“Ha ha ha ha ha ha ha.” Cậu cười đến cong lưng, cười đến ôm bụng: “Ha ha ha ha ha.”
Cậu giải được mộng yểm chi mộng, tất nhiên có hiểu biết về mộng yểm.
Mộng yểm là bí mật sâu dưới đáy lòng chủ mộng, nó tra tấn chủ mộng bằng cách lặp lại tiếc nuối hoặc sai lầm chủ mộng cố tình trốn tránh. Nói cách khác, mộng yểm sẽ không chế tạo cảnh tượng mà chủ mộng chưa từng tưởng tượng.
Lâm Tùy Ý có nghĩ tới cảnh Lâu Lệ bị đẩy vào phòng giải phẫu, có nghĩ tới Lâu Lệ sẽ đau sẽ sợ hãi, duy độc chưa từng nghĩ tới cảnh máu cậu và Lâu Lệ hòa vào nhau.
Nhưng hiện tại dung hòa, không phải do mộng yểm chế tạo.
Chứng minh hai giọt máu dung hợp là thật.
Lâm Tùy Ý cười đến nín khóc.
Một khoảng thời gian sau khi Lâu Lệ chết, Lâm Tùy Ý mới biết tình kiếp nguyên lai là vậy.
Mệnh trời sắp đặt, cậu sẽ yêu mộng yểm của chính mình, nhưng mộng yểm được sinh ra từ cái chết Lâu Lệ, vì thế cậu bấm đốt ngón tay, biết được thông tin Lâu Lệ.
Người giải mộng mộng yểm lại đem lòng yêu mộng yểm của mình, không phải kiếp nạn thì là gì. Người yêu là mộng yểm, không phải ‘một đường nhấp nhô, vạn kiếp bất phục’ thì là cái gì.
Thấy mộng yểm còn nhìn chằm chằm máu trong chén, Lâm Tùy Ý cười giải thích: “Như cậu chứng kiến, máu hai ta dung hợp. Dựa theo cách nói vận mệnh Thiên Đạo, cậu là tình kiếp của tôi, tôi yêu cậu.”
Mộng yểm: “……………………”
Lâm Tùy Ý cười đủ rồi, nói mộng yểm: “Lâu Lệ, chúng ta về nhà đi.”
Cậu bảo mộng yểm tắt cảnh mơ này đi.
Tình yêu sao có thể tồn tại trong mộng yểm chi trong mộng, mộng yểm lạnh lùng nói: “Tôi không phải Lâu Lệ.”
“Tôi biết cậu không phải Lâu Lệ.” Lâm Tùy Ý tốt tính nói: “Cơ mà tôi cần xưng hô với cậy. Nếu không thích tôi gọi như vậy, gọi Lâu Lê thì thế nào? Dù sao cũng cần một cái tên.”
Mộng yểm trừng cậu.
Lâm Tùy Ý nói: “Lâu Lê, cảnh tượng này vô nghĩa quá, thay cái khác đi.”
‘Lâu Lê’ mang nghĩa tốt đẹp mong đợi của Lâm Tùy Ý đối với Lâu Lệ, tất nhiên mộng yểm không chịu lấy tên này: “Đừng! Gọi! Tôi! Bằng! Cái! Tên! Này! Tôi ghét bình minh, mà anh cũng sẽ không có bình minh.”
Lâm Tùy Ý im lặng một lát, hỏi thật: “Gọi là ‘A Yểm’ nhé?”
Mộng yểm: “………………”
Túm cổ áo Lâm Tùy Ý, mộng yểm hóa thành một đám sương mù màu đen. Chén bị ném, nước lẫn máu trong chén rơi xuống đất. Nó như muốn nuốt chửng Lâm Tùy Ý: “Anh biết rõ giữa tôi và anh không thể nào có tình cảm.”
A Yểm cái tên nhục nhã đối với mộng yểm.
Lâm Tùy Ý không giãy giụa, bị mộng yểm xách lên cũng để im cho nó xách lên, thậm chí còn tự hỏi nên xưng hô như thế nào với đối tượng tình kiếp sớm muộn gì cũng sẽ yêu nhau.
Lâm Tùy Ý: “A Mộng? Yểm Yểm?”
“…” Mộng yểm gằn từng chữ: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết anh!”
Nhìn đi, quả nhiên là tình yêu vạn kiếp bất phục.
