Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 9: Tiểu Ca Ca Cho Người Ta Xem Thử “kiếm” Của Cậu Đi!





Lúc này, thiên kim tiểu thư Bách Lý Lộ Lộ - người đã uống nước sương sớm, tức giận bừng bừng, dẫn theo hộ vệ Bách Lý Minh Minh, tiến vào Tiều Vân sơn.

Nàng đang chống nạnh, kêu gào ở sơn môn.
“Lý Do Hỉ, ngươi ra đây cho ta! Có gan làm mà không có gan thừa nhận à! Hôm nay bản tiểu thư nhất định phải cho ngươi hối hận về những gì ngươi đã làm lúc trước!”
Bách Lý Minh Minh che ô, quạt mát cho nàng, cũng phụ họa theo: “Đúng, có bản lĩnh thì mau ra đây, muốn cho qua thì ra dập đầu ba cái, tạ tội với tiểu thư nhà chúng ta!”
Mặc dù đến để gây sự, nhưng oan có đầu, nợ có chủ.

Bách Lý tiểu thư xuất thân danh môn, trước nay không hề ỷ vào quyền lực, hay võ lực để tùy tiện xông qua cổng môn phái của họ, chỉ để cho đệ tử thủ vệ đi trước chuyển lời.
Tâm trạng Hứa Dực vốn không tốt, đang ở trong viện ấp trứng.

Đã không còn gà để bắt sâu cho linh điền nữa, sản lượng sẽ bị giảm sút rất nhiều, cần phải dùng linh khí để ấp ra gà con nhanh một chút.

Lúc này nghe được bẩm báo của đệ tử gác cổng phiên trực hôm nay, hai đầu lông mày của hắn càng nhíu chặt hơn.
Mặt mày đệ tử thủ vệ đau khổ: “Đệ đã nói rồi, Tiều Vân sơn của chúng ta làm gì có người nào gọi là Lý Do Hỉ, nhưng mà bọn họ vẫn không chịu đi, cứ đứng ở sơn môn hò hét cả một canh giờ rồi! Sư huynh, phải làm thế nào đây ạ…..”
Vẻ mặt Hứa Dực tràn đầy mây đen.

Lý Do Hỉ, lại là Lý Do Hỉ! Đơn giản là yêu ma này đã trêu chọc người ta quá đáng rồi -- Không nói đến việc chiếm giữ thân thể của Lâm Nguyệt, còn trộm gà của hắn, bây giờ đã đi rồi mà cũng không để cho người ta được yên lòng! Đêm qua vừa mới đi, hôm nay lại có kẻ thù cái gì gì không biết ở đâu mò đến, lại còn dám chạy đến sơn môn kêu gào ầm ĩ nữa chứ!
Hứa Dực phẩy tay áo, sải bước ra ngoài: “Để ta tự đi xem, việc này tạm thời không cần truyền ra ngoài.”
Mắng một hồi lâu như thế, Bách Lý Lộ Lộ cũng mệt rồi.


Bách Lý Minh Minh lấy ra một cái ghế đệm cho nàng ngồi, trên ghế còn gắn một cái ô to để che nắng, đặt thêm một cái bàn nhỏ ở bên cạnh, phía trên bàn có chiếc chén bạch ngọc được rót đầy nước sương sớm.

Hơi nóng buổi chiều mùa hè như thiêu đốt con người ta.

Bách Lý Lộ Lộ mắng đến mức miệng khô lưỡi ráo, uống liền một mạch ba bình nước sương sớm.
Loại nước sương sớm này có tên như ý nghĩa, là sương mù lúc sáng sớm ở Tuyết Tùng sơn - ngọn tiên sơn cao nhất, ngưng tụ thành nước tinh khiết.

Sương được đựng trong bình hồ lô bằng ngọc, sương trong một cái ngọc hồ cũng chỉ có thể ngưng tụ thành năm chén nước.

Hai trăm linh thạch tam phẩm một bình bao gồm nước.
Bách Lý Minh Minh vốn là một đứa ăn mày được Lạc Hòa phu nhân - thành chủ Tứ Hà thành, nhặt ở bên ngoài về nhiều năm trước.

Vì gân cốt hắn rất tốt, lại thông minh, nên từ nhỏ đã ở bên cạnh Bách Lý Lộ Lộ, cùng nàng theo danh sư học nghệ.

Có thể nói hắn là thanh mai trúc mã của Bách Lý Lộ Lộ, cũng là tùy tùng của Bách Lý gia.
Bách Lý Minh Minh đi theo nàng nhiều năm, đã sớm nhìn quen dáng vẻ xa xỉ của vị tiểu thư này.

Nhưng thuở bé hắn nghèo khổ, mãi mà vẫn không đổi được cái tật tham tiền.

