Bắc Cung Từ đi rồi.
Lý Do Hỉ dựng cánh cửa bị đánh rơi ra dựa vào khung cửa, phủi tay, vừa quay người lại đã nhảy bổ vào lòng Vô Trần như chim yến bay.
Vô Trần hỏi: “Nàng nói gì với gã thế?”
Lý Do Hỉ thuật lại câu chuyện: “Chỉ là do một mình anh đơn phương tình nguyện xem tôi là Lâm Nguyệt thôi.
Nhưng thật ra, anh cũng hiểu rất rõ ràng trong lòng là tôi không phải cô ấy.
Trước đó, không phải anh đã gọi tên tôi mấy lần à? Vì sao anh cứ phải lừa bản thân như thế?”
Nói xong lại thở dài, “Thật ra, anh ta cũng rất đáng thương.”
Vô Trần cười khẽ: “À, người đáng thương tất có chỗ đáng hận.”
Nàng cười khanh khách, hoàn toàn không có dáng vẻ đề phòng, xa cách như ở trước mặt Bắc Cung Từ, “Đúng!”
Đổi quần áo khô ráo, sạch sẽ, hai người mặc nguyên quần áo nằm trên tháp.
Đầu ngón tay của Lý Do Hỉ khẽ chọc vào cái lỗ trên ngực chàng.
Trải qua nhiều ngày tu bổ, cái lỗ kia đã nhỏ đi nhiều.
Nàng nhỏ nhắn, được chàng ôm trong lòng, vẻ mặt hơi buồn ngủ, híp mắt dựa vào ngực chàng, nói liên ma liên miên, “Em đã phái Thập Dương thâm nhập vào nội bộ, đi tìm phần uế khí thứ năm, rất nhanh sẽ tìm thấy, chúng ta có thể rời khỏi đây…..
Chàng yên tâm đi, em đã tính toán hết rồi.
Em đã không muốn ngây người ở đây từ lâu, nơi này thật sự quá lạnh…..”
Vô Trần lại ôm chặt nàng hơn, “Còn lạnh không?”
Nàng nhúc nhích, đổi một tư thế thoải mái, cười nói: “Không lạnh, nhưng mà vẫn mệt.”
Chàng đưa tay vén tóc mái bay loạn trên trán nàng, đặt xuống một nụ hôn, “Ngoan, ngủ đi, tôi ở đây.”
Nàng nhẹ gật đầu, “Chàng mau trở về đi, ở ngoài rất nguy hiểm.
Gã sẽ chẳng làm gì em đâu.” Tay nhỏ lại nắm vạt áo của chàng rất chặt.
Chàng cúi đầu nhìn nàng, đáy mắt dịu dàng như ánh nắng ấm áp của mùa xuân đang hòa tan băng lạnh, “Ừ, ngủ đi, đợi nàng ngủ thì tôi sẽ trở về.”
Hơi thở của người trong lòng dần đều, ngoài phòng, tuyết rơi không tiếng động.
Đầu ngón tay chàng nhẹ nhàng cuốn đuôi tóc nàng, ngửi hương thơm của nàng.
Ở bên cạnh nàng, cho dù chẳng làm gì cả cũng làm cho người ta thấy yên tâm.
Một nơi khác, đỉnh Mai Vũ Tuyết sơn, gió tuyết hắt lên người Bắc Cung Từ, đọng một tầng thật dày trên vai, trên tóc.
Hắn nhắm hai mắt, bên tai chỉ còn lại tiếng gió cuốn và tiếng tuyết rơi.
Hắn nên ở đỉnh núi, không nên ở trong phòng.
Quả thật, hắn chẳng có tư cách gì mà can thiệp vào chuyện của người khác.
Người khác còn đang khanh khanh ta ta với người yêu, không phải là chuyện rất bình thường sao? Rốt cuộc chính mình vẫn luôn chỉ là một người ngoài.
Nàng nói rất đúng, do chính mình đơn phương tình nguyện xem nàng thành một người khác mà thôi.
Hắn ta ngồi trên đỉnh núi không nhúc nhích, đã thành một người tuyết, từ đầu đến chân đều là sự cao ngạo, lạnh lùng từ tận trong xương.
Chỉ có điều, nhìn không thấy, nghe không được thì sẽ không khổ sở hay sao.
Trái tim vừa mới hồi phục nhịp đập bình thường lại rơi vào hầm băng một lần nữa, bị tầng tầng băng sương bao vây.
Sau một đêm, Lý Do Hỉ tỉnh dậy, đi dạo một vòng trong thức hải, rót máu vào quan tài đá như thường lệ, rồi mới vươn vai, bò dậy.
