Vài năm tiếp xúc với những sinh vật này, Kê Hân Tích cũng đúc kết được quy luật nhất định, ở những nơi âm u ẩm ướt mà ánh mặt trời không chiếu đến được thì tỷ lệ chúng xuất hiện sẽ nhiều hơn.
Sau khi phát hiện ra được điểm này, dù cho có đi một đoạn đường dài hơn rất nhiều đi nữa, thì Kê Hân Tích cũng sẽ chọn đi đường vòng, mấy đoạn hẻm nhỏ hay đường nhỏ cô tránh còn không kịp.
Nhưng bây giờ là thời điểm lửa sém lông mày rồi, Kê Hân Tích hơi chần chờ trước đầu con hẻm nhỏ, có chút sốt ruột mà hơi dậm chân xuống đất, cô ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang như muốn thiêu đốt người, khẽ cắn răng mà cúi đầu vọt vào hẻm nhỏ.
Nếu như đã bắt đầu, cũng không cần quan tâm việc đi thêm mấy con đường nữa, nếu muốn đến buổi phỏng vấn trước thời hạn, đoạn đường ngắn nhất sẽ phải đi qua vài con hẻm nhỏ thế này.
Bây giờ lại là ban ngày ban mặt, hôm nay lại là chủ nhật cho nên trong con hẻm cũng không thiếu người qua lại, điều này làm trong lòng Kê Hân Tích yên tâm hơn không ít, cô đâm đầu bước đi thật nhanh, trên đường còn không cẩn thận đụng trúng vài người đi đường.
Ngay thời điểm sắp đến nơi, Kê Hân Tích nhìn thấy có người đi đến, theo bản năng mà tránh sang một bên, kết quả xem ra con hẻm này đã có một thời gian không có người quét dọn, chân cô đụng phải một chai thủy tinh trên mặt đất, hơi loạng choạng ngã xuống dưới đất, cơn đau đớn kịch liệt làm cô phải bật ra tiếng đau nhỏ.
"Cô ơi, cô không sao chứ?" Trên đầu truyền đến một giọng nam ôn hòa.
Kê Hân Tích nhìn bàn tay đưa ra trước mặt mình, để người khác trông thấy hình ảnh xấu hổ như vậy, cô cũng có chút ngượng ngùng mà mở miệng: "Không có gì không có gì."
Nói xong cô đưa tay vịn lên bàn tay kia, kết quả tay cô lại vung vào không trung, Kê Hân Tích nhìn tay mình cứ thể xuyên qua tay người đàn ông không chút trở ngại, trong nháy mắt đã kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, cô ngẩng phắt đầu lên.
Ngay dưới trời hè nắng nóng, nhưng phần lưng của cô lại toát ra mồ hôi lạnh ướt nhẹp, tóc gáy toàn thân đều dựng đứng lên, người đối diện vẫn còn duy trì dáng vẻ xoay người đưa tay ra, mặt hắn ta nửa ẩn trong chỗ tối, đột nhiên phát ra tiếng cười lạnh 'khặc khặc', trên mặt đột nhiên nứt ra thành một nụ cười quỷ dị, khóe miệng gấp khúc thành góc độ vặn vẹo, dường như là toét lên đến cả mang tai.
Đôi mắt vốn đang khép hờ, đột nhiên trợn to lên chỉ còn lại tròng trắng ghê rợn, người nọ chậm rãi đi đến gần Kê Hân Tích, gần đến mức như muốn áp lên cả mặt cô, vẫn là giọng nói không hợp với hình tượng của hắn ta: "Mày, nhìn, thấy, tao~"
Gương mặt quỷ dị bày ra ngay trước mắt, Kê Hân Tích chưa từng đối mặt trực diện với những thứ này, trong nháy mắt đầu ốc cô trống rỗng, may mắn chỗ đau ngay mắt cá chân đã kéo lại suy nghĩ của cô.
Cô dùng cả tay chân bám trên mặt đất nhanh chóng lui về sau, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ nên làm gì trong tình huống này, tuy rằng từng dự tính về tình huống này xảy ra, cô cũng đã lên mạng tra cách ứng đối với nó, nhưng mấy thứ dụng cụ gọi là vật trừ tà lại đắt xắt ra miếng, với tình hình kinh tế của cô thì vốn không thể mua nổi, mà Kê Hân Tích cũng không chắc những thứ đó có hữu hiệu hay không, vì thế cô chọn phương thức tiết kiệm tiền và sức nhất trong đó.
"Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhứt thiết khổ ách..." Kê Hân Tích run run người, trong miệng bắt đầu niệm kinh Phật.
Dường như cô niệm kinh Phật đã có tác dụng, tên kia thống khổ ôm mặt hét lên, tiếng hét chói tai làm cả người đều nổi da gà.
Kê Hân Tích thấy hữu dụng thì càng niệm lớn tiếng hơn, kết quả sau khi cái bóng kia run run lên vài cái, thì xoay người một cách kỳ dị, trong nháy mắt áp vào bên tai Kê Hân Tích, cười duyên mà nói: "Mày niệm thật là êm tai, tao rất thích ~"
Cái lưỡi dài quét qua gò má Kê Hân Tích, cảm giác trơn ướt lạnh lẽo xuyên thẳng vào cả lỗ chân lông, đồng tử kê hân tích vì run sơ mà co rút lại, thời điểm đầu óc cô đang trống rỗng, cảm thấy hôm nay hẳn là mình đã xong đời rồi.
"Rầm!" Cánh cửa sắt đột nhiên bị một lực lớn đẩy ra, cái bóng vốn đang dán lên Kê Hân Tích cũng bị đập một đường ngay chính diện, bị đánh văng ra rất xa.
Kê Hân Tích chậm chạp xoay đầu lại, đập vào mắt cô chính là bàn chân trắng nõn mềm mại đang đi một đôi dép hoạt hình, hướng trên đỉnh đầu truyền đến giọng của một cô gái: "Mới sáng sớm, kẻ nào trêu đùa gì ở đây, còn cười khó nghe vậy nữa?"
"Ê, tôi nói này cô còn tính ngồi dưới đất bao lâu nữa đây hả? Dưới đất có tiền hả? Nhiều tiền đến vậy sao? Đáng để cô thích nó đến vậy hả?" Một bàn tay trắng nõn đưa đến trước mặt Kê Hân Tích.
Kê Hân Tích theo bản năng đưa tay ra, đang duỗi đến thì chợt nhớ lại một màn vừa rồi, tay bỗng dừng lại giữa không trung, sau đó rụt tay về rồi tự mình đứng lên.
Lúc này cô mới nhìn thấy được chủ nhân của giọng nói kia, là một cô gái cao xấp xỉ bằng cô, mặc một bộ quần áo màu đen ngắn tay và quần lửng màu lam, trên áo còn in một hàng chữ to 'Thiên đạo hảo luân hồi'.
Cô gái này thấy thế cũng không kém cạnh mà đưa mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, miệng tấm tắc lấy làm kỳ quái nói: "Tôi nói ban ngày ban mặt sao có thể có oán linh tìm đến trước cửa nhà tôi, thì ra có một miếng mồi ngon là cô hấp dẫn nó đến đây."
Kê Hân Tích khẽ cau mày, mở miệng nói: "Cô nói vậy là ý gì?"
Cũng không chờ đối phương trả lời, oán linh vừa mới bị đập bay ra xa lại lần nữa lắc lư xuất hiện ở cách hai người không xa, tiếng nói rít gào: "Đạo sĩ thúi! Tao khuyên mày bớt lo chuyện bao đồng đi, chỉ cần mày vờ như không thấy, tao sẽ không so đo với hành động vừa rồi của mày, chúng ta nước sông không phạm nước giếng."
Kê Hân Tích nghe được tiếng người nọ cùng với gương mặt với đường nét vặn vẹo, không tự giác mà nhích đến gần cô gái bên cạnh.
"Á à ~ đến bây giờ còn chưa từng thấy ai kiêu ngạo như mày đâu, cái gì mà nước sông không phạm nước giếng, hàng yêu trừ ma vốn là thiên chức của bọn tao, mày còn dám cò kè mặc cả với tao sao, tao khuyên mày vẫn là nên dập đầu nhận sai ngay đi, nói không chừng tâm tình tao tốt, chút nữa xuống tay cũng lưu loát hơn cho mày đỡ đau khổ."
