô nhìn bụi diên vĩ kia, hoa nở um tùm, sáng lạn thế chứ.

Cô cứ dứt khoát cắm rễ ở đây đi.

Tu luyện cho tốt, đừng có lại làm mấy việc lung tung, lộn xộn gì nữa.”
Vạn Nương khoác áo của Lý Do Hỉ, ngơ ngẩn ngồi trên mặt đất, thì thào: “Nhưng mà hoa diên vĩ là loại thủy sinh, đương nhiên phải mọc ở bên mặt nước rồi, người ta là dây leo mà, làm sao có thể cắm rễ ở đây được, khi có lũ lụt là bị cuốn đi ngay.
Lý Do Hỉ vừa nghĩ, cũng thấy có lý.

“Nhưng mà cô cũng không nhất thiết phải đi theo chúng tôi, cô xem Thập Dương, căn bản là hắn bị thiếu một sợi gân đấy, hiển nhiên là bị ma sát cũng chẳng có một tí tình cảm nào, tối qua cũng ma sát nguyên một buổi rồi mà có ma sát cho đứng thẳng lên được đâu.

Tự cô đi tìm một nơi cắm rễ cũng tốt, đi theo hắn thì chỉ có phần tức giận mà thôi.”
Vạn Nương rũ mi cụp mắt, như một nàng dâu nhỏ không được nam nhân để ý: “Nhưng mà người ta chẳng có nơi nào để đi cả, viện của người ta…..” Nàng nói một hồi lại muốn khóc.

Lý Do Hỉ chỉ có thể bỏ cuộc: “Được rồi, được rồi, thế thì trước mắt cứ đi cùng vậy, đợi sau này tìm được nơi thích hợp cắm rễ thì lại nói tiếp.”
Cũng không thể nói là lỗi của ai, dù rằng Thập Dương muốn dùng kế lấy uế khí nàng ta nuôi.

Vạn Nương tu luyện tà đạo, bị cắn trả cũng không thể chỉ trích, chẳng trách được người ta.
Nhìn Lý Do Hỉ có vẻ giống chủ gia đình của đội ngũ này, Vạn Nương được chủ gia đình cho phép, cuối cùng cũng ngừng khóc.

Để biểu hiện thành ý còn chủ động đi rửa bát, làm xong thì tự đến bờ sông tắm rửa.

Nàng có tính toán của bản thân, đợi cơ hội liếm máu của Thập Dương, cũng có thể phục hồi một phần tu vi.

Dù sao thì chỉ cần đi theo, không lo không có cơ hội.
Ánh nắng dần dần gay gắt, Lý Do Hỉ lôi Thập Dương và chuyển Lý Viên Viên đến dưới một gốc cây to, lôi chăn đệm ra chuẩn bị đi ngủ.

Tối qua bận làm việc từ nửa đêm, bây giờ vừa mệt lại vừa buồn ngủ.

Trước khi ngủ thì nghịch cái huân như thường lệ, lại phát hiện món đồ chơi này sao mà bấm thế nào cũng không có tiếng nữa, Lý Do Hỉ cũng chẳng để ý, ôm Lý Viên Viên ngủ thật say.
Lúc trời nhá nhem tối, Vạn Nương nấu cơm xong mới gọi họ dậy.


Thập Dương được ai cho bú sữa sẽ gọi người đó là mẫu thân, chẳng thèm để ý Vạn Nương đi hay ở, dù sao, hắn chỉ cần được ăn cơm là xong.
Cơm tối có ngồng tỏi xào, thịt om cà tím, canh mướp với đậu cô-ve, còn có đào không lông tươi mới, cũng không biết Vạn Nương lấy ở đâu ra.

Tay nghề nấu ăn của Vạn Nương rất tốt, đợi mọi người ăn xong lại tự đi dọn dẹp.

Thập Dương ăn no thì ngủ tiếp, tối qua loạn chiến làm hắn tiêu hao rất nhiều.
Lý Do Hỉ lấy cái huân ra chơi, vẫn không thể làm nó phát ra một tiếng nào, miệng lẩm bẩm không ngừng: “Lẽ nào tối qua bị rơi hỏng luôn rồi?”
Vạn Nương nhận lấy xem thử, một lúc sau mới nói: “Cái huân này không phải bị hỏng, là bị khóa vì hết tiền rồi.”
Lý Do Hỉ á một tiếng: “Cái gì?” Vạn Nương lại bấm bấm một hồi, chỉ nghe thấy một giọng nói ngọt ngào của nữ tử phát ra từ cái huân: “Xin lỗi, sáo huân của quý khách hiện đang nợ cước, làm ơn nhanh chóng thanh toán khoản nợ…..”
Phía nam Phong An thành, ngõ Bách Hội.
Ngõ Bách Hội ở bên rìa thành, vốn ít có người đến đây.

Lại bởi vì Vạn Nương làm loạn một phen, mỗi khi đến buổi đêm thì gió âm nổi lên bốn phía, quỷ khóc sói gào, còn kèm theo tiếng ngâm nga, tiếng thở nặng nhọc của nam nữ ân ái.

Dân chúng sống ở nơi này bị hại rất thảm, khổ không thể tả.
Không chỉ có như thế, cứ mười ngày, nửa tháng, sẽ có nam tử trẻ trung, cường tráng mất tích không rõ.

Có nam tử to gan, rảnh rỗi, nửa đêm đi vào thám hiểm, cũng sẽ biến thành quỷ dưới váy của Vạn Nương.
Mấy năm đầu còn mời đạo sĩ và hòa thượng đến làm phép, nhưng mỗi lần đều chỉ thấy người vào mà không có người ra.

Ngõ Bách Hội bị đồn thành ngõ ác quỷ ăn thịt người không nhả xương.

Chẳng ai có thể thu phục yêu quái này, dần dần, người sống ở gần đây đều chuyển đi hết, xung quanh ngõ Bách Hội hoang vắng hẳn.
Bách Lý Lộ Lộ và Bách Lý Minh Minh hỏi thăm cả một đường rồi tìm đến đây, chỉ thấy phế tích của một trận hỏa hoạn lớn, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi khét sau khi cháy.

Vài trận gió thổi qua, cuốn lên một mảng bụi đen, thê lương vắng vẻ.
“Nơi này mà người ở được thật cơ á?” Bách Lý Lộ Lộ phe phẩy cái quạt, nhíu mày lại.

Vốn tưởng Phong An thành cách Tiều Vân sơn không xa, nàng cũng không vội vàng, nghỉ ngơi nguyên một đêm.

Sáng nay còn đặc biệt đi tìm bánh sữa - món ăn vặt nổi tiếng của Tinh Trần giới ở trong thành để ăn thử, rồi ngủ trưa xong mới chậm rì rì đến đây.
Bách Lý Minh Minh nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường viện của Vạn Nương, tra xét cẩn thận tỉ mỉ, xác định đúng là chẳng có người nào mới quay lại bẩm báo: “Tiểu thư, quả là không có người.

Không, có người, nhưng mà đều là người chết, còn là chết cũng lâu rồi, có vẻ như có người bày trận nuôi dưỡng uế khí ở đây, nhưng đã bị phá hủy rồi.”
“Rốt cuộc thì Lý Do Hỉ đang làm trò quỷ gì thế? Sẽ không phải là đang trêu chọc ta đấy chứ?” Bách Lý Lộ Lộ lấy cái huân ra gọi, thì nghe được: “Xin lỗi, sáo huân mà bạn gọi đang bị khóa vì nợ cước…..”.