Thấy sắc mặt bà ta thay đổi tôi mới nhận ra mình vừa lỡ lời.
Từ sau hôm tan rã chẳng mấy vui vẻ ở nhà tôi, chúng tôi chưa từng gặp lại.
Giờ bảo tôi gọi bà ta bằng mẹ, tôi thực sự không thốt nên lời.
“Con đang… Chuẩn bị đi đấy à?” Mẹ anh ta đi vào, thay giày ở cửa rồi ngồi xuống sofa.
“Con thấy nhà bên này hơi xa, hằng ngày đi làm hơi cập rập nên định dọn về bên kia ạ.” Tôi nói thật lòng.
“Con và Cố Tiêu cãi nhau à?” Mẹ anh ta lại hỏi tôi.
“Không ạ.” Tôi đóng cửa lại rồi đặt túi đồ xuống, có lẽ là chưa thể đi ngay được.
“Không cãi nhau thì sao nó lại gọi điện bắt mẹ qua đây?”
“”Ơ?”
Tôi hơi mông lung.
Cố Tiêu kêu mẹ anh ta qua đây ư? Qua để làm gì chứ?
“Thực sự không phải đâu ạ.” Tôi thấy hơi nhức đầu: “Anh ấy chưa từng trở về nên mẹ yên tâm, bọn con còn chẳng gặp nhau thì nói gì đến chuyện tranh cãi ạ.”
Có điều tôi nhận ra mình càng bào chữa càng rối.
Vì mẹ anh ta dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi.
“Hai đứa đăng kí kết hôn hai tuần rồi mà nó chưa bao giờ về á?”
Thôi xong, tới chuyện chính rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta không về nhà thì tôi cũng chẳng thể trói anh ta lại được, liên quan quái gì đến tôi.
“Vâng, anh ấy bận.” Tôi cúi đầu.
Mẹ anh ta nhíu chặt mày rồi lấy điện thoại ra gọi cho cha Cố Tiêu.
Tôi không thể mặt dày nghe trộm nên đành phải giả vờ quét dọn bên cạnh.
“Không hề về nhà…”
“Hồi trước tôi đã bảo rồi cơ mà…”
“Ông nói xem kết hôn làm gì?”
“Để thằng bé đến nhà cũng không muốn về?”
Tôi nghe loáng thoáng được mấy câu.
Bà ta nói đúng lắm, kết hôn làm gì chứ.
Tôi cũng không biết nữa.
Tôi cũng chẳng khác hồi còn độc thân là bao, trừ việc nôn ó.i mỗi ngày với cả đỡ phải sầu muộn vì mấy chuyện xem mắt nữa.
Cảm giác kết hôn như thế nào? Tôi thật sự không biết.
Nhưng mà để nói cuộc hôn nhân này có giá trì gì không?
Tôi thấy cũng đáng lắm, có thể chăm sóc cho con tôi, đối tượng kết hôn là người tôi yêu, sống trong ngôi nhà lớn thế này, cha mẹ tôi cũng sẽ không phải lo lắng cho tôi nữa.
Chỉ là những buổi tối phải đi dạo một mình, nấu cơm rửa bát cũng một mình, có đôi khi tôi sẽ thấy thiếu thốn chút gì đó.
Mẹ Cố Tiêu nói chuyện điện thoại xong thì gọi tôi ra.
“Dạo này con thấy trong người thế nào? Sao mẹ cứ thấy hình như con gầy đi nhỉ?”
“Vẫn khỏe ạ.”
“Trước lúc có bầu con bao nhiêu cân?” Bà ta lại hỏi.
“47 ạ.”
“Giờ thì sao?”
Tôi thoáng do dự, thấp thỏm trả lời: “46 ạ.”
Đúng thế, bầu hơn ba tháng, tôi sụt 2 kg.
Vì ăn không vào, hơn nữa ăn vào thì lại n.ô.n ra.
Chưa kể đến ngày nào tôi cũng chạy qua chạy lại giữa các cửa hàng, mệt mỏi đến k.i.ệ.t s.ứ.c.
“Con có thai mà còn sụt mất 2 cân hả?” Bà ta ngạc nhiên hỏi tôi.
Tôi có thể nói gì đây? Gầy đi cũng là lỗi của tôi sao?
“Chắc mấy bữa nữa sẽ béo lên thôi ạ.”