Nhìn linh thạch cứ bị lãng phí qua môi đỏ của tiểu thư, trôi vào cổ họng nàng như vậy, hắn vẫn cảm thấy đau lòng không dứt -- Quá đáng tiếc, nhiều linh thạch thế mà rải hết ra rồi nằm lên trên ngủ, sẽ thoải mái biết bao…..
Hứa Dực đội nắng gắt đi tới, đã sớm cạn kiệt hết sự kiên nhẫn.

Hắn dừng bước để hít vào một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, rồi mới đi ra.

Đợi đến khi nhìn thấy hai người trước sơn môn, không thể không sững sờ.
Chỉ là một đôi nam nữ trẻ tuổi, nhìn có vẻ cũng không phải là yêu ma tàn bạo gì cả.

Nhưng hắn lại thay đổi cách nghĩ, yêu ma bây giờ đều quen ngụy trang, không thể thiếu cảnh giác được! Vẫn phải tống cổ họ đi nhanh một chút.
Hứa Dực thẳng người lên, đứng ở trước cổng, chắp tay, nói: “Ta là Hứa Dực, đồ đệ trưởng của chưởng môn Tiều Vân sơn, người mà cô nương muốn tìm, đêm qua đã bỏ đi rồi.

Nàng bị môn phái ta xóa tên, không phải là đệ tử Tiều Vân sơn nữa, cô nương vẫn nên đi chỗ khác tìm thôi.”
Nói xong thì Hứa Dực phủi tay đi mất, “Sầm” một tiếng, sơn môn đã được đóng lại chặt chặt chẽ chẽ.
Bách Lý Minh Minh tiến lên trước, lý luận: “Này, này, này, ngươi đây là cái thái độ gì thế, đây là đạo đãi khách của Tiều Vân sơn các ngươi hả?”
Bách Lý Lộ Lộ ngăn hắn: “Đừng làm ồn!” Nói xong thì lấy cái huân ngũ sắc lộng lẫy ra, điều chỉnh trận pháp, hỏi: “Lý Do Hỉ, bây giờ ngươi đang ở đâu thế? Ta đến Tiều Vân sơn tìm ngươi đi chơi, mà họ nói ngươi đã đi mất rồi.”
Phong An thành, ngõ Bách Hội.
Một tiếng “Đinh đoong”.
Lý Do Hỉ lấy cái huân ra, thấy mấy chữ trên đó thì hơi kinh ngạc, há to miệng.
Tìm tôi đi chơi? Vừa mới nói có mỗi hai câu mà đã muốn gặp mặt rồi á? Có phải là hơi nhanh không!
Lý Do Hỉ suy nghĩ nghiêm túc một lúc, cảm thấy nếu người ta đã tìm đến thì khẳng định là thật lòng muốn làm bạn bè.

Tục ngữ nói, ở bên ngoài phải dựa vào bạn bè, thêm một người bạn cũng là thêm một con đường đấy! Thế là nàng trả lời: “Tôi đang ở Phong An thành.”

Lý Do Hỉ nhìn Vạn Nương đang tha thiết lấy lòng Thập Dương ở bên cạnh, đoán chắc còn ở đây thêm mấy ngày nữa, lại nói thêm: “Phong An thành, ngõ Bách Hội.”
Lý Do Hỉ cất cái huân đi, Thập Dương vẫn đang ăn, Vạn Nương ngồi đối diện, chống cằm nhìn hắn, đôi mắt chứa đầy sự yêu thích đến mức sắp tràn ra ngoài.

Nàng đi cả buổi cũng thấy mệt, đứng dậy, về phòng Vạn Nương chuẩn bị cho nàng nghỉ ngơi.
Lý Do Hỉ vừa đi, Vạn Nương cũng không dè dặt nữa, lắc eo chuyển sang ngồi bên cạnh Thập Dương, dùng khăn tay cẩn thận lau vụn bánh trên khóe miệng cho hắn.
Thập Dương không làm gì khác ngoài ngồi im ở bàn nhai nhai nhai.

Vạn Nương thấy hắn không có ý kiến gì, tiến sát tới cổ hắn rồi hít một hơi thật sâu, như dính cả thân thể lên người hắn đến nơi rồi.
Dương khí thuần khiết trên người thiếu niên này khiến cho nàng chảy hết cả nước miếng, sắp rơi cả vào cổ hắn!
“Tiểu ca ca, nhìn không ra là cậu cũng khá cường tráng đấy nhỉ…..”
Vẻ mặt Thập Dương tràn đầy tự đắc: “Đó là đương nhiên, pháp tướng của tiểu gia ta chính là Kim Long, tu luyện hơn nghìn năm, cũng từng quát tháo qua thế giới tu chân, càn quét một phương, ợ…..”
“Ôi trời, Kim Long…..” Vạn Nương choáng váng một lúc, nàng là lăng tiêu hoa yêu.

