Lần đầu tiên Lâm Tùy Ý thấy Lâu Lệ vẽ bùa.
Lâu Lệ tay trái vén ống tay áo phải, tay phải chấp bút vẩy mực. Vẽ bùa liền mạch lưu loát, giấy vàng dính chu sa như được Lâu Lệ ban sinh mệnh, bốn góc vỗ một cái mới chậm rãi lặng xuống.
Lâu Lệ buông bút, ngón trỏ và ngón giữa hợp cùng nhau, điểm lên giấy vàng.
Điểm xong, anh mới chia tấm bùa từ một thành hai.
Lâu Lệ xé nửa trên, nhét vào một túi gấm thêu hình tường vân bằng tơ vàng, giao cho Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý tiến lên, nắm túi gấm trong tay.
Nửa dưới bị Lâu Lệ đè dưới bàn tay. Lâm Tùy Ý nhìn, Lâu Lệ không định thả nửa còn lại vào nước.
“Sau khi cậu vào mộng thì thả.” Lâu Lệ mở miệng.
Lâm Tùy Ý gật đầu: “Được.”
Cậu lấy bữa tối đặt lên bàn, hỏi: “Lâu tiên sinh chuẩn bị ăn cơm chưa?”
Lâu Lệ nhìn đồ ăn Lâm Tùy Ý mang đến, chỉ chuẩn bị phần một người.
Lâu Lệ không đáp, hỏi cậu: “Cậu ăn chưa?”
Lâm Tùy Ý gật đầu: “Ăn rồi.”
Cậu cất túi gấm, giơ tay trái, trên tay là một túi nhỏ, bên trong chứa ít đồ ăn lót dạ, “Tôi còn mang theo một chút.”
Tuy nói trong mộng Ngô A Vĩ, đồ ăn là nguyên nhân hàng đầu khiến hung thần tìm tới cửa, nhưng Lâm Tùy Ý ngẫm nghĩ vẫn cảm thấy nên mang một chút, cùng lắm thì chờ vào mộng phát hiện sai sai thì tiêu hủy sau.
Lâu Lệ nói: “Chủ mộng lát nữa sẽ đến.”
Lâm Tùy Ý gật đầu: “Vâng vâng.”
Lâu Lệ ngồi xuống ăn cơm, Lâm Tùy Ý ngồi trên ghế vừa chờ chủ mộng, vừa lật xem tư liệu Lâu Lệ đưa cho mình.
Advertisement
Hôm nay là ngày thứ hai kể từ khi Lâm Tùy Ý đề nghị nhập mộng một mình, cũng chính là thời gian Lâu Lệ định nhập mộng. Chẳng qua người vào mộng từ Lâu Lệ biến thành cậu.
Ngày hôm qua ở trên xe, khi Lâm Tùy Ý nói mộng mình hữu tử vô sinh, Lâu Lệ trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức Lâm Tùy Ý suýt tưởng Lâu Lệ ngủ mất tiêu, thì Lâu Lệ đáp ứng đề nghị của cậu.
Một mình cậu nhập mộng.
Hôm nay Lâm Tùy Ý đến cửa hàng 108 giao bữa tối sớm hơn mọi ngày. Thứ nhất là Lâu Lệ phải chuẩn bị bùa hoa trong gương trăng trong nước cho cậu, thứ hai là Lâu Lệ muốn dặn dò cậu những việc cần chú ý.
Tài liệu trên tay Lâm Tùy Ý là Lâu Lệ bảo Lâu Lê chuẩn bị cho cậu, là tư liệu về chủ mộng.
Chủ mộng tên là Trương Tường Y, nữ, sinh giờ Tý sớm ngày 4 tháng 6 năm 94, chưa lập gia đình.
Ngoài ra còn có các mối quan hệ của chủ mộng.
Lâu Lệ chờ Lâm Tùy Ý xem xong sinh thần bát tự của Trương Tường Y, nói: “Mệnh Nhâm thủy.”
Lâm Tùy Ý lại lần nữa gật đầu. Trong khoảng thời gian này trừ việc xem sách vở giải mộng cậu còn học thêm mệnh cách bát tự. Thủy trong ngũ hành đại biểu cho trí tuệ, ngũ hành Trương Tường Y có số bốn thủy, đại biểu Trương Tường Y là người thông minh, thủy là nhu hòa ướt át, cũng đại biểu Trương Tường Y là một người thiện tâm. Nhưng bốn thủy quá mức không tốt, nước đầy sẽ tràn. Trong ngũ hành của Trương Tường Y có bốn thủy, thuyết minh Trương Tường Y dễ gây chuyện, ngôn ngữ cấp tiến.