“Con đưa số điện thoại của mẹ con cho mẹ.” Vừa nói bà ta vừa rút điện thoại ra.
Chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ đành đọc một dãy số cho bà ta.
Hai người họ addfriend rồi bắt đầu video call.
Tôi ngoan ngoãn ngồi cạnh nghe giáo huấn.
“Có con nhà ai mang bầu mà gầy đi bao giờ không? Cứ thế này thì sao đứa bé đủ chất dinh dưỡng được?” Mẹ anh ta ra chiều sốt ruột.
“Lần nào gọi tôi cũng nhắc con bé ăn nhiều, thế mà sao vẫn gầy được nhỉ?” Ở đầu dây bên kia mẹ tôi cũng lo lắng.
Tôi ngồi cạnh mà đau cả đầu.
“Nếu nhà bà rảnh thì một người đến chăm sóc Giai Giai được không.” Mẹ anh ta đề xuất.
“Không không! Không cần đâu ạ!” Tôi vội vàng từ chối.
Nhưng họ hoàn toàn chẳng để lời nói của tôi vào tai.
“Là thế này, ông nhà tôi lớn tuổi rồi mà bên bệnh viện lại bận, tôi không thể phân thân sang bên này được, phòng cấp cứu của Cố Tiêu cũng rất bận, đến bản thân mình còn chẳng lo nổi ấy chứ. Chỉ đành xem bên bà có thể để một người tới thành phố trông nom con bé một chút không?”
“Chúng tôi hiểu mà, có điều em gái con bé không thể rời mắt được.” Mẹ tôi thực sự khó xử.
Đúng vậy, với tình trạng của Trần Ngọc hiện giờ, một ngày phải có người trông nom 24/24, con bé không thể sống một mình, chỉ rời mắt một chút thôi là có thể ngã xuống khe suối hay ao hồ bất kì lúc nào.
Chắc chắn là mẹ tôi không thể tới được.
Ngày nào cha tôi cũng phải đến công trường làm việc, là trụ cột của gia đình, tiền thuốc hằng tháng của Trần Ngọc tốn 2000 tệ, cha không thể không đi làm.
Tôi đã sớm nghĩ đến chuyện này, thậm chí tôi còn định tiết kiệm tiền để sau này sinh con xong, tôi tự đến trung tâm dịch vụ chăm sóc mẹ bỉm chi phí ổn.
“Thế Giai Giai phải làm sao bây giờ? Bà xem, nó càng ngày càng gầy thế này, sau này liệu sinh đứa bé có khỏe mạnh được không?
“Bác gái, con tự chăm sóc bản thân được mà, bác đừng…” Đừng làm khó cha mẹ tôi nữa.
Lại gọi sai xưng hô rồi, tôi chán quá.
“Thấy không, nhà ai cũng có nỗi khó xử riêng. Mẹ thấy con còn xách đồ ra đi, Cố Tiêu cũng không về nhà, con thì đang mang bầu, con nói xem hai đứa đang làm loạn gì thế hả? Nếu thế thì sao lúc trước cứ nhất quyết giữ lại… Đứa bé chẳng có tội tình gì.”
“Mẹ già rồi, chẳng quản nổi anh chị nữa, hai người muốn làm gì thì làm.” Bà ta thở dài, cất chỗ hải sản mang sang vào tủ lạnh rồi ra về.
Tôi cứ đứng ngây ra đó.
Tôi nhất quyết giữ lại? Ra là tôi ép con trai bà đến cục Dân chính đấy hả?
Bầu hơn ba tháng, Cố Tiêu chưa từng đưa tôi đi khám thai lấy một lần, thế mà người ấm ức là anh ta ư?
Tôi ngồi một mình hờn dỗi trên sofa.
Cuộc sống dường như cứ muốn đối nghịch với tôi, còn tôi lại chẳng thể tìm được lối thoát.
14.
Náo loạn một hồi như thế, thế rồi tôi cũng không chuyển nhà, vẫn ngồi tàu điện ngầm mấy tiếng mỗi ngày.
Một ngày nọ, sau khi tan tầm về đến nhà, vừa tới cửa đã thấy một người công nhân xách theo một chiếc túi nilon đang đứng trước cửa.
Tôi đến gần hơn, là cha tôi.
“Cha?” Tôi cứ ngỡ mình hoa mắt.
