Giải Mộng

Chương 56: Mộng âm hôn 16



Lâm Tùy Ý chợt nhớ, không biết từng nghe qua ở đâu, đặc điểm của quỷ bám thân là xách người lên đặt trên chân nó, cho nên người bị quỷ bám thân sẽ nhón chân.

Y như bản thân cậu trong video.

Cậu lặng người, im miệng.

Máu ngừng chảy truyền đến cảm giác sởn tóc gáy.

Vì sao giày không bị đụng vào, vì sao lòng bàn chân sạch sẽ, hiện tại đã có đáp án. Bởi vì có quỷ lót dưới chân, lòng bàn chân sao có thể dơ được.

Hy vọng xa vời ‘Lâm Tùy Ý’ không phải bản thân bị vỡ nát, ‘Lâm Tùy Ý’ chính là cậu.

Vì thế cảm giác sởn tóc gáy rút đi, tâm trạng gấp gáp đè lên cậu.

Quỷ đã bám lên người cậu, liệu cậu tử thủ sinh thần bát tự có thể tránh kết âm hôn với lệ quỷ không.

Lâm Tùy Ý trầm mặc tự hỏi vấn đề này.

Một lát sau, cậu có đáp án.

Có lẽ có giới hạn thời gian. Nếu không vì sao quỷ bám thân không lấy lông tóc máu thịt cậu ngược lại giao nhiệm vụ cho Trương Tường Y. Cách làm bỏ gần tìm xa này làm Lâm Tùy Ý nhận ra một việc: Quỷ bám thân chịu hạn chế. Hạn chế bao gồm thời gian bám vào và điều khiển hành vi của cậu. Chắc là thiếu điều kiện gì đó, có lẽ là âm khí không đủ hoặc cái khác, mới dẫn tới việc sau khi lệ quỷ bám thân chỉ có thể điều khiển cậu viết thư.

Nghĩ vậy, Lâm Tùy Ý buông nửa trái tim, không dám buông hết. Lệ quỷ đã bám lên người, muốn làm chút chuyện thí dụ lấy lông tóc máu thịt là chuyện sớm hay muộn. Nếu cậu vẫn cứ bị động, xác suất tránh bị kết âm hôn sẽ càng ngày càng xa vời.

Chưa kể cậu không thể nói cho Trương Tường Y biết sinh thần bát tự của cậu. Về sau Trương Tường Y cũng sẽ có động tác khác. Cậu không thể tiếp tục bị động.

Trước khi bị quỷ điều khiển hoàn toàn, phải tranh thủ lấy càng nhiều manh mối càng tốt.

Tắt di động, Lâm Tùy Ý nhìn Trương Tường Y. Trương Tường Y phát hiện Lâm Tùy Ý không có ý cho mình xem video, nhầm tưởng video hình ảnh rất kinh khủng, sắc mặt không khỏi trắng nhợt. Sau một lúc lâu mấp máy môi, cô mở miệng: “Tiểu Thanh, tìm… tìm… tìm được quỷ chưa?”

Lâm Tùy Ý không tỏ ý kiến, chỉ lui về phía sau vài bước, đảm bảo ở phạm vi giao lưu an toàn mới mở miệng: “Chị Tường Y, chị có thể cùng em tới phòng sách không?”

Dứt lời cậu kéo cửa phòng ngủ chính, quay đầu nhìn Trương Tường Y.

Trương Tường Y trong lòng vừa hoảng vừa nghi, chỉ có thể đuổi theo Lâm Tùy Ý.

Tới phòng sách, phát hiện đèn bàn lại bị bật lên, Trương Tường Y nhất thời không dám đi theo Lâm Tùy Ý vào phòng. Cô đứng ở ngoài cửa phòng, gấp gáp hỏi Lâm Tùy Ý: “Tiểu Thanh, trong video rốt cuộc có cái gì? Có phải lại có bức thư mới, thư viết cái gì? Cậu biết vì sao bức thư có nét bút của tôi không?”