Cậu hiểu ý tứ Lâu Lệ, có lẽ nguyên nhân Trương Tường Y kết âm hôn trong mộng vì trêu chọc thị phi ngoài đời.
Tuy nhiên đời người nhiều thị phi, trước khi vào mộng rất khó nói rốt cuộc là loại nào. Lâu Lệ chỉ cung cấp cho cậu một hướng giải mộng.
Lâm Tùy Ý nhớ kỹ trong lòng.
Lâu Lệ nói tiếp: “Nói chung, mộng kết âm hôn, trong mộng có người lưu lại phương thức liên lạc hoặc địa chỉ, là cách giải mộng thẳng đa dụng.”
Lâm Tùy Ý gật đầu. Giải thẳng, nghĩa là chính diện giải hung thần xuất hiện trong mộng, ví dụ như trong mộng Ứng Triều Hà, Ứng Triều Hà ở trong núi giết trẻ con là cách giải mộng thẳng. Ở ngoài đời thật, Ứng Triều Hà cũng có thể gi ết chết trẻ con.
Thấy Lâm Tùy Ý gật đầu, Lâu Lệ hỏi cậu: “Biết nguyên nhân không?”
Lâm Tùy Ý lắc đầu.
Lâu Lệ nói: “Trong ba loại mộng đa số là do Tà Ám tác quái. Chúng nó ở trong mộng sinh ra ràng buộc cùng chủ mộng, lưu lại phương thức liên hệ hoặc địa chỉ, để dụ dỗ chủ mộng chết thay, hoặc khiến chủ mộng thay chúng nó làm việc. Nếu sự tình tốt, cùng lắm là âm khí nhập thể sinh bệnh nặng, nếu sự không xong tánh mạng khó bảo toàn.”
“Tà Ám trong mộng khó tìm. Thái Ngân Quan nói mộng này không liên quan Tà Ám không có nghĩa thật sự không quan hệ. Tà Ám rất hung lại trốn sâu trong giấc mơ, thêm mộng liền âm, Thái Ngân Quan lợi hại đến mấy khi nhập mộng sẽ bị giảm một nửa công lực, có khả năng tìm không ra Tà Ám.” Lâu Lệ nói: “Cậu đề phòng cũng không thừa.”
Lâm Tùy Ý đoán câu này có nghĩa là ‘Đạo cao một thước, ma cao một trượng’, ghi tạc lời Lâu Lệ trong lòng.
Lâu Lệ hỏi cậu: “Có biết mục đích nhập mộng không?”
Lâm Tùy Ý suy nghĩ, Lâu Lệ dặn cậu đề phòng Tà Ám, lại bảo cậu giải mộng thẳng. Cậu chưa vào mộng đã biết chủ mộng kết âm hôn cùng người lạ, hung thần không khó tìm, đại để là đối tượng chủ mộng kết âm hôn. Như vậy giải mộng thẳng, rốt cuộc là giải cái gì?
Trong lúc Lâm Tùy Ý tự hỏi, Lâu Lệ không can thiệp, chờ Lâm Tùy Ý tự nghĩ ra.
Một lát sau, Lâm Tùy Ý thử mở miệng: “Lâu tiên sinh muốn tôi ở trong mộng làm rõ chủ mộng kết âm hôn với ai, địa điểm kết hôn, canh giờ kết hôn, và vì sao chủ mộng bị chọn?”
Lâu Lệ nói: “Sau khi nhập mộng cậu nên đi theo chủ mộng, tôi đã nhờ Thái Ngân Quan điều tra các mối quan hệ của chủ mộng. Cậu ghi nhớ một, hai người có quan hệ không nông không sâu với chủ mộng.”
Lâm Tùy Ý gật đầu và nhớ kỹ mỗi một câu nói từ Lâu Lệ, nhớ kỹ rồi thì hỏi nguyên nhân.
“Nếu chủ mộng nghi cậu là người sống.” Lâu Lệ giải thích: “Cậu có thể sử dụng thân phận nhớ được, để chủ mộng xem cậu là ‘người một nhà’.”
Lâm Tùy Ý bừng tỉnh, cậu cảm thấy biện pháp này rất tốt, thuận miệng hỏi: “Lâu tiên sinh, vì sao mộng những người khác không dùng biện pháp này?”
Lâu Lệ nói: “Phiền, nếu không nhớ rõ ngược lại biến khéo thành vụng.”
Lâm Tùy Ý gật đầu: “Lâu tiên sinh, tôi biết rồi.”