Lâm Tùy Ý tốt tính đồng ý: “Được.”
Cảnh trong mơ dường như đã hoàn toàn chồng lên nhân gian, nhưng thi thoảng Lâm Tùy Ý có thể phân biệt nhân gian và giấc mơ… Thời khắc cậu khốn đốc chính là nhân gian, vì mộng yểm không cho phép cậu ngủ trong mộng.
Hôm nay mệt mỏi, Lâm Tùy Ý buông bút tính đi ngủ, lúc đi ngang qua phòng khách thì thấy mộng yểm ngồi trên sô pha.
Trước đây mỗi khi Lâm Tùy Ý bận rộn, Lâu Lệ cũng yên tĩnh ngồi sô pha xem TV, TV không bật âm lượng.
Lâm Tùy Ý dừng bước chân, mở miệng: “A Yểm.”
Mộng yểm: “…”
Mộng yểm xoay ngược đầu, cơ thể không xoay theo.
Lâm Tùy Ý không sợ, thậm chí hỏi: “Muốn ngủ cùng nhau không?”
Mộng yểm: “????”
Mộng yểm tưởng mình nghe lầm: “Cái gì?”
“Muốn ngủ cùng tôi không?” Lâm Tùy Ý tốt tính lặp lại. Thấy nét mặt mộng yểm đổi thành bất ngờ, Lâm Tùy Ý giải thích: “Thiên Đạo như thế, cậu cũng biết tôi không có năng lực trái ý Thiên Đạo rồi gánh vác báo ứng. Nếu Thiên Đạo nói tôi yêu cậu, thì tôi yêu cậu.”
Mộng yểm: “… Câm miệng.”
Lâm Tùy Ý nói: “Nhưng mà tôi không biết yêu người…” Cậu sửa miệng: “Yêu mộng yểm, cho nên tôi muốn ngủ cùng cậu.”
Không thể nhịn được nữa, mộng yểm vọt tới trước mặt Lâm Tùy Ý, cánh tay biến thành sương đen muốn vả bay đầu Lâm Tùy Ý. Nó trầm giọng: “Tôi bảo anh câm miệng!”
“Được.” Lâm Tùy Ý nói: “Xin lỗi, tôi không nói.”
Mộng yểm nhìn Lâm Tùy Ý, đương nhiên nó vui khi chủ mộng phát điên.
Lâm Tùy Ý điên khùng, nhưng mộng yểm không thấy sung sướng lắm.
Hôm nay Lâm Tùy Ý chìm vào giấc ngủ, hiếm hoy không bị mộng yểm đào bới bí mật đáy lòng, nhưng ngủ không yên. Hai giọt máu dung hợp như khảm vào hốc mắt cậu, không ngừng dung hợp trước mắt cậu.
Không bị mộng yểm tra tấn, Lâm Tùy Ý tỉnh dậy, tinh thần không tệ.
Nắng ngoài cửa sổ nhảy nhót vào nhà, rải quanh phòng một lớp màng sa mỏng vàng kim.
Đã lâu không ra cửa, Lâm Tùy Ý muốn đi phơi nắng.
Cậu mở cửa đi ra ngoài, xuyên qua hẻm Kim Liễu vào đường Kim Hoa, từ cuối đường đến đầu đường, nhìn quán mì cậu và Lâu Lệ thường xuyên ghé đóng cửa. Trên cửa cuốn dán thông báo.
Lâm Tùy Ý đến gần, phát hiện là thông báo chuyển nhượng.
Ông chủ quán mì bất ngờ ngừng kinh doanh, thông báo chuyển nhượng không ghi rõ nguyên nhân, chỉ viết giá cả chuyển nhượng.
Lâm Tùy Ý nhìn tờ giấy thông báo, bỗng có người xì một tiếng bên tai: “Cảnh còn người mất.”
Âm thanh quen thuộc, Lâm Tùy Ý quay đầu nhìn thấy mộng yểm. Người qua đường đi xuyên qua cơ thể nó, không phát hiện nó tồn tại.
Mộng yểm châm chọc: “Quán mì đóng cửa, Nguyên Ý đạo nhân ngày xưa lưu lạc thành thế này, chậc chậc chậc.”
“Tôi tưởng tối hôm qua tôi nói năng dọa sợ cậu.” Lâm Tùy Ý cười: “Cậu không đi mất là tốt rồi.”