Đại bộ phận hoa yêu đều là thể chất cực âm, hấp thụ ánh trăng để tu luyện.
Nhưng nếu chỉ tuân theo tự nhiên thì quá chậm chạp, phần lớn yêu quái sẽ chọn làm theo phương pháp tu hành không bình thường, đi đường tắt.

Vạn Nương cũng không ngoại lệ, đường nàng đi chính là thải dương bổ âm.

Nàng tu luyện vài trăm năm, người, hổ, báo, mãnh thú gì gì đó đều đã thử qua.

Rồng là thần tộc, tiểu yêu như nàng tự biết không thể trèo cao, nhưng mà pháp tướng của tiểu tử này là Kim Long, nàng nghĩ chắc là cũng không tồi đâu.
Vạn Nương che miệng cười duyên, “Thế, nhất định là tiểu ca ca rất giỏi giang ở phương diện ấy nhỉ?”
Trong miệng của Thập Dương nhét đầy bánh ngọt, ậm ờ không rõ: “Đó là đương nhiên, nhớ năm đó tiểu gia càn quét Xích Huyết giới, không biết bao nhiêu yêu ma phải quỳ dưới kiếm của tiểu gia, há có thể giả được?”
Vạn Nương cân nhắc, dù Xích Huyết giới đã sớm lụn bại cả nghìn năm, nhưng chúng yêu nữ vẫn luôn to gan nhất, cởi mở nhất, phóng túng buông thả, không có giới hạn (1) nhất…..

Nàng ôm ngực, hơi không thể chờ đợi được nữa, nhưng vẫn cứng rắn nhẫn nhịn bản tính xuống, khẩn cầu hắn: “Vậy thì tối nay, cũng để nô gia xem “kiếm” của cậu nhé, được không?”
Thập Dương ngây thơ đồng ý: “Được, nhưng mà ngươi phải cho ta ăn no đấy, ăn no rồi ta mới có sức chơi kiếm được.

Tối nay ta muốn ăn gà kho hạt dẻ, chân giò hầm tuyết lê, thịt bọc lá sen, cá cơm rim tỏi, sườn xào chua ngọt, khâu nhục khoai môn, đậu phụ trứng vịt muối…..”
Vạn Nương cười đến không khép được miệng, liên tục đáp ứng: “Được, được, được.” Ăn no thì mới có sức làm việc chứ!
Đến buổi tối, quả nhiên Vạn Nương làm một bàn đồ ăn, còn ôm một hũ rượu lên.

Rượu này là chuẩn bị riêng cho Thập Dương, gồm các loại “tiên” (2) mà Vạn Nương thu thập được trong nhiều năm, vô cùng uy lực!
Đêm hè gió mát rười rượi, làm tan đi cái nóng ban ngày, một vầng trăng khuyết sáng rỡ treo trên trời cao.
Dạ dày của Thập Dương giống một cái động không đáy, nhét thế nào cũng không đầy, có vẻ như hắn muốn ăn bù hết tất cả các bữa chưa ăn trong một nghìn năm bị nhốt lại vậy.
Vạn Nương ân cần rót rượu cho hắn, Thập Dương không từ chối, hắn uống rượu ăn thịt, vui sướng biết bao.
Lúc đầu, Lý Do Hỉ còn sợ hắn ăn no căng quá thì hỏng mất, sau nghĩ lại, thể chất của kiếm linh chắc là khác người bình thường.

Vạn Nương không ngừng trút rượu cho hắn, mà vẻ mặt hắn thì vẫn cứ như thường, thần trí cũng vẫn thanh tỉnh.


Nghĩ tới về sau chắc khó gặp cơ hội như thế này nữa, cứ để cho hắn ăn thật đã đi.
Ăn bữa này từ lúc trăng mới mọc cho đến tận khi trăng treo đỉnh đầu.

Lý Do Hỉ đã tắm rửa, đi ngủ từ lâu thì Thập Dương mới thoả mãn xoa bụng, không biết là Vạn Nương đã đi làm thêm bao nhiêu món lúc giữa chừng nữa.
Thập Dương căng da bụng, trùng da mắt, đã quên mất lời hẹn chơi kiếm từ lúc nào, vừa hạ đũa xuống liền ngậm miệng, “Không ăn nữa, ta muốn đi ngủ.”
Vạn Nương thở ra nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đến tiết mục “chơi kiếm” mà nàng thích nhất rồi, vội đỡ hắn vào nhà.