Đã lâu không ngủ ngon thế này, lúc ở Hạnh Hà Vãn Nguyệt, nàng thường hay nằm mơ, mơ thấy Bắc Cung Từ cầm dao găm đứng ở đầu giường mình, mỗi lần tỉnh dậy đều là mồ hôi đầy người.
Ở ngoài cửa phòng được dựng ghé vào, có một bóng dáng mờ ảo.
Lý Do Hỉ đưa tay nhấc ván cửa ra, vừa nhìn đã thấy bên ngoài có người, “Ối! Giật cả mình!”
Sáng sớm ngày ra đã dọa người ở đây, không phải Bắc Cung Từ thì còn có thể là ai.
Đầy đầu, đầy người hắn là tuyết, một đôi mắt chằng chịt tơ máu, đang nhìn nàng chằm chằm, hiển nhiên là cả đêm không ngủ.
“Anh… tối qua anh làm gì thế?” Nàng nhấc tay lên vẫy trước mắt hắn.
Bắc Cung Từ không đáp, mặc dù chẳng hề tình nguyện một tí nào, nhưng nếu đã lệnh cho Tần Thải Thải phải thành hôn hôm nay, hắn há có thể không đến.
Hắn cứng rắn nói: “Đi.”
Lý Do Hỉ nhảy ra vài bước: “Không phải chứ! Còn phải đi à!”
Bắc Cung Từ tiến lên, bắt được tay nàng, “Đi!”
Cổ tay truyền đến cái lạnh thấu xương, làm nàng rất không thoải mái.
Nàng dứt khoát ngồi bệt xuống đất, ăn vạ, “Tôi không đi, tôi không đi, có chỗ nào vui hơn nữa thì đi với anh cũng thành không vui!”
Cả người hắn cứng đờ như bị trúng một kiếm.
Ở cùng một chỗ với tôi làm cô khó chịu như thế sao?
Hồi lâu sau mới hắng giọng, nói: “Hôm nay là đại hôn của Tần Thải Thải.”
“Hả!” Lý Do Hỉ nhảy dựng lên ngay lập tức, “Thải Thải đại hôn? Á, á, á! Tôi phải đi, tôi phải đi.”
Suốt đường không nói chuyện, Lý Do Hỉ như một quả bóng xì hơi, bị hắn túm cổ tay bay trên trời.
Lúc hạ xuống đất, tóc tai nàng bị đông thành nhũ băng, dựng ngược lên ở sau đầu.
Chỗ cổ tay bị hắn túm thì bị lạnh cứng, đỏ cả mảng lớn.
Vẻ mặt tái nhợt dọa người, trên lông mi còn đọng sương, cắn môi run rẩy.
Bắc Cung Từ quăng nàng ở cửa Tần phủ, chính hắn cũng chẳng tốt hơn tí nào.
Chẳng qua là do tu vi hắn cao thâm, nhấc tay làm một thủ quyết thì lại biến thành Bắc Cung giới chủ phong tư trác tuyệt.
Lý Do Hỉ tức đến mắng mn -- Báo thù! Đây là báo thù trắng trợn!
Nàng hầm hừ bò dậy, “Đại gia nhà anh, quá là không hiểu thương hương tiếc ngọc! Chẳng trách không ai thích, đáng đời!”
Bắc Cung Từ nhìn nàng khinh khỉnh -- Cô không thương tiếc tôi, tôi cũng không thương tiếc cô.
Hắn nói: “Như nhau!”
Nàng vén tay áo lên nhìn, cổ tay đã sưng hết lên rồi, vừa đau vừa ngứa.
Tầm mắt của Bắc Cung Từ quét qua, trong lòng hơi động, không nhịn được mà giơ tay, muốn chữa trị cho nàng.
Lý Do Hỉ đập tay hắn ra, đẩy hắn một cái, quay người chạy vào Tần phủ.
Người làm nhìn thấy nàng, mặc dù bị tạo hình của nàng làm cho giật mình, nhưng cũng vẫn có thể nhận ra được dáng vẻ, không ngăn cản gì thêm.
Bắc Cung Từ bị nàng đẩy, lảo đảo hai bước, thu tay lại, nhặt hết chật vật và tự tôn đang rơi đầy đất lên.
Chỉnh đốn biểu cảm, lại biến thành Bắc Cung giới chủ lạnh lùng như băng, nhấc chân đi vào cổng lớn.
Quản gia Tần phủ đứng ở cổng lớn vội hành lễ với hắn, muốn đưa hắn đến chỗ khách mời ăn uống.
Bắc Cung Từ nhìn không chớp mắt, đi thẳng vào trong.