Cha mặc áo và quần dài, mỉm cười gượng gạo với tôi.
“Sao tan làm trễ thế con?” Cha tôi vội vã bước lại, xách túi đồ ăn trên tay giúp tôi.
“Xuống cửa hàng nên muộn một lát ạ.”
Tôi nhìn chiếc mũ bảo hộ trên đầu ông, hoàn toàn là dáng vẻ vừa trở về từ công trường.
Sau khi vào cửa, ông đặt đồ ăn lên chốc tủ giày, nhẹ nhàng nói: “Cha tìm được việc ở thành phố rồi.”
“Dạ? Công việc gì cơ ạ?” Tôi bất ngờ.
“Người khác trang trí mặt tiền, cha sơn tường. Không xa đâu, ngay gần đây ấy mà.” Ông vừa cười vừa nói.
“Ngay gần đây ạ? Vậy cha có đến đây thường xuyên được không?”
“Được chứ.”
Ông nói rồi lại lùi ra ngoài cửa, bắt đầu cởi áo khoác và quần ngoài.
“Cha vào trong mà thay đi ạ, cha cứ đứng ngoài thế làm gì?” Tôi vội cản ông.
“Cha mặc một bộ bên trong mà.” Ông lại chỉ vào chiếc áo thu bên trong: “Quần áo công trường bẩn lắm.”
“Bẩn thì giặt là được mà cha.” Tôi áy náy.
Ông lại bỏ quần áo vào một chiếc túi nilong rồi để trước cửa.
“Sẽ làm bẩn sàn nhà mất.” Ông chỉ xuống sàn nhà không có lấy một hạt bụi.
“Không đâu ạ!” Tôi vừa buồn vừa tức: “Cha để quần áo ở đây lỡ như người ta lấy mất thì sao?”
“Không đáng tiền thì chẳng ai lấy đâu con.”
Nói xong ông lại cởi giày đi chân trần vào nhà.
“Nhà to nhỉ.”
“Cha đừng đi chân trần nhé, cứ đi dép lê đi ạ.”
“Rồi rồi, cha đi rửa chân trước đã.” Ông vừa nói vừa mang đôi dép lê vào nhà tắm.
Tôi nhìn túi nilon trước cửa, tâm trạng rối bời.
Tôi đi vào theo, ông chỉ rửa qua vài lần, lau khô chân rồi mới xỏ dép lê vào.
Sau đó lại mang thức ăn tôi mua vào phòng bếp, bắt đầu nấu cơm.
“Để con làm cho.”
Thực ra hồi ở nhà, cha tôi hiếm khi phải nấu cơm.
Trừ khi rất nhiều họ hàng tới nhà, phải phô trương cỡ đó thì cha tôi mới ra tay.
Thế nên tôi thấy cha rửa rau cũng không hẳn là thành thạo.
“Con nghỉ ngơi đi.” Cha nhất mực không cho tôi động tay vào mà cố chấp muốn làm một mình.
Tôi không lay chuyển được cha, chỉ đành đứng ở phòng bếp trò chuyện với cha.
“Cha, cha đến thành phố thì mình mẹ sao có thể trông được Trần Ngọc?” Tôi hỏi.
Động tác của ông thoáng dừng lại.
“Dạo này con bé ngoan hơn nhiều rồi, mẹ con vẫn trông được.”
“Vâng.”
“Vậy cha định ở thành phố bao lâu ạ?”
“Chắc là khoảng mấy tháng.”
Mấy tháng á? Trong trí nhớ của tôi, cha toàn làm ở gần để còn chăm sóc gia đình.
Thành phố chẳng thể so với nông thôn, nghĩ đến đi lại thôi đã mất mấy giờ đồng hồ rồi.
Cha chăm sóc thế nào được nữa?
Bữa tối, tôi ăn cơm cha nấu, trong lòng hạnh phúc vô cùng, nhưng niềm hạnh phúc ấy lại đi cùng nỗi lo lắng.
Trước lúc đi ngủ, tôi gọi điện cho mẹ, mẹ mới nói sự thật cho tôi.
“Trùng hợp gì hả? Mẹ chồng con gọi điện bảo bố mẹ đến chăm con, cha con mất ngủ suốt mấy đêm, nhờ vả người tìm mối liên hệ với bên xây dựng trong thành phố, cố gắng tìm chỗ ở gần con để tiện chăm sóc con đấy.”