Mộng yểm: “…”
Người qua đường đi xuyên qua mộng yểm quay đầu lại, tưởng Lâm Tùy Ý nói chuyện với mình.
Lâm Tùy Ý nói câu ‘xin lỗi’, tiếp tục xem thông bán chuyển nhượng dán trên cửa cuốn.
Cậu duỗi tay bóc tờ thông báo.
Lâm Tùy Ý muốn bàn mua quán mì này, và cũng làm như vậy thât. Nể mặt quen ông chủ quán mì đã lâu, Lâm Tùy Ý trả mức giá chuyển nhượng rất cao.
Vì thế ông chủ quán mì này trở thành Lâm Tùy Ý, tuy nhiên Lâm Tùy Ý không định tiếp tục mở quán mì.
Đoạn thời gian cuối đời Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý học cách nấu ăn. Cậu cảm thấy nấu cơm khá thú vị.
Nhưng bị mộng yểm châm chọc không e dè.
Mộng yểm nói: “Quãng đời còn lại tính mở quán ăn? Anh dựa vào cái gì mà sống?”
Lâm Tùy Ý không phản bác mộng yểm, cũng không phủ quyết suy nghĩ của mình.
Sau khi bàn việc mua bán xong, Lâm Tùy Ý nhiều thêm một chỗ đi. Cậu mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, mỗi ngày ngâm mình trong phòng bếp cửa hàng.
Chầm chậm, từ một người không có thiên phú nấu cơm Lâm Tùy Ý đã có thể nấu được món ngon.
Nhưng đồ ăn cậu nấu chỉ có mình cậu thưởng thức. Lâm Tùy Ý đưa mắt nhìn mộng yểm vẫn luôn mở miệng châm chọc
Mộng yểm dừng một chút: “Anh nhìn tôi làm gì?”
Lâm Tùy Ý hỏi: “Cậu có muốn ăn không?”
Mộng yểm cười lạnh một tiếng: “Canh củ cải trắng.”
Lâm Tùy Ý cụp mắt: “À, được.”
Cậu đi vô bếp nấu canh.
Chốc lát sau, cậu nấu xong canh, mang tới đặt trước mặt mộng yểm.
Mộng yểm đang muốn trào phúng, mùi đồ ăn chui vào mũi, nó dừng một chút, cứng đờ nghiêng đầu: “Múc đi.”
Lâm Tùy Ý múc hai chén canh, hai chén đều đầy ắp canh. Một chén cho mình, một chén cho mộng yểm.
Mộng yểm: “Tôi nói…”
Lâm Tùy Ý nói: “Nguội uống không ngon đâu.”
Mộng yểm không chịu uống canh cậu nấu, Lâm Tùy Ý không cưỡng ép, tự cậu uống từng muỗng một.
Mộng yểm nhìn cậu sung sướng uống canh, duỗi tay gạt chén canh trong tay cậu. Nước canh đổ lên người Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý không hề oán hận một câu lau nước canh trên người, mộng yểm lạnh giọng chất vấn: “Mặt dày vô sỉ cỡ nào mới có thể uống hết chén canh củ cải trắng này hả?”
Động tác chà lau của Lâm Tùy Ý dừng một giây, như suy xét điều gì đó. Cậu quyết đoán ngẩng đầu lên, giải thích: “Đây không phải canh củ cải trắng.”
Mộng yểm: “Cái gì?”
Lâm Tùy Ý nói: “Là canh bí đao.”
Cậu tự giễu cười một cái, nói mộng yểm: “Bí đao và củ cải trắng nấu chín rất khó phân biệt.” Cậu cười hỏi mộng yểm: “Có phải A Yểm không phân biêt được?”
Mộng yểm: “…”
Nó chỉ là mộng yểm, tại sao phải phân biệt là canh bí đao hay là củ cải trắng!
Nhưng Lâm Tùy Ý đi vào bếp cầm nửa quả bí đao còn dư và một củ cải trắng còn nguyên, đặt lên bàn, nói: “Như vậy dễ phân biệt, hai loại rau củ này có vỏ ngoài khác biệt rất lớn.”
Cậu nhìn mộng yểm sắc mặt xanh mét, đẩy bí đao tới trước mặt mộng yểm: “A Yểm, biết đây là cái gì không?”