Khóe miệng Tần quản gia giật giật -- Bắc Cung Giới chủ này… đến ăn uống mà ngay cả quà mừng cũng không mang theo.
Bắc Cung Từ đi được hai bước, nghe thấy tiếng chúc mừng ở sau lưng mới nhớ ra.
Nguy rồi! Chỉ nghĩ đến mỗi việc vun đắp tình cảm, lại quên mất chuẩn bị quà! Hắn dừng chân lại, vẻ mặt không thay đổi, trong lòng lại có vạn con ngựa chạy qua.
Sờ khắp cả người, sờ được ngọc bội đang đeo ở thắt lưng.
Đây là của phụ thân tặng lúc hắn đầy trăm tuổi, đã ở bên cạnh hắn gần nghìn năm.
Mặc dù hơi không nỡ, nhưng vì mặt mũi của Bắc Cung thị… Ài!
Tần quản gia ngạc nhiên đến rơi cả cằm.
Á! Sương hoa hàn ngọc của Giới chủ! Phát tài rồi! À không phải, là phát đạt rồi! Tiền đồ của lão gia là vô lượng á!
Bắc Cung Từ thở dài trong lòng, hình như từ sau khi mang cô nàng kia về nhà, hắn thở dài thường xuyên, thật không biết bản thân có ý đồ gì nữa đây.
Lý Do Hỉ chạy thẳng một đường vào đến khuê phòng của Tần Thải Thải.
Tần Thải Thải đang trang điểm ở trong phòng, một đống nha hoàn, giúp việc đang vây xung quanh.
Suốt đường Lý Do Hỉ chạy vào đều có băng rụng xuống.
Ngày đại hỉ của Tần Thải Thải, không thể khóc, nàng cứng rắn nén lệ, chạy vào phòng của nàng ấy.
Tiểu Phù vẫn là người đầu tiên nhận ra nàng.
Nàng ấy khập khiễng bước đến, “Thánh nữ? À không, mỹ nữ!”
Tần Thải Thải nghe thấy, cũng quay đầu sang, “A Hỉ đến rồi?”
Suýt nữa thì Lý Do Hỉ bị một đám bà giúp việc lôi ra ngoài.
Cũng không trách người ta, nhìn thế nào thì hình tượng của nàng bây giờ cũng giống như đến làm loạn.
Tần Thải Thải nhanh chóng đứng lên, giữ bộ diêu trên đầu, đi đến trước mặt nàng, đánh giá từ trên xuống dưới, “Trời ơi! Sao lại thành ra cái dạng này thế! Xảy ra chuyện gì?” Nói xong thì gõ nhũ băng to đùng sau đầu nàng, cứng lắm ý!
Lý Do Hỉ vẫn còn bình tĩnh, “Không sao, cô bận việc của cô đi, tôi hơi lạnh thôi, muốn tắm nước nóng…..”
Tiểu Phù giơ hai tay thật cao, “Em, em, em! Em đi nấu nước!” Khập khà khập khiễng nhảy lò cò ra ngoài.
Nàng ấy bị thương còn chưa khỏi hẳn.
Lý Do Hỉ kéo Tần Thải Thải ngồi xuống chỗ trang điểm, ấn vai nàng ấy xuống, “Tân nương không phải lo đâu, về sau lại kể với cô, tôi đi chỉnh trang lại đã.”
Tần Thải Thải vừa nhìn đã thấy vết thương trên tay nàng do bị đông lạnh, “Nhanh lên, Lưu ma, mang thuốc bôi tổn thương do giá rét đến đây, bôi cho Thánh nữ!”
Đám người hầu xôn xao một trận -- Ôi mẹ ơi, Thánh nữ trong truyền thuyết mà lại xấu như gấu thế này!
Lý Do Hỉ cầm thuốc, lại nói mấy câu cát tường chúc mừng, đỡ nhũ băng trên đầu mình rồi ra ngoài.
Người hầu ở trong phòng ngửa hết cổ ra sau, sợ bị đâm mù mắt.
Lý Do Hỉ ngâm mình trong bồn tắm bốc hơi nóng hôi hổi.
Tiểu Phù chải tóc cẩn thận cho nàng, “Mỹ nữ, người không cần em thật sao?” Mặc dù biết Thánh nữ muốn bảo vệ mình, nhưng vừa nghĩ đến từ nay về sau sẽ không được gặp nàng nữa, vẫn không tránh được buồn bã.
Lý Do Hỉ vốc nước hắt lên mặt, “Không phải mà, Thải Thải là chị em tốt của tôi, em đi theo cô ấy thì cũng giống như đi theo tôi mà.