Lâu Lệ nhìn thời gian, nói: “Sắp đến thời gian chủ mộng đến, nhớ.”
“Dạ.”
Lâm Tùy Ý cúi đầu lật tư liệu, mới vừa xem hai hàng chữ, cậu lại mở miệng: “Lâu tiên sinh, chủ mộng đến đây? Đêm nay chủ mộng ngủ ở cửa hàng 108?”
Mọi khi chủ mộng mời Lâu Lệ giải mộng đều sẽ đến cửa hàng 108 một chuyến ban ngày, nhưng lúc này sắc trời chậm rãi chìm xuống, chủ mộng tới cửa hàng 108 kể nội dung giấc mơ, viết Ước Định Thanh Tỉnh không biết tốn bao nhiêu thời gian, chờ chủ mộng chạy về nhà ngủ có phải thời gian quá gấp? Lâm Tùy Ý cảm thấy Lâu Lệ sẽ không làm việc vội vàng, chỉ có thể giải thích vì chủ mộng tới cửa hàng 108 ngủ qua đêm.
Để chủ mộng ngủ lại cửa hàng 108… Lâm Tùy Ý hiểu ra: “Lâu tiên sinh muốn canh chừng chủ mộng?!”
Chủ mộng mộng du viết giấy kết âm hôn, nói Lâu Lệ canh chủ mộng không bằng nói là Lâu Lệ đang đợi Tà Ám tới cửa.
“Nhớ được bao nhiêu?” Lâu Lệ hỏi.
“Nhớ rất nhiều.” Lâm Tùy Ý nghĩ nói: “Lâu tiên sinh, ngài cẩn thận.”
Bản thân cậu sắp sửa đối mặt với hung hiểm ngược lại quan tâm Lâu Lệ, sự quan tâm ở bất kỳ thời điểm nào rất thật lòng, cũng khiến người ta động lòng.
Lâu Lệ mở miệng, anh không giỏi quan tâm, cứng đờ nói: “… Cậu cũng hành sự cẩn thận.”
Lâm Tùy Ý: “Lâu tiên sinh, ngài yên tâm đi, tôi sẽ cẩn thận.”
Lâm Tùy Ý tiếp tục cúi đầu đọc tư liệu. Cậu thấy Trương Tường Y có một em trai họ đang học trung học.
Cậu nghĩ thầm, quan hệ em họ không phải là loại ‘không sâu không cạn’ trong miệng Lâu tiên sinh sao?
Tuy rằng Lâm Tùy Ý lớn tuổi hơn em họ, nhưng Lâm Tùy Ý trưởng thành không cao, tự nhận là học sinh trung học sẽ không bị kỳ cục.
Cậu học thuộc thân phận ‘em họ’, rồi thuộc thêm vài thân phận dự phòng.
Một lát sau Trương Tường Y tới.
Lâm Tùy Ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua, gương mặt Trương Tường Y hiện vẻ mỏi mệt nồng đậm, rất dễ bị dọa sợ. Lúc cô đi qua hành lang tối tăm cửa hàng 108, bị âm thanh mành còi va chạm dọa sợ.
Trương Tường Y đến chung với cha mẹ, tuy nhiên Lâu Lệ không thích đông người, cha mẹ Trương Tường Y chỉ có thể lo lắng chờ ở ngoài cửa.
Trương Tường Y ngồi bên cạnh Lâm Tùy Ý, Lâm Tùy Ý lén liếc mắt một cái.
Cậu nghe nói người bị Tà Ám quấn thân, ấn đường sẽ biến thành màu đen, Trương Tường Y lại không như thế.
Lâu Lệ hỏi cô: “Mơ thấy gì?”
Mới đầu Trương Tường Y còn có thể miễn cưỡng trả lời, cô nói: “Tôi mơ thấy… Mơ thấy cùng người ta kết hôn, lúc bái đường tôi nhìn xuyên qua khăn hỉ phát hiện… Phát hiện tròng mắt tân lang trắng trợn, đã chết! Tôi bái đường cùng người chết. Sau đó tôi tỉnh lại, anh ta vẫn quấn lấy tôi, anh ta nói muốn tới tìm tôi! Muốn kết hôn ở nhân gian cùng tôi… Mỗi ngày tôi đều nhận được thư, nội dung thư là đếm ngược thời gian, chờ đến thời gian liền tới tìm tôi, anh ta sẽ hại chết tôi. Đại sư, ngài cứu tôi với, tôi không muốn chết, tôi không muốn kết hôn với anh ta!”
