Lúc lên thang máy, Hà Cảnh Quân nói: “Mấy người này có thể sẽ hơi ồn ào, em không cần để ý bọn họ là được, đặc biệt là Lâm Vũ.”
Đan Diễn Vy ranh mãnh cười một tiếng: “Lâm Vũ? Anh không phải nói anh ta là ông chủ anh sao?”
Những thứ này Hà Cảnh Quân bình thường đã từng nói với cô.
“Ừ, không sao, cứ làm việc của em.” Hà Cảnh Quân xoa đầu cô.
Lâm Vũ quả nhiên rất ồn ào.
Hà Cảnh Quân mới vừa dẫn người tới, anh ta huýt sáo, giống như một tên côn đồ bên đường mà không phải là ông chủ công ty.
“Tôi nói chứ giám đốc Hà đối với mấy đóa hoa nhỏ của công ty chúng ta đều không có hứng thú, thì ra bên người cất giấu một đóa mẫu đơn, người đẹp xin chào, anh là ông chủ của Giám đốc Hà, anh họ Lâm.” Lâm Vũ đợi không kịp tiến lên, khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa mà phụ nữ thích nhất.
Đan Diễn Vy: “…”
Có một ông chủ không bình thường như vậy, công ty thật sự sẽ không phá sản sao?
Nội tâm điên cuồng phỉ nhổ, trên mặt Đan Diễn Vy như cũ lộ ra nụ cười đưa tay nhanh chóng nắm một chút rồi buông: “Chào anh, tôi họ Đan.”
Hà Cảnh Quân không đợi Lâm Vũ phát huy, ôm lấy Đan Diễn Vy tiến lên giới thiệu người xung quanh với cô.
Đám phụ nữ mang tâm hồn thiếu nữ, lúc này từng ánh mắt ảm đạm, thậm chí còn có ánh mắt thầm đâm chọt nhìn về phía Đan Diễn Vy, giống như là có thể trừng người ta thủng ra hai cái lỗ.
Đan Diễn Vy ung dung không phá vỡ nụ cười, không để bụng.
Mà vị giám đốc Triệu kia, từ đầu tới cuối mang vẻ mặt tan nát cõi lòng nhìn về phía bọn họ, khiến người ta muốn không chú ý cũng khó.
Lúc dùng cơm, Đan Diễn Vy thọt cùi chỏ vào Hà Cảnh Quân: “Vị kia là người theo đuổi chân thành của anh phải không?”
Hà Cảnh Quân giương mắt nhìn, nhanh chóng thu hồi, cười: “Đồng nghiệp mà thôi, đừng có đoán mò.”
“Nhưng cô ta nhìn qua đau lòng khổ sở lắm đó.” Đan Diễn Vy cười trộm.
Quả nhiên trên thế giới ánh mắt đàn bà đều rất tốt, bên cạnh người đàn ông độc thân hoàng kim gì đấy, luôn xuất hiện một mỹ nữ ở bên.
Hà Cảnh Quân bỗng dưng ngẩng đầu: “Bằng không chúng ta sớm đi lãnh chứng một chút, để cho mọi người đều biết anh đã kết hôn rồi không nhớ nhung gì nữa?”
Đầu óc Đan Diễn Vy mông lung.
Bởi vì lần trước phát sinh chuyện chiếc nhẫn, hai người rất ăn ý không nhắc lại chuyện kết hôn nữa.
Cô bởi vì còn có chút do dự, anh bởi vì áy náy.
“Nè nè nè, đều biết hai người là người yêu rồi, rải cẩu lương thì mời về nhà, chớ ở chỗ này chướng mắt!” Lâm Vũ giơ ly la hét về hướng hai người.
Mặt Đan Diễn Vy đỏ lên, Hà Cảnh Quân bật cười.
Con ngươi xinh đẹp của giám đốc Triệu di chuyển: “Không biết cô Đan và giám đốc Hà đang nói chuyện gì, vui như vậy? Nói ra để cho mọi người cũng vui vẻ một chút đi?”
Ánh mắt Hà Cảnh Quân nhàn nhạt: “Không có gì, đang nói chuyện kết hôn.”
“Giám đốc Hà sắp kết hôn rồi?”
“Chúc mừng chúc mừng nha.”
“Giám đốc Hà nhớ mời kẹo cưới đó.”
Sắc mặt giám đốc Triệu càng thêm khó coi.
Đan Diễn Vy kéo ống tay áo Hà Cảnh Quân, có chút ngượng ngùng.
Hà Cảnh Quân cười không nói gì thêm, toàn bộ quá trình đều gắp thức ăn bóc tôm cho Đan Diễn Vy, dĩ nhiên, ở trong mắt mọi người chính là khoe ân ái trá hình.
Sau khi tan cuộc, từ chối khéo mấy người đồng nghiệp có ý muốn tiếp tục cuộc vui, Hà Cảnh Quân dẫn theo Đan Diễn Vy lái xe đi.
Mọi người tiếp tục bàn ai vui chơi, ai trở về nhà, Lâm Vũ cũng bày tỏ phải rời khỏi.
Đuổi một nữ đồng nghiệp có ý đồ muốn dính lấy xe anh ta, Lâm Vũ gọi điện thoại cho ba Hà.