Hơn nữa, tôi sẽ không ngơ ngẩn ở đây lâu, em đi theo tôi sẽ rất khổ.”
Tiểu Phù bĩu môi, “Mỹ nữ vẫn muốn đi ạ? Giới chủ đối xử không tốt với người sao?”
Lý Do Hỉ cười khổ, chìa tay bị thương do quá rét ra cho nàng ấy xem, “Gã? Em cảm thấy gã như thế này có giống đối tốt với tôi không? Ông trời của con ơi! Tên thẳng nam chết tiệt, cả đời này đều không muốn nhìn thấy gã nữa!”
Khuôn mặt Tiểu Phù lại hiện vẻ đau lòng, giúp nàng tắm rửa xong thì lấy thuốc bôi, rồi băng bó.
Vì Lạc Hà đến ở rể Tần gia, đương nhiên nghi thức đón dâu sẽ khác với mọi khi.
Đại sự đột ngột, vốn còn có thời gian hơn một tháng để chuẩn bị, bây giờ rất nhiều khách mời đã định trước đều chẳng có cách nào đến dự.
Thế là Tần Nghĩa dứt khoát mở tiệc cơ động (ai đến trước thì ăn trước) trên phố lớn Trung Xuyên, chiêu đãi dân chúng, cũng xem như náo nhiệt, vui vẻ.
Cũng may, ngay sau khi nhận được thư, Tần Nghĩa đã phái người đi báo cho Vũ tộc.
Dù sao vũ nhân cũng biết bay, khoảng cách đến Tam Xuyên không tính là quá xa, sau khi nhận được tin tức, ba chị em nhà họ Bạch, Trân Trân, Ái Ái và Liên Liên cũng bay theo cha mẹ đến tham dự tiệc cưới.
Tần Nghĩa cũng thở phào.
Mặc dù hơi gấp gáp, may mà tất cả cũng được xem như viên mãn.
Chỉ cần bọn trẻ sống tốt và vui vẻ là được.
Trên dưới Tần phủ treo đèn kết hoa, tất cả các thân cây trên phố lớn của Trung Xuyên cũng treo đầy đèn lồng đỏ, tiệc cơ động được bày dài khắp phố.
Lạc Hà vẫn mặc quần áo đỏ, chẳng qua là hỉ phục màu đỏ thẫm của tân lang quan.
Hắn ta được anh em sinh ba vây quanh, đến bây giờ mà vẫn còn chưa trở lại bình thường được.
Không hiểu ra sao đã thành thân rồi.
Dựa theo quy củ ở Tam Xuyên, con rể đến cửa sẽ cõng tân nương từ cổng lớn vào đến trong nhà, lạy cao đường.
Lý Do Hỉ và Tần phu nhân, một trái một phải, nắm tay Tần Thải Thải, đỡ nàng ấy đi đến cổng lớn.
Lạc Hạ đã đợi từ lâu.
Sau khi đưa tay Tần Thải Thải vào tay Lạc Hà, Lý Do Hỉ lại nói mấy câu cát tường, dặn dò hắn: “Nhất định phải đối tốt với cô ấy! Nếu không thì anh chết chắc!”
Lạc Hà cúi đầu, nhìn đôi bàn tay trắng nõn, nhỏ nhắn, trịnh trọng gật đầu.
Mặc dù ngây thơ, nhưng hắn luôn ngoan ngoãn nghe lời nhất, lập tức nói: “Nhất định Lạc Hà sẽ không làm nhục sứ mệnh!”
Quả thật làm cho Lý Do Hỉ cạn lời -- Thôi, thôi, về sau để cho Thải Thải dạy dỗ anh đi!
Trong tiếng hoan hô của mọi người xung quanh, đôi tân nhân vào nhà, bái cao đường, đưa vào động phòng.
Thật không dễ dàng gì mới đối phó xong, nụ cười công nghiệp trên mặt Bắc Cung Từ sắp không giữ nổi nữa.
Thấy người khác thành thân, lại nhớ đến đống lộn xộn nhà mình, hắn không thể nào vui vẻ được.
Lý Do Hỉ đang ở trên phố, uống rượu, đoán quyền với ba anh em nhà họ Tần và ba chị em nhà họ Bạch.
Mặc dù tửu lượng của nàng cao, nhưng vung quyền rất kém.
Nếu không phải ngại thân phận Thánh nữ, anh em sinh ba Tần gia đã cho nàng uống lăn xuống tận gầm bàn.
Ba chị em Bạch gia không dám uống, lấy trà thay rượu.
Dù sao, phi hành thì không uống rượu, uống rượu thì không phi hành..