Trầm mặc giằng co, cuối cùng là bác Vương đánh vỡ cục diện bế tắc.
Bác Vương miễn cưỡng cười, rầu rĩ nói: “Tùy Ý… Cháu… Thằng bé này sao lại chửi người ta thế?”
Lâm Tùy Ý: “…”
Láng giềng đường Kim Hoa không ai là không thích Lâm Tùy Ý, Lâm Tùy Ý thấy ai cũng cười tươi rói, chắc bác Vương là người duy nhất trên con đường này bị Lâm Tùy Ý chửi không phải người.
Đổi thành người khác, bác Vương quyết phải mắng ngược lại, nhưng Lâm Tùy Ý.
bác Vương tuy rầu rĩ không vui, vẫn thiệt tình hỏi cậu: “Tùy Ý à, có phải cháu gặp chuyện gì phiền lòng không. Cổ cháu bị sao thế? Thật sự gặp chuyện? Gặp chuyện gì vậy?… Không ngại kể cho bác chứ. Tuy bác không đọc nhiều sách, nhưng bác từng trải nhiều, không chừng có thể giúp cháu.”
Bác Vương nói quá chân thành, Lâm Tùy Ý cảm giác được tâm tình muốn giúp đỡ của bác Vương.
Hiện tại cậu cần giúp đỡ gấp. Cậu nói: “Bác Vương, bác là người sống hả?”
Bác Vương giơ mu bàn tay chạm vào trán Lâm Tùy Ý, kiểm tra độ ấm của Lâm Tùy Ý, rồi sờ sờ trán mình: “Không sốt, sao lại nói năng mê sảng thế nhỉ?”
Lâm Tùy Ý nhìn bác Vương.
Mọi thứ đều rất bình thường, bác Vương có phản ứng bình thường đến không thể bình thường hơn. Điều này làm thần kinh căng cứng của cậu hơi lơi lỏng. Lâm Tùy Ý hỏi: “Bác Vương, bác có thở không?”
“Ôi má ơi!” Bác Vương bị Lâm Tùy Ý dọa hết hồn, túm chặt cánh tay Lâm Tùy Ý: “Bác đưa cháu đi bệnh viện.”
Nói xong còn lấy di động gọi điện thoại cho vợ, hỏi vợ chuyên gia nào ở khoa tâm thần bệnh viện thành phố giỏi nhất.
Lâm Tùy Ý cao tận 1m8, hai chân như đóng đinh tại chỗ, bác Vương kéo cậu không được đành quay lại nhìn, tận tình khuyên bảo: “Trên đời này không có gì quan trọng bằng sức khỏe.”
Lâm Tùy Ý không đành lòng nhìn bác Vương lo lắng sốt ruột, giải thích: “Bác Vương, cháu không sao, không cần đi bệnh viện.”
“Sao lại không bị sao, nhìn cháu nói nhảm kìa.” Bác Vương đương nhiên không tin, nói: “Có phải gần đây bị áp lực lớn quá không? Không đi bệnh viện cũng được, nhưng cháu phải nói cho bác biết rốt cuộc sao lại thế này.”
Lâm Tùy Ý mím môi. Cậu nhìn xuống tay mình, bác Vương vẫn đang nắm chặt tay cậu.
Do dự trong chốc lát, Lâm Tùy Ý nói: “Bác Vương, trời luôn có tuyết rơi.”
“Đúng vậy.” Bác Vương nói: “Tối qua 10 giờ quá bắt đầu đổ tuyết lớn.”
Lâm Tùy Ý kéo khóe miệng thành một đường thẳng tắp: “Nhưng giờ là tháng ba.”
Bác Vương chờ Lâm Tùy Ý nói tiếp, lại không chờ được câu tiếp theo. Bác Vương liền hỏi: “Tháng ba thì sao vậy?”
Lâm Tùy Ý nhíu mày: “Tháng ba không nên có tuyết.”
Bác Vương hỏi lại: “Vì sao?”
Lâm Tùy Ý đáp không được lý do ‘vì sao’. Cậu giơ tay còn lại đè lên tay bác Vương, thanh âm gấp gáp: “Bác Vương, bác nhớ kỹ lại đi, có phải thế giới này vẫn luôn… đổ tuyết.”
Bác Vương nhìn mắt Lâm Tùy Ý là lạ, nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Có đôi khi trời sẽ mưa, mưa tuyết.”
Lâm Tùy Ý nhìn chằm chằm bác Vương. Cậu phát hiện bác Vương không cảm thấy có gì kỳ quái, sốt ruột hỏi: “Sao có thể đổ tuyết mãi được? Trời nắng đâu? Trời mây đâu? Bác từng này tuổi rồi có bao giờ nhìn thấy thời tiết khác ngoại trừ tuyết không?”
Bác Vương lắc đầu.