“Chú Hà. Kế hoạch thất bại! Thật không phải là cháu không giúp chú, là tiểu tử Cảnh Quân này trúng độc quá nặng.” Vừa mở miệng, Lâm Vũ thở dài nói.
Ba Hà đối với tính tình Hà Cảnh Quân đã quá hiểu rõ, nếu thật sự cái gì cũng không để ý, khó đảm bảo sẽ không mang Đan Diễn Vy rời khỏi thành phố Cần An, đến lúc đó ông ta càng khó nắm trong tay, ngược lại không bằng âm thầm sắp đặt một số chuyện, để chính bọn họ chia tay.
Mà Lâm Vũ chính là một trong những người ông ta sắp đặt.
Trong ánh mắt đầy sinh lực của ba Hà quét qua một tia dữ tợn.
“Nó nói thế nào?”
Lâm Vũ đem chuyện sáng hôm nay xảy ra miêu tả một lượt cho ba Hà, cuối cùng còn mở miệng nói: “Mặc dù cháu biết nói như vậy có thể chú Hà không nghe lọt, nhưng chú Hà à, mặc dù Cảnh Quân là con trai chú, nhưng cho cùng cũng có tư tưởng của chính mình, hơn nữa hôm nay cháu thấy cô Đan đó, thật giống như cũng không tệ lắm.”
“Ha, tiểu tử cậu, sợ là nhìn thấy dáng dấp không tệ đối với cậu mà nói đều rất tốt phải không.” Ba Hà khinh thường cười một tiếng, giọng đầy trêu ghẹo.
Lâm Vũ: “…”
Ồ, sẽ bị chê cười sao?
Cúp điện thoại, sắc mặt ba Hà trầm xuống.
Lần trước chuẩn bị nhẫn cưới, bây giờ lại công khai nói muốn kết hôn, xem ra tiểu tử này hạ quyết tâm rồi!
Ba Hà híp mắt, xem ra vẫn không thể từ từ!
Hôm sau, Đan Diễn Vy và Hà Cảnh Quân định đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.
Đây là ngày hôm qua sau khi trở về ở trên xe quyết định.
Hà Cảnh Quân nói: “Vy Vy, lời hôm nay anh nói ở quán cơm đều nghiêm túc, chúng ta cũng nên lĩnh chứng rồi.”
Đan Diễn Vy vẫn như cũ khẩn trương do dự.
Lý trí nói cho cô biết nhất định phải quyết định.
Hơn nữa hiện giờ cũng chỉ có con đường gả cho Hà Cảnh Quân.
Nhưng cảm tính cũng đang không ngừng lôi kéo thần kinh cô, dường như sâu trong nội tâm có một thanh âm nói với cô, không nên để đời mình thấy hối hận.
Nhưng khi về đến nhà sau khi thấy tài liệu chỉnh sửa và thời gian mở phiên toàn từ Kha Nhan, Đan Diễn Vy mới giật mình, thời gian của cô không còn nhiều nữa!
Thế là, buổi sáng lúc ăn cơm, Đan Diễn Vy trong ánh mắt giật mình của Hà Cảnh Quân lên tiếng.
“Cảnh Quân, chúng ta đi lĩnh chứng đi.”
Một câu nói, Hà Cảnh Quân trực tiếp xin nghỉ, lái xe dẫn cô tới Ủy ban.
Trên đường, Hà Cảnh Quân còn đầy kích động, thần sắc mang chút lạnh lẽo.
Đan Diễn Vy: “…Anh không sao chứ?”
Không biết tại sao, luôn có một loại cảm giác như anh sắp lật xe.
Xì xì xì, cô còn ở ngồi trên xe.
Hà Cảnh Quân lắc đầu, mặt lộ vẻ vui mừng: “Anh chẳng qua là không nghĩ tới, em nghĩ xong nhanh như vậy.”
“Nếu anh cảm thấy quá sớm, chúng ta thật ra có thể thương lượng một chút nữa.” Đan Diễn Vy không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, đả kích nói.
Hà Cảnh Quân: “…”
“Không, anh đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi!”
Có lẽ là biểu cảm của anh quá thành kính và nghiêm túc, làm cho Đan Diễn Vy phì một tiếng bật cười.
Gật đầu một cái: “Được, em biết rồi, bây giờ, tốt nhất là anh điều khiển tâm trạng của mình, em không hy vọng tấm hình trên giấy hôn thú đời người chỉ có một lần lại xấu xí đâu.”
“Yên tâm, trời sinh khí chất, như thế nào đi nữa cũng đẹp trai.” Tâm tình Hà Cảnh Quân như bay lên.
Đan Diễn Vy trợn mắt nhìn anh, từ lúc nào lại có kiểu không biết xấu hổ thế?
Lúc sắp đến Ủy ban còn một con đường, điện thoại Hà Cảnh Quân chợt gọi tới, phá vỡ bầu không khí ấm áp hiếm có giữa hai người.
Không biết tại sao, trong lòng Đan Diễn Vy chợt giật mình, luôn có một loại dự cảm xấu.
Hà Cảnh Quân cau mày, liếc dãy số phía trên một cái, đùng một tiếng cúp điện thoại.
Bỗng nhiên tiếng chuông dừng lại, khiến hai người cũng theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.
Giây kế tiếp, tiếng chuông lần nữa như đòi mạng vang lên.