Cô liên tiếp hỏi vài câu, Lâm Tùy Ý dùng ba chữ ‘chờ một lát’ tạm thời ngăn cô lại.

Cậu ngồi xuống chiếc ghế sau bàn, cầm lấy cây bút máy chưa đóng nắp.

Nhớ lại cảnh tượng mộng trong mộng, vẽ đơn giản sân hình chữ Khẩu (口) sân, cậu đưa tranh vẽ cho Trương Tường Y, rồi lui ra phía sau, hỏi: “Chị Tường Y, chị biết đây là nơi nào không?”

Dù sao cũng là mộng của Trương Tường Y, cho dù là mộng trong mộng cũng thuộc về Trương Tường Y, Lâm Tùy Ý muốn kiếm manh mối từ trên người Trương Tường Y.

Không biết là do kỹ thuật vẽ của Lâm Tùy Ý chưa đủ diễn tả, hay là Trương Tường Y thật sự không biết, Lâm Tùy Ý không nhận được đáp án khẳng định, nhưng Trương Tường Y không lắc đầu phủ định. Cô nhìn kỹ khoản sân vuông vức Lâm Tùy Ý vẽ, đặc biệt là cây hòe tươi tốt giữa sân.

“Nhìn quen quen, hình như từng thấy ở nơi nào đó, nhưng tôi không biết đây là chỗ nào.”

Lâm Tùy Ý im lặng, thật ra cậu không ôm quá nhiều hy vọng.

Sân chữ ‘khẩu’ không có gì đặc sắc, nhiều lắm là mang hơi thở cổ điển, đối với người trong nước mà nói không phải địa phương hiếm lạ, quá nhiều nơi có thể nhìn thấy tứ hợp viện như vậy, điện ảnh phim truyền hình, tạp chí vân vân. Đây là phong cách cổ kiểu Trung thường thấy nhất.

Lần đầu tiên chủ động dò hỏi manh mối gặp gõ cụt, Lâm Tùy Ý không thấy mất mát. Cậu hỏi Trương Tường Y một lần xem sao, không lấy được manh mối liền từ bỏ, dời qua mục tiêu khác.

Ở mộng trong mộng, Lâm Tùy Ý lấy được không ít manh mối quan trọng từ lệ quỷ, Lâm Tùy Ý tính tóm con dê béo lệ quỷ này.

Cậu nói thẳng với Trương Tường Y: “Chị Tường Y, em định nói chuyện với quỷ.”

Trương Tường Y bị Lâm Tùy Ý dọa điếng người, hơn nửa ngày mới tìm được giọng: “Cậu muốn… nói chuyện như thế nào?”

Đây cũng là vấn đề Lâm Tùy Ý tự hỏi.

Quỷ chỉ xuất hiện lúc buổi tối dựa vào cơ thể cậu, khi đó ý thức cậu không tỉnh táo, không có biện pháp nói thẳng với quỷ.

Lâm Tùy Ý nhìn bút máy trên bàn, nhặt lên quan sát.

Cuối cùng cậu nhìn về phía Trương Tường Y: “Chị Tường Y, chị từng chơi trò chơi chiêu quỷ chưa?”

Trương Tường Y tái mặt lắc đầu: “Ai dám chơi cái này…”

Lâm Tùy Ý hỏi: “Vậy chị từng nghe qua không? Một số cách gọi quỷ tới.”

Trương Tường Y gian nan gật đầu.

Lâm Tùy Ý hỏi: “Nếu cho chị lựa chọn một trò chơi gọi quỷ, chị sẽ chọn trò nào?”

Giống Trương Tường Y, Lâm Tùy Ý chưa từng chơi trò chơi gọi quỷ, nhưng nghe qua không ít phương thức trêu chọc quỷ quái, ví dụ như đặt gương ở cuối giường, đúng nửa đêm gọt vỏ táo trước gương chờ quỷ.