Trong lòng âm thầm cảm thán tên tiểu tử này đúng là không tầm thường, uống nhiều Vạn Tiên tửu (2) như thế mà còn có thể nhịn đến bây giờ.
Trong đình viện, gió thổi xào xạc, cánh hoa đung đưa.

Trong phòng, ánh nến sáng rực chiếu vào thân hình linh lung tinh tế, muôn vàng dáng vẻ hắt lên khung cửa sổ.
Lý Do Hỉ lơ ma lơ mơ tỉnh lại từ trong mộng, dù sao nàng vẫn không yên tâm về Thập Dương, cẩn thận mò mẫm đến dưới cửa sổ phòng hắn, tỉ mỉ lắng nghe động tĩnh ở trong phòng.
Trong phòng, Vạn Nương quấn lấy Thập Dương, không cho hắn ngủ, bàn tay trắng nõn thăm dò để lột y phục của hắn ra, giọng nói như chuông bạc: “Cho người ta xem thử “kiếm” của tiểu ca ca, được không?”
Thập Dương bị nàng quấn đến hết cách, nâng tay lên, gọi bảo kiếm, thân kiếm ánh vàng lấp lánh, hoa văn mây bay, nước cuộn, bên trên còn ẩn hình rồng, quả thật là thanh kiếm của Kim Long.
Thập Dương kiếm được xếp hạng là một trong thập đại bảo kiếm của thế giới tu chân, đúng là danh bất hư truyền.
Để dỗ hắn vui vẻ, Vạn Nương cũng ca ngợi: “Oa, thật lợi hại, không biết là khi dùng thì sẽ như thế nào nhỉ?”
“Khi dùng?” Thập Dương không thích nhất chính là bị người khác nghi ngờ, ngồi khoanh chân trên ghế dài, chọc thanh kiếm vào chăn bông, kiếm khí khuấy động, cuộn lên vô số sợi bông.

Hắn vừa chọc, vừa ngoáy làm cho bông bay đầy phòng cứ như là tuyết rơi lả tả.
Vạn Nương vỗ tay: “Chọc giỏi quá, lợi hại quá, chọc tiếp, chọc tiếp đi!”
Thập Dương được nàng tâng bốc lên tận trời, lại ngoáy thêm một kiếm cho bông bay lên, động tác tay phải cứ như cuồng phong bão vũ quét sạch kiều hoa, làm cả cái chăn bông bị tan thành sợi vụn, dính đầy trên đầu, trên thân hai người, chọc cho Vạn Nương cười tươi không dứt.
Lý Do Hỉ ngồi góc tường bên ngoài nghe được đoạn đối thoại này, kinh ngạc như sét đánh ngang tai (3), không thể không thốt lên: “Oh vãi!”
Trong phòng, tai Vạn Nương khẽ động, hoa lăng tiêu trong viện là chân thân của nàng, nên dù cách một bức tường thì nàng cũng vẫn thấy rõ rõ ràng ràng cảnh tượng ngoài viện.
Nữ tử này có tu vi thấp kém, không làm nên trò trống gì, nếu nàng thật thật thà thà thì cũng không phải là không thể nể mặt tiểu ca ca mà tha cho nàng một mạng.

Nghĩ xong Vạn Nương liền phẩy tay áo, tắt hết nến trong phòng.
Thập Dương đang chơi vui vẻ, nghi ngờ kêu ơ một tiếng: “Ngươi tắt đèn làm gì?”
Trong bóng tối, Vạn Nương bám chặt lấy hắn, giọng nói quyến rũ, mê hoặc: “Tiểu ca ca, không phải cậu muốn đi ngủ à? Nô gia cùng cậu…….”
Bên ngoài, Lý Do Hỉ bịt tai, chạy về phòng, đây đúng là hang hùm ổ sói! Nhất quyết không để ô ngôn uế ngữ lọt vào tai được!
Nàng về phòng, vén chăn, chui vào tiếp tục ngủ, trong lòng lại lắc đầu liên tục -- Bình thường tên nhóc này đã quen giả vờ giả vịt, bây giờ gặp sắc đẹp trước mặt, quả nhiên vẫn là không khống chế nổi, đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài!
Lý Do Hỉ vừa nằm xuống, bỗng nghe thấy bên ngoài có một tiếng động lớn ầm ầm vang lên, ngay sau đó là giọng của Thập Dương: “Này, dâm phụ kia! Thật không biết xấu hổ!”
Lý Do Hỉ ngạc nhiên đến bật dậy, lại nghe thấy Vạn Nương hờn dỗi: “Tiểu ca ca! Sao cậu lại có thể đánh người ta thế, quá là không biết thương hương tiếc ngọc rồi!”
Hả? Vừa nãy không phải vẫn còn tốt mà, sao lại đánh nhau thế nhỉ?.