Nói xong lời này, cô gái này cũng không quan tâm đến tên kia nữa, ngược lại lại quay đầy đưa một tấm danh thiếp cho Kê Hân Tích, Kê Hân Tích đưa tay nhận lấy, nhìn thấy bên trên có mấy chữ 'Trưởng văn phòng sự vụ trừ tà, Tuân Du Linh', phía dưới là số điện thoại, cùng với địa chỉ nơi này.
"Cô là đạo sĩ?" Kê Hân Tích có chút hoài nghi nhìn về phía đối phương, đối phương nhìn qua cũng không cách cô bao nhiêu tuổi, tóc chấm vai có chút lộn xộn ở trên đầu, đường nét trên gương mặt khá dễ chịu khi không trang điểm, đôi mắt to tròn hữu thần hơi hếch lên toát ra vẻ xinh đẹp đầy ý vị, hiển nhiên là một cô gái xinh đẹp.
Không nói đến diện mạo khi trang điểm sẽ thế nào, trước kia cô cũng gặp qua không ít người gọi là kỳ nhân dị sĩ, nhưng vẫn chưa từng thấy có nữ đạo sĩ, nhưng cô đã từng gặp người tự xưng là bà đồng.
"Ánh mắt cô vậy là sao đây? Nếu không phải thấy cô có bộ dạng xinh đẹp, cẩn thận không thì tôi thu thập luôn cả cô đó." Hiển nhiên Tuân Du Linh rất bất mãn việc Kê Hân Tích chất vấn mình, trợn trừng mắt tiếp tục thưởng thức móng tay của mình.
"Phía bên kia không chừng là muốn động thủ với chúng ta, ngược lại tôi có thể đóng cửa tiếp tục giấc ngủ của mình, cô định làm thế nào? Có muốn tôi giúp cô không đây?"
Oán linh trong miệng Tuân Du Linh lúc này đang bốn chân chạm đất hắc khí lượn lờ quanh thân, đạp chân một cái nhanh chóng lao về phía hai người, Kê Hân Tích cũng chẳng quan tâm để hoài nghi năng lực của Tuân Du Linh là thật hay giả nữa, cô lui về sau một bước rồi mở miệng nói: "Làm phiền cô rồi."
Nghe vậy, Tuân Du Linh nghiêng đầu cười, vỗ tay ra tiếng rồi nói: "Đã nhận."
Chỉ thấy cô ấy rút ra một tờ giấy vàng từ túi áo, nghiêng người bổ nhào đến oán linh, nhân cơ hội dán tờ giấy lên người oán linh này, sau đó hô lên: "Thiên địa tự nhiên, tà ác tiêu tán, cấp cấp như luật lệnh!"
Vừa dứt lời tờ giấy vàng đột nhiên đón gió bốc cháy lên, oán linh này bắt đầu vặn vẹo kêu la thảm thiết, thanh âm rít gào làm người nhức cả màng nhĩ, Kê Hân Tích không khỏi nâng tay che lấy tai, nhưng thanh âm này giống như xuyên thẳng vào lòng người, không tiêu giảm được chút nào.
Nhưng dáng vẻ của Tuân Du Linh như là không có việc gì, còn cười hì hì nói: "Đấu với tao hả? Chỉ một tấm phù xua quỷ tà của bà đây cũng đủ thu thập mày rồi!"
Đây vẫn là lần đầu tiên Kê Hân Tích chứng kiến có người thật sự đối phó với những thứ này, những nghi ngờ trước đó về Tuân Du Linh đều biến sạch, bắt đầu sinh lòng kính nể với cô gái có thân hình đơn bạc này.
"Được rồi, chờ lá phù này cháy sạch, tôi lại thu dọn nó, chuyện này hoàn toàn giải quyết xong." Tuân Du Linh đắc ý xoay người nói với Kê Hân Tích.
Kê Hân Tích nghe vậy, trong lòng thả lỏng mở miệng nói lời cảm ơn, rồi lại đột nhiên biến sắc, bật thốt ra: "Cẩn thận!"