Lâm Tùy Ý muốn biết Trương Tường Y biết những cách giao lưu quỷ nào. Đây là mộng của Trương Tường Y, cảnh tượng trong mộng căn cứ vào hiểu biết chủ mộng mà hình thành, nếu Trương Tường Y cho rằng có một cách gọi quỷ, có lẽ cách đó sẽ khiến lệ quỷ bám thân xuất hiện.

Lâm Tùy Ý muốn chủ động, tốt nhất là chủ động lấy được manh mối mấu chốt về lệ quỷ.

Cậu nhìn Trương Tường Y, chờ đợi Trương Tường Y.

Tuy nhiên Trương Tường Y tránh quỷ còn không kịp nói gì đến việc gọi quỷ. Cô lắc đầu hỏi: “Một hai phải giao lưu với quỷ ư? Hôm qua cậu nói chỉ cần tôi dùng di động quay video ban đêm, sự tình sẽ được giải quyết, vì sao hiện tại lại muốn gọi quỷ. Lâm Tùy Ý, rốt cuộc cậu có được không? Có thật là Tiểu Thanh nhờ cậu tới bảo vệ tôi không?”

Tính nguy hiểm của gọi quỷ làm Trương Tường Y sinh lòng nghi ngờ nặng. Cô lạnh giọng chất vấn: “Có phải cậu muốn lợi dụng tôi!”

Lâm Tùy Ý đưa cả hai bức thư cho Trương Tường Y, “Chị Tường Y, chữ viết của chị trả lời quỷ, chị đang giúp quỷ làm việc.”

Trương Tường Y trợn trừng hai mắt nhìn nét bút thuộc về mình.

Lâm Tùy Ý nói: “Chị không tự hỏi vì sao quỷ chọn chị à?”

Trương Tường Y chần chừ.

Cô nhìn thư, nhìn hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Lâm Tùy Ý: “Mục tiêu của quỷ là cậu, không phải tôi.”

Lâm Tùy Ý không phủ nhận, cậu nói: “Nếu em không nói sinh thần bát tự, mười bốn ngày sau mục tiêu của quỷ sẽ là chị.”

Cậu nói vậy để cột Trương Tường Y và mình vào nhau. Không ngoài dự đoán, Trương Tường Y nổi giận, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tùy Ý âm trầm không ít.

Lâm Tùy Ý nói: “Chị nói cho em cách gọi quỷ, đổi lại, em sẽ nói sinh thần bát tự của mình, để chị báo cáo kết quả công tác.”

Đây là một cuộc trao đổi Trương Tường Y không thể từ chối.

Lâm Tùy Ý muốn chiếm quyền chủ động, cũng biết quan hệ giữa mình và Trương Tường Y đã tan vỡ, dứt khoát nói: “Chị nói cho em biết trước cách gọi quỷ, rồi nói sinh thần bát tự.”

Trương Tường Y hiển nhiên không tin: “Làm sao tôi biết cậu có nói dối hay không?”

Lâm Tùy Ý nói: “Ban đầu em không lừa chị, nếu em muốn lừa chị đã không nói tên mình rồi. Hơn nữa chị cũng biết, mục tiêu của quỷ là em, dù có gọi quỷ, người quỷ muốn hại là em không phải chị. Chị không cần lo lắng sợ hãi.”

Trương Tường Y bị Lâm Tùy Ý thuyết phục. Cô lại nhìn bức thư, từ nét bút trên bức thư có thể thấy được cô đang giúp quỷ làm việc, mục tiêu của quỷ đúng thật là Lâm Tùy Ý.

Chuyện tới nước này, Trương Tường Y nói: “Tôi từng nghe qua một cách gọi quỷ.”

Lâm Tùy Ý nghe.

Trương Tường Y nhìn bút máy trong tay Lâm Tùy Ý, căng thẳng nuốt nước bọt: “Bút tiên.”

Lâm Tùy Ý muốn nghe cụ thể: “Bút tiên thao tác như thế nào?”