Nghe đến đây, tim tôi chùng xuống.
“Con nói rồi mà, con tự lo được, cha mẹ không chịu nghe con.”
“Làm cha làm mẹ có ai không lo cho con mình chứ, cha con sợ con một thân một mình thiệt thòi nên chạy tới nấu cơm cho con, chứ đời này mẹ còn chưa được ăn cơm cha con nấu bao giờ đây.”
“Vậy mọi người ở nhà phải làm thế nào bây giờ mẹ?” Giọng tôi nghẹn ngào.
“Còn làm sao được nữa? Dù sao con người cũng phải sống, con đừng lo chuyện ở nhà nữa, cứ dưỡng thai cho tốt đã.”
Cúp máy, tôi nằm trên giường, nghĩ lại ban nãy lúc về nhà thấy cha đứng chờ trước cửa, không biết cha đã phải đợi bao lâu rồi.
Nghĩ đến việc cha cố chấp thay quần áo bên ngoài, sợ làm bẩn sàn nhà, tôi chợt nhận ra, tuy rằng tôi sống trong ngôi nhà rộng lớn này nhưng tôi có phải chủ nhân của nó hay không, cha còn biết rõ hơn tôi.
Thế nên cha mới không tự nhiên, không thể tùy tiện làm theo ý mình như vậy.
Cha đến thành phố lăn lộn làm việc, tan làm lại mặc bộ quần áo lao động bẩn thỉu, lúc chen chúc trên tàu điện ngầm, chắc hẳn đã phải chịu không ít ánh mắt xem thường.
Cha chỉ vì thương tôi mà thôi…
Nghĩ đến đây, sống mũi tôi cay cay, nước mắt không nhịn được tuôn trào.
Tôi bỗng cảm thấy mình thật thất bại.
Tôi không hiểu nổi nữa, tôi nhất quyết muốn giữ lại đứa bé này, nhất định muốn gả cho Cố Tiêu, chấp niệm suốt bao năm, cuối cùng để làm gì?
Tôi quá ích kỷ.
Khóc một hồi đã đến 1 giờ, tôi hoảng tới mức ngừng khóc luôn.
Sáng nay còn phải dậy lúc 6h30 để ngồi tàu điện ngầm thì mới kịp chấm công lúc 8h30 được.
Tôi bò dậy rửa mặt rồi lập tức thiếp đi.
Người trưởng thành không thể thích khóc là khóc được, tôi còn ra vẻ gì chứ.
15.
Mấy ngày sau đó cũng có thể coi là quãng thời gian thoải mái của tôi.
Mỗi ngày đi làm về, hầu như cha tôi đã cơm nước xong, tôi chỉ việc ăn, thậm chí còn chẳng phải rửa bát.
Thứ sáu tôi có lịch hẹn khám sàng lọc Down.
Tôi định bụng thứ sáu sàng lọc Down xong, chiều hôm đó chờ cha tan làm rồi cùng về quê.
Lúc đến bệnh viện lại đụng phải Cố Tiêu.
Nhưng mà hôm nay anh ta không mặc áo blouse mà đứng ở khoa phụ sản, có vẻ như đang chờ tôi.
“Thấy mẹ bảo em gầy đi nhiều.” Anh ta nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, “Anh lại thấy hình như không phải?”
Anh ta nói đúng rồi, vì ngày nào cha cũng nấu mấy món ăn nên sắc mặt tôi ngày càng tốt lên.
Tôi vốn định trút giận mắng anh ta vài câu, nhưng rồi nghĩ thì nghĩ vậy, tôi không cần khiến mối quan hệ này trở nên căng thẳng để cha mẹ tôi lại phải nhọc lòng nên đành nhịn xuống, đi vòng qua anh ta.
Vừa đi được một bước, tay tôi đã bị anh ta nắm lấy.
“Cứ không muốn nhìn mặt anh như vậy à?” Anh ta thản nhiên hỏi tôi.
“Tôi phải vào kiểm tra rồi, anh đừng làm trễ thời gian của tôi được không?” Tôi không muốn nói chuyện với anh ta.
“Được.” Anh ta buông tay, cuối cùng giọng cũng dịu hẳn đi: “Em vào chuẩn bị đi, anh ngồi đây chờ em.”