Lâm Tùy Ý không biết bác Vương lắc đầu ý là chưa thấy qua hay là gì khác. Cậu truy vấn: “Bác Vương, bác không thấy kỳ lạ?”
Bác Vương đối diện tầm mắt Lâm Tùy Ý, ánh mắt Lâm Tùy Ý vẫn rất gấp gáp. Bác khó hiểu: “Kỳ cái gì?”
Lâm Tùy Ý thoáng chốc không hé răng.
Bác Vương vẫn kiên trì hỏi: “Tùy Ý à, rốt cuộc cháu gặp chuyện gì vậy? Một mình cháu sống ở đường Kim Hoa, bác thật lòng coi cháu như con cái nhà bác. Cháu như vậy làm bác lo lắm.”
Lâm Tùy Ý vẫn không hé răng, cậu dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn bác Vương.
Bác Vương nghiên cứu không ra ánh mắt Lâm Tùy Ý, ngược lại bị ánh mắt Lâm Tùy Ý nhìn chằm chằm đến mức trong lòng dựng tóc gáy. Bác quay đầu lại nhìn hướng cửa hàng 108, nhỏ giọng nói: “Có phải cháu… Bị quỷ ám.”
Nào biết vừa xoay người về, bỗng Lâm Tùy Ý nhào lên người bác.
Bác Vương thật sự bị Lâm Tùy Ý dọa sợ, vội vàng né trốn: “Cháu… Cháu… Lâm Tùy Ý cháu muốn làm gì!”
Lâm Tùy Ý không làm gì hết, cậu chỉ muốn tự mình nghiệm chứng.
Cậu muốn kiểm tra hơi thở của bác Vương.
Nhưng bác Vương cho rằng Lâm Tùy Ý bị quỷ ám, bị Lâm Tùy Ý dọa sợ tới mức trái tim nhảy ầm ầm. Thấy Lâm Tùy Ý duỗi tay đến, bác cho rằng Lâm Tùy Ý muốn bóp chết mình, theo bản năng gào to ‘cứu mạng’.
Lâm Tùy Ý tay mắt lanh lẹ khống chế bác Vương, một tay ấn bả vai bác Vương, một tay ngăn cản hai tay bác Vương.
Bác Vương tuy hơi lớn tuổi, nhưng vẫn còn ở cuối độ tuổi tráng niên. Thân hình bác to hơn nửa người Lâm Tùy Ý, Lâm Tùy Ý nhất thời không thể khống chế, hai người lôi kéo quăng nhau ngã xuống tuyết.
Động tác Lâm Tùy Ý nhanh hơn một chút, cậu dùng sức lực toàn thân ngăn bác Vương không ngừng giãy giụa, vất vả rút ra một bàn tay kiểm tra hơi thở bác Vương.
“Tùy Ý… Cậu… Cậu đang làm gì vậy?”
Đỉnh đầu phát ra một tiếng ngơ ngác, nhưng âm sắc không xa lạ, Lâm Tùy Ý cố ngẩng đầu lên.
Người hỏi là Diệp Chi Huyền.
Đứng sau Diệp Chi Huyền là Hồ Thụy.
Trừ Hồ Thụy còn có vài người Thái Ngân Quan.
Đứng cuối đám người, Lâu Lệ nhìn sang bên này.
Lâu Lệ dáng người cao, dù cho đứng sau đám người, Lâm Tùy Ý vẫn phát hiện ánh mắt anh. Đầu tiên là nhìn về phía mình, sau đó nhìn về phía bác Vương bị đè.
Bác Vương so ra kém Lâm Tùy Ý tuổi trẻ, giãy giụa một phen thở hổn hà hổn hển không ngừng. Lại thêm tư thế cậu đè nặng bác Vương, rất khó làm người ta không hiểu nhầm.
Lâm Tùy Ý thấy Lâu Lệ nhăn chặt mi.
Lâm Tùy Ý: “…”
Cậu vội vàng đứng dậy.
Bác Vương sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, người không còn sức lực, không thể bò dậy khỏi nền tuyết. Vẫn là Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền tiến lên đỡ bác dậy.
Bác Vương sợ tới mức quá sức, sau khi được hai người đỡ dậy vẫn há mồm thở dốc.
Lâm Tùy Ý thấy bác Vương thở dốc phun hơi nóng, giống cậu, sương mù không dày mà vô cùng mờ, thoạt nhìn hơi thở bác Vương cũng rất mỏng manh.
Bác Vương báo cáo tội trạng của Lâm Tùy Ý với những người khác: “Đột ngột nhào lên người tôi, tôi cũng không biết bị làm sao. Mọi người giúp tôi nhìn xem đứa nhỏ này bị trúng tà hay là tinh thần bị áp lực quá lớn.”
Cậu trầm mặc đứng tại chỗ, không nhìn ánh mắt những người khác hướng về phía mình, thấp giọng nói: “Bác Vương, cháu xin lỗi.”