Trương Tường Y nói: “Hình như là chuẩn bị một cây bút và một tờ giấy trước nửa đêm. Người muốn gọi quỷ cầm bút, trong lòng mặc niệm triệu hồi quỷ, sau khi bút tiên xuất hiện sẽ nắm lấy tay cầm bút.”

Lâm Tùy Ý hỏi: “Nội dung mặc niệm trong lòng là?”

Trương Tường Y sợ quỷ từ đáy lòng, không dám nói thêm gì nữa: “Tôi không biết, tôi chưa từng gọi quỷ, tôi chỉ nghe nói về cách chơi trò chơi gọi quỷ, cậu thử gọi đi? Trong nhà vốn… vốn có quỷ, cậu gọi quỷ chắc chắn nó sẽ xuất hiện.”

Có những lời này liền đủ rồi, làm trao đổi, Lâm Tùy Ý nói sinh thần bát tự của mình cho Trương Tường Y.

Lúc sau là thời gian chờ đợi ban đêm.

Lâm Tùy Ý tính trời tối liền bắt đầu gọi quỷ, nếu không tới khuya, cậu sẽ lại mất ý thức bị quỷ bám thân.

Lâm Tùy Ý muốn chủ động xuất kích ban đêm, nên ban ngày cậu khóa cửa nghỉ ngơi.

Nhân dịp quan hệ hai bên tan vỡ, vả lại Trương Tường Y sợ quỷ, Trương Tường Y không bắt Lâm Tùy Ý về phòng ngủ chính với mình.

Một mình Lâm Tùy Ý ở trong phòng sách.

Cậu đặt điện thoại ở vị trí có thể quay được bàn sách, trời vừa sập tối liền bày bút máy và giấy theo lời Trương Tường Y.

Tay cậu cầm bút, lẩm nhẩm trong lòng: Bút tiên bút tiên, tân lang tân lang, nếu nghe thấy lời tôi triệu hoán, mời hiện thân.

Bút tiên bút tiên, tân lang tân lang, nếu nghe thấy lời tôi triệu hoán, mời hiện thân.

Bút tiên bút tiên, tân lang tân lang, nếu nghe thấy lời tôi triệu hoán, mời hiện thân.

Ở lần thứ ba, mu bàn tay Lâm Tùy Ý truyền đến cảm giác lạnh lẽo râm mát, da thịt ướt át.

Xúc cảm ướt át làm Lâm Tùy Ý nhẹ nhàng thở ra. Chắc hẳn vật được gọi đến chính là tân lang chết đuối hướng nam.

Không có mặt Trương Tường Y, cậu có thể thoải mái hô hấp.

Lâm Tùy Ý hít sâu một hơi, bắt đầu cuộc chơi.

Cậu hỏi: “Anh trốn trong cơ thể tôi?”

Nói xong cậu chờ tân lang dùng tay mình vẽ trên giấy. Cậu có biết về trò chơi bút tiên, bút tiên vẽ vòng tròn nghĩa là xác nhận, bút tiên vẽ dấu gạch chéo là phủ định.

Cậu phải dùng câu hỏi đã biết đáp án để xem lệ quỷ có chịu trả lời cậu hay không, kiểm tra tính chân thật của câu trả lời.

Quả nhiên tay cậu bị kéo mạnh, Lâm Tùy Ý thử giật ra, bút như dính chặt vào tay, câu không thể buông ra.

Bút máy vẽ một vòng tròn lớn trên giấy, gần như chiếm hết trang giấy.

Là câu trả lời mang ý khẳng định.

Lâm Tùy Ý vừa muốn hỏi câu tiếp theo, lại phát hiện tay vẫn đang bị khống chế, vòng tròn to chưa kết thúc, tay cậu vẽ thêm hai dấu chấm trong vòng tròn, giữa hai dấu chấm vẽ một đường cong dài.

Một cái gương mặt tươi cười quái đản.

Lệ quỷ Lâm Tùy Ý mời đến căn bản không muốn trả lời cậu.