“Chờ tôi làm gì? Nay anh không đi làm à?”
Không phải anh ta bận lắm hả? Sao hôm nay rảnh rỗi thế?
“Hôm nay nghỉ.”
Hèn gì…
“Vậy anh đợi một lát.” Tôi xoay người bước vào trong.
Có chân chạy việc vặt xếp hàng thanh toán cho vẫn tốt hơn, tôi không cần phải tức tối với anh ta làm gì.
Sàng lọc Down chỉ cần lấy m.á.u.
Cố Tiêu đi nộp viện phí, lúc lấy máu với tôi, đồng nghiệp ở bệnh viện đều ngạc nhiên nhìn anh ta.
“Bác sĩ Cố, đây là ai nhỉ?”
“Người thân đúng không? Anh còn tự đưa đi cơ mà.”
“Hôm nay bác sĩ Cố nghỉ làm cơ à?”
……
Mọi người thi nhau trêu đùa, còn tôi thì hồi hợp chờ đợi câu trả lời từ anh ta.
Anh ta như không có việc gì, không đáp lại gì mà chỉ cười cười.
Anh ta không muốn công khai mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi hơi buồn, nhưng cũng chỉ một chút thôi.
“Không vui à?” Anh ta lấy bông cầm m.á.u cho tôi, không buồn ngẩng đầu lên.
“Đâu có.” Tôi dối lòng.
“Đừng quan tâm bọn họ làm gì.”
“Ừa.”
Anh ta bỏ bông xuống, nghiêm túc nhìn tôi: “Làm bác sĩ cũng có nỗi khổ, lắm điều đàm tiếu…”
Ta không đáp lại.
Đó cũng chẳng phải lý do anh ta không muốn công khai chuyện đã kết hôn, và tôi là vợ anh ta.
Tôi biết thừa anh ta vẫn muốn tỏ ra là người độc thân.
“Muốn ăn gì không em?” Anh ta hỏi tôi.
“Về nhà tôi tự nấu.” Tôi gạt tay anh ta ra: “Tôi đi đây.”
“Em…” Anh ta theo sau, cuối cùng lại thở dài, nắm chặt lấy bàn tay tôi như muốn vỗ về.
“Anh kéo tôi lại làm gì?” Tôi giãy giụa định hất tay anh ta ra, thế nhưng anh ta lại nắm chặt hơn.
“Ý em đang nói về chuyện gì?” Anh ta lại hỏi tiếp.
“Không sợ mấy em gái điều dưỡng của anh nhìn thấy à?” Tôi cũng không thèm nể nang.
Ban nãy ở bệnh viện thì không nắm, giờ thì tới gara rồi, không có ai nên mới dám?
Anh ta nhìn tôi, rồi chợt mỉm cười, cũng không nói gì, chỉ đứng đó cười.
Tôi chỉ thấy anh ta như cười nhạo mình nên thẹn quá hóa giận, nhấc chân lên giẫm chân anh ta một cú.
Anh ta đau đến mức buông lỏng tay tôi ra.
Tôi mặc kệ anh ta, cứ thế đi về phía trước.
Anh ta không đuổi theo nữa.
Đến khi đi tôi đi xa rồi, một giọng nói truyền đến từ phía sau.
“Trần Giai, em vẫn thế.”
Tôi quay lại, anh ta đứng ở đằng xa, vẻ mặt cao ngạo, đang nhìn tôi.
Thực ra tôi đã rất do dự, về mặt lý trí, tôi nên sống tốt với anh ta, dù sao cũng đã đăng kí, anh ta cũng là người mà tôi yêu.
Nhưng thực tế là tôi lại giận anh ta, không kiềm chế nổi.
Thấy bác sĩ Lưu có ý với anh ta, tôi giận.
Thấy mấy cô điều dưỡng ngoan ngoãn trước mặt anh ta, tôi cũng khó chịu.
Thấy anh ta không muốn công khai mối quan hệ của chúng tôi, tôi càng không vui.
Thế nhưng…
Kết hôn là do tôi dùng đứa bé ép anh ta.
Anh ta cũng không thích tôi.
Cho dù là phương diện nào đi nữa cùng đều do tôi tự chuốc lấy.
Tôi chỉ có thể giận chính bản thân mình, chứ không thể trách móc bất kì ai khác.
Nghĩ thế, tôi bèn quay người định rời đi.