Bác Vương lòng nóng như lửa đốt: “Đứa nhỏ này rốt cuộc cháu bị sao vậy!”
Lâm Tùy Ý cũng không biết, cậu không thể nói.
Cậu cứ cúi gằm đầu, người khác hỏi chuyện cũng không đáp, như là một tượng băng không thể mở miệng nói chuyện.
Qua thật lâu, cơ thể cậu nóng lên, có người phủ lên người cậu chiếc áo.
Mùi đàn hương thơm ngào ngạt làm mũi Lâm Tùy Ý đau xót. Cậu không biết mình bị làm sao, một giọt nước mắt bỗng rơi xuống, thấm vào lớp tuyết dưới chân.
Đỉnh đầu vang giọng Lâu Lệ: “Mọi người đưa người về trước.”
Người này ý chỉ bác Vương bị dọa.
Có người đi làm, Lâm Tùy Ý cúi đầu nghe thấy một chuỗi thanh âm sột sột soạt soạt, theo âm thanh lộp bộp đi xa, xunh quanh dần yên lặng.
Cho nên giọng Lâu Lệ càng thêm rõ ràng.
“Sao vậy?” Lâu Lệ nhẹ giọng hỏi cậu.
Lâm Tùy Ý không đáp.
“Tùy Ý.” Lâu Lệ gọi: “Cậu sao vậy?”
Trong lòng Lâm Tùy Ý bị cảm xúc chua xót vô danh đổ lênh láng. Cậu giơ tay lau mặt, xóa bỏ nước mắt không thể hiểu được. Cậu muốn nói ‘tôi không sao’ lại nói không nên lời, chỉ có thể lắc đầu.
”Vừa rồi còn tốt. “Lâu Lệ nói: “Tại sao khóc.”
Lâm Tùy Ý cắn môi.
Cậu cúi đầu cực kỳ thấp, vậy mà vẫn bị Lâu Lệ thấy mình khóc.
Trong nháy mắt, Lâm Tùy Ý ngại khổ sở. Cậu muốn trả lời Lâu Lệ, nhưng cậu tìm không được nguyên nhân thích hợp để trả lời tại sao mình rớt nước mắt.
Cậu không dám nói thật, không dám nói với Lâu Lệ rằng mình nghi ngờ thế giới này là một giấc mộng.
Cũng may Lâu Lệ không ép hỏi cậu, mà nắm lấy tay cậu, nhét vào tay cậu một khăn lụa.
Lâm Tùy Ý phát hiện tay Lâu Lệ lạnh băng. Anh thu tay rất nhanh, Lâm Tùy Ý miết khăn lụa mềm mại, khăn lụa cũng lạnh lẽo.
“Nếu cậu ngẩng đầu nhìn tôi.” Lâu Lệ nói: “Cậu sẽ phát hiện lúc này chỉ có tôi và cậu.”
“Nếu cậu không muốn nhiều người phát hiện cảm xúc của mình, cậu có thể dùng khăn lụa lau nước mắt.” Giọng Lâu Lệ bình tĩnh: “Nếu cậu có lý do khó nói, nếu không ngại, có thể nhân lúc này nói với tôi.”
Anh không nói sẽ giúp Lâm Tùy Ý giải quyết vấn đề, cũng không tỏ thái độ sẽ lên tiếng an ủi, Lâm Tùy Ý nghe ra… Lâu Lệ là một người lắng nghe an tĩnh.
Một lát sau, Lâm Tùy Ý rốt cuộc ngẩng đầu.
Ngẩng đầu Lâm Tùy Ý liền phát hiện Lâu Lệ đang cúi đầu nhìn chăm chú vào mình, cậu vô thức cúi đầu.
“Lâu tiên sinh…” Lâm Tùy Ý không muốn cô phụ người lắng nghe, bóp chặt khăn lụa trong tay, như hấp thu dũng khí từ khăn lụa. Cậu hỏi: “Ngoài cửa cửa hàng 108 treo rèm dùng để ngắn gió tuyết chống lạnh, nhưng lúc này là tháng ba trời ấm, ngài không cảm thấy treo rèm cửa quá…”
Dừng một chút: “Kỳ lạ ư?”
Lâu Lệ như hóa thành một người lắng nghe hoàn mỹ Lâm Tùy Ý không có nghe được hồi đáp từ Lâu Lệ.
Cậu ngẩng đầu, nhìn Lâu Lệ.
“Lâu tiên sinh… Ngài…”
Nói một nửa thì ngừng. Lâm Tùy Ý nghĩ đến Lâu Lệ không cho mình kiểm tra hơi thở, cậu muốn lấy được nguyên nhân từ chỗ Lâu Lệ, nhưng lại sợ hãi đáp án.
Nếu mọi thứ là mộng, cậu là chủ mộng.
Chủ mộng sẽ giết chết người sống trong mộng.
Bằng không giải thích như thế nào về việc Lâu Lệ không cho cậu kiểm tra hô hấp.