Lâu Lệ hỏi: “Thời gian đếm ngược còn mấy ngày?”
Trương Tường Y như bị dọa hoảng, hai tay ôm đầu, lẩm bẩm: “Còn mấy ngày.”
Lâu Lệ nói: “Mười bốn ngày.”
Trương Tường Y đột nhiên ngẩng đầu: “Đúng vậy, còn mười bốn ngày.”
Lâu Lệ nhìn về phía Lâm Tùy Ý.
Lâm Tùy Ý hiểu ý, vội rút ra một xấp giấy từ đống tư liệu.
Bức thư được Trương Tường Y giao cho Thái Ngân Quan, Thái Ngân Quan giao cho Lâu Lệ, Lâu Lệ lại giao cho Lâm Tùy Ý.
Chính là phong thư đếm ngược mà Trương Tường Y nhận được mỗi ngày.
Bút tích từ tay Trương Tường Y, con số đếm ngược vẫn luôn dừng ở 14 ngày.
Nhưng Trương Tường Y nhìn giống như không biết bản thân viết, thậm chí không ý thức được thời gian đếm ngược không hề biến động.
Vì sao thời gian đếm ngược là Trương Tường Y tự tay viết, vì sao thời gian đếm ngược không biến động, đây cũng là điều Lâm Tùy Ý vào mộng Trương Tường Y để làm rõ.
Lâu Lệ gọi Lâu Lê tới. Lâu Lê đưa cho Trương Tường Y một tờ giấy vàng và một bút lông chấm mực đỏ, nói Trương Tường Y viết Ước Định Thanh Tỉnh.
Bởi vì trạng thái tinh thần Trương Tường Y không ổn định, Lâu Lê đoán Trương Tường Y viết Ước Định Thanh Tỉnh cũng không ra hồn, cho nên Lâu Lê thay Trương Tường Y soạn trước nội dung Ước Định Thanh Tỉnh, bảo Trương Tường Y tự tay viết xuống, nhằm gia tăng ấn tượng hiện thực.
Trương Tường Y sợ hãi nhìn Lâu Lê, lại nhìn Lâu Lệ và Lâm Tùy Ý, theo sau tiếp nhận bút. Lâu Lê nói một chữ liền viết một chữ như vẽ bùa xuống giấy.
Cuối cùng cô run rẩy viết: Trương Tường Y, đây là mộng, tỉnh dậy sẽ không kết âm hôn với người ta nữa.
Chờ Trương Tường Y viết xong, Lâu Lê bảo cô đọc ba lần, rồi theo Lâu Lê đi nghỉ ngơi.
Chờ Lâu Lê dẫn Trương Tường Y đi nghỉ ngơi, Lâu Lệ đặt Ước Định Thanh Tỉnh vào một hộp gỗ nhỏ, duỗi tay giao cho Lâm Tùy Ý. “Nếu trong mộng có người khác, đừng cho những người khác biết cậu có Ước Định Thanh Tỉnh.”
Lâm Tùy Ý ôm Ước Định Thanh Tỉnh suy nghĩ giấu ở chỗ nào trên người là an toàn nhất. Cậu hỏi: “Lâu tiên sinh, Ước Định Thanh Tỉnh có thể bỏ vào túi gấm không?”
Lâu Lệ nhìn Lâm Tùy Ý: “Đừng bỏ hết trứng vào một giỏ.”
Lâm Tùy Ý: “À dạ.”
Cậu tìm chỗ khác giấu Ước Định Thanh Tỉnh. Chờ cậu cất xong Ước Định Thanh Tỉnh, vừa nhấc đầu, Lâu Lệ đã lấy ra đỉnh mộng, giấy vàng viết sinh thần bát tự bị Lâu Lệ chậm rãi thả vào đỉnh mộng.
Bên cạnh đỉnh mộng có một thau đồng chứa nước. Nửa còn lại của tấm bùa hoa trong gương trăng trong nước chìm xuống đáy.
Lâm Tùy Ý hơi khẩn trương đi tới.
Tuy rằng bản thân cậu quyết định nhập mộng một mình, khoảnh khắc đỉnh mộng đốt hết giấy vàng, bóng tối ập tới, nói không hồi hộp lo âu là giả.
Cậu nuốt nước bọt, đang muốn hít sâu một hơi, liền nghe thấy giọng Lâu Lệ trong bóng tối.
“Lâm Tùy Ý.” Giọng Lâu Lệ linh hoạt kỳ ảo xa xôi, lại như gần trong gang tấc.
“Tôi ở đây.”