Rồi bỗng nhiên người tôi nhẹ bẫng, cả người được nhấc bổng lên không trung.
“Cố Tiêu, anh…” Bấy giờ mới nhận ra anh ta đi tới từ lúc nào, lập tức bế ngang người tôi lên.
“Sao nhẹ thế này?” Mặc cho tôi giãy giụa, anh ta cúi xuống hỏi tôi.
Vì hơi thở quá gần nên tim tôi lập tức đập loạn xạ.
“Anh thả tôi xuống đi.” Vốn định nặng lời với anh ta nhưng chẳng hiểu sao lời ra đến miệng lại thay đổi ngữ điệu, còn như đang làm nũng nữa.
Tôi chán.
Nghe tôi làm nũng, anh ta hơi ngỡ ngàng, cứ đứng ngây ra đó, chỉ ôm thôi chứ không nói gì.
Anh ta chần chừ vài giây rồi chậm rãi ôm tôi đi về phía chiếc Mercedes màu đen.
Anh ta đưa một tay mở cửa ghế phụ, dùng chân đá văng ra rồi cúi người nhẹ nhàng đặt tôi xuống.
Sau khi đặt tôi xuống cũng không rời đi ngay, cả người cứ dán lại đây.
Tôi hồi hộp nín thở.
Nhưng anh ta chỉ kéo dây an toàn đằng sau tôi, cẩn thận đeo vào.
Cài chặt xong bèn ra ngoài.
Tôi quay mặt đi không thèm nhìn anh ta.
Anh ta ngẩn người.
“Đang mong chờ gì thế?” Anh ta dừng lại, cười hỏi tôi.
“Tôi đâu có mong…” Tôi độp lại, kết quả là vừa quay sang bèn suýt chút nữa chạm vào môi anh ta.
Tôi sợ đến mức lập tức ngậm chặt miệng lại, không dám ho he.
Anh ta vẫn không nhúc nhích, thế rồi lại lại rũ mắt nhìn xuống đôi môi tôi một giây rồi thu mắt lại.
“Về nhà trước đã.” Lúc khoảng cách xa hơn chút, tôi thấy yết hầu anh ta lên xuống.
Tôi không đáp, tim sắp rơi ra ngoài đến nơi rồi, ngón tay cũng túm chặt lấy quần áo.
Sau này mỗi lần nhớ lại hình ảnh này, tôi lại buồn cười chính mình.
Có phải lần đầu hôn môi đâu, chuyện gì cũng đã làm rồi, lại còn hồi hộp như cô gái mới biết yêu, tôi thực sự khinh thường bản thân mình.
16.
Trên đường về nhà, chúng tôi không nói chuyện.
Anh ta lái xe, còn tôi nghịch điện thoại, phân công lao động rõ ràng.
Nhưng trong đầu tôi chỉ luẩn quẩn câu nói trước đó của anh ta: “Về nhà trước đã.”
Về nhà rồi, sau đó thì sao?
Không có sau đó gì hết, vừa về đến nhà, anh ta nằm dài ra sofa, cầm một quyển sách lên đọc, chờ tôi nấu cơm.
Tôi tức đến ng.h.i.ế.n răng ng.h.i.ế.n lợi.
“Anh không ăn rau thơm.” Lúc tôi bưng hai tô mỳ ra, anh ta nhăn mày nói với tôi.
Tôi…
“Vậy thì anh ăn mì đi, rau thơm bỏ lại.” Tôi đưa đũa cho anh ta, anh ta cứ như là ông lớn ấy.
Anh ta nhìn chằm chằm một lúc rồi thở dài: “Vẫn có mùi.”
Khó chiều quá thể.
Tôi không muốn bị anh ta làm phiền đến c.h.ế.t, đành phải cầm đũa gắp rau thơm sang bát tôi rồi đẩy đến trước mặt anh ta.
Anh ta vẫn không nhúc nhích.
“Cả hành nữa.”
“Hành cũng không ăn?”
“Ừ.” Anh ta mỉm cười nhìn tôi.
Tôi…
Ừ cái r.ắ.m.
Ta vùi đầu ăn mì, mặc kệ anh ta.
Anh ta ăn rất chậm, nhai kĩ từng miếng, tôi ăn xong lâu rồi mà anh ta vẫn chưa ăn xong.