Tuân Du Linh nhất thời cảm thấy phía sau có một trận gió to đánh úp lại, cô kéo lấy Kê Hân Tích lắc người một cái, dựa vào tường phía sau, một chai rượu thủy tinh bay xẹt qua tóc các cô, rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.
Tuân Du Linh lập tức quay đầu, thấy tấm phù trước đó vẫn còn cháy mãnh liệt giờ chỉ còn là một ngọn lửa nhỏ, bị hắc khí quanh thân oán linh bao phủ hoàn toàn, cô giương mắt nhìn lên trời, chỉ thấy vài giây trước còn đang là ánh nắng đốt người, bị một đám mây trắng che khuất một chút, trùng hơp chỗ oán linh này lại nằm trong bóng râm.
"Chết tiệt!" Tuân Du Linh mắng thầm một tiếng, xoay người một cái trở về chỗ lúc trước cô đã đi ra.
Lúc này Kê Hân Tích trợn tròn mắt, một mình đứng tại chỗ không biết nên làm gì, oán linh bên kia cũng không ngốc, lúc này thừa dịp trời cao trợ giúp, lướt đến chỗ Kê Hân Tích, muốn tốc chiến tốc thắng.
Nhìn thấy cảnh này, Kê Hân Tích xoay người bỏ chạy, nhưng mắt cá chân lại truyền đến cơn đau, làm bước chân của cô không cách nào linh hoạt được, mắt thấy ngón tay như dao nhọn của oán linh này sắp chạm đến người cô, đột nhiên Tuân Du Linh vừa mới quay vào nhà lại lần nữa vọt ra còn mang theo một cái mặt nạ kỳ quái.
Một cái xoải chân đã chắn ngay trước mặt Kê Hân Tích, cô đột ngột xuất hiện, oán linh không phòng bị cùng đối mặt với cô, như nhìn thấy một thứ gì đó khủng bố, mà điên cuồng lui về sau.
"Muốn chạy hả? Muộn rồi!" Tuân Du Linh cười lạnh một tiếng, đưa tay túm nó lại, sau đó lại lấy tờ giấy vàng dán thêm lên người oán linh này, như sợ một tờ không đủ, cô lại dán thêm một tờ nữa.
Lúc này mặt trời bị mây che khuất lại lần nữa lộ diện, ánh lửa bất ngờ bùng cháy, trong tiếng kêu gào thảm thiết oán linh hóa thành một luồng khói đen triệt để bị tan biến.
"Được rồi, tên này cũng xem như gặp xui tám đời, cư nhiên lại để tôi dùng đến mặt nạ trấn quỷ mà tôi trộm được của lão già đạo sĩ mà tôi theo." Tuân Du Linh vén tóc, sờ sờ cằm rồi nói.
Kê Hân Tích cũng nhìn ra được lần này oán linh đã bị tiêu diệt, xoa lấy cái trán đã thấm mồ hôi lạnh, tiếp lời mà hỏi: "Mặt nạ trấn quỷ?"
"Tò mò hả? Tôi đây sẽ nói cho cô nghe một chút, mặt nạ này của tôi là dùng gỗ đào trăm năm mà chế tác thành, hơn nữa còn đặc biệt thêm vào chút thủ pháp, đến oán linh cấp 6 còn có thể trấn được một chút, huống chi là cái mặt hàng nhỏ cấp 1 này." Khi Tuân Du Linh nói chuyện không giấu được vẻ đắc ý, giống như đã quên mất cô nàng này vừa mới nói mặt nạ này là do bản thân trộm của người khác.
Kê Hân Tích thấy thế có chút tò mò vươn tay ra, muốn sờ vào mặt nạ thần kỳ này, Tuân Du Linh cố ý khoe ra nên cũng không tránh né.
Nhưng ngay lúc ngón tay Kê Hân Tích chạm vào mặt nạ này, bỗng chốc nghe được tiếng 'rắc', mặt nạ này cứ thế vỡ thành hai mảnh, rơi xuống đất phát ra tiếng va đập thanh thúy.
Trong phút chốc, toàn bộ con hẻm chìm vào yên tĩnh đến thanh âm cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được rõ ràng, Kê Hân Tích xấu hổ thu tay lại, rồi nói: "Mặt nạ lợi hại như vậy, thế mà lại chỉ dùng được một lần, thật đáng tiếc."