“Ăn chậm một chút có trợ giúp tiêu hóa.” Hắn nhìn ta giải thích.
“Nhai kĩ có lợi cho hệ tiêu hóa.” Anh ta nhìn tôi, giải thích.
Tôi cạn lời, sao lúc trước không biết anh ta lắm tật xấu thế này nhỉ.
Ăn xong, anh ta chủ động đi rửa bát.
Coi như vẫn còn chút lương tâm!
“Tủ bát này hơi cao với em phải không?” Anh ta vừa rửa bát vừa xem xét bài trí xung quanh.
Ừ, chê tôi lùn chứ gì, tôi biết thừa nhé.
“Cũng tạm.”
“Sao trong nhà chẳng có có lấy một cái cây xanh nhỉ?” Anh ta lại nhìn bao quát.
“Anh thích thì đi mà mua, tôi không rảnh.” Tôi nói sự thật.
Ngày nào cũng làm đến muộn mới về thì làm gì còn tâm trạng đi mua cây.
Đương nhiên, có lẽ do tôi không coi đây là nhà mình nên chẳng buồn trang trí nó.
“Trong thư phòng của em cũng chưa có cuốn sách nào.” Anh ta nói tiếp.
“Tôi không đọc sách.” Tôi đốp lại luôn.
Tôi để ý hôm nay anh ta rất lạ, không có gì để nói cũng cố bới ra.
“Dù sao sau này con cũng phải đọc sách chứ?” Anh ta cười hỏi tôi.
Tôi ngẩn người.
Con?
Thành thật mà nói, tôi chưa nghĩ xa như vậy, cũng chẳng dám mơ đến ngày anh ta ngồi trên thảm đọc sách cùng con, còn tôi thì nấu cơm.
Chỉ là anh ta đột nhiên nhắc tới, khung ảnh ấy hiện lên, trong lòng tôi chợt nảy sinh chút rung động lạ thường.
Cảm xúc nhẹ nhàng ấy cứ thế lướt nhẹ qua trái tim tôi, mỗi nơi đều mềm mại vô cùng.
Mang bầu 15 tuần, lần đầu tiên tôi cảm nhận được mình thực sự mang thai, trong bụng mình có một sinh linh bé nhỏ.
Nó đang từ từ lớn lên.
“Tôi cũng không biết nên mua sách gì.” Tôi lúng túng nói.
Anh ta duỗi tay qua, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Hôm nào rảnh chúng ta cùng đi chọn nhé.”
Tôi hơi ngượng ngùng né tránh anh ta: “Được.”
Nói xong tôi đi về phòng mình.
Ai ngờ anh ta rửa bát xong cũng chui vào.
“Sao em lại chọn phòng này?” Anh ta nhìn căn phòng, khẽ nhíu mày.
“Có mình tôi, tôi thích không gian nho nhỏ hơn.”
Cảm giác an toàn vô cùng.
“Mình em?” Anh ta bất mãn khẽ hừ một tiếng: “Thế anh ngủ ở đâu giờ?”
“Thích ngủ đâu thì ngủ…” Nói xong lại thấy mình quá hung hăng nên tôi bổ sung thêm: “Phòng ngủ chính ở bên kia, tôi thay chăn ga rồi đó, có thể ngủ luôn.”
Tôi đoán chừng anh ta cũng rất mệt mỏi, mỗi lần gặp, quầng thâm hai mắt anh ta càng đậm hơn.
Anh ta nhìn sang phía phòng ngủ chính, cuối cùng ngồi xuống mép giường tôi.
“Chen chúc vậy.” Anh ta nói dịu dàng, tôi lại càng khẩn trương hơn.
“Chật lắm, anh qua bên kia đi.”
Giường này chỉ 1,5 mét, trong khi anh ta cao tận 1m88, tôi sợ anh ta không ngủ được.
Anh ta chẳng nói chẳng rằng, cởi áo khoác, ngồi lên, cuối cùng buồn cười nhìn tôi.
“Em đang sợ gì thế?”
“Sợ? Tôi mà thèm sợ á?” Tôi bực mình quăng ra một câu.
Tôi cũng chẳng biết mình đang lo lắng điều gì nữa.
6 năm trước, hồi còn yêu nhau, chúng tôi cũng chỉ nắm tay và hôn môi chứ chưa kịp tiến triển gì khác đã chia tay rồi.