Chuyện Đan Diễn Vy nhập viện, Vu Tư Tư biết rất muộn, trước một ngày khi Đan Diễn Vy xuất viện, sau khi Vu Tư Tư biết tin thì hung dữ trừng mắt nhìn Đường Kỳ Dũng, lúc này mới vội vàng tới bệnh viện.
Sau khi mua rất nhiều hoa quả tới, đầu tiên cô đã bị Lục Trình Thiên hoang phí bao nguyên cả một tầng bệnh viện doạ cho hết hồn, đến khi vào phòng bệnh nhìn thấy những vết thương chi chít đã đóng vẩy trên cánh tay Đan Du Vy thì cô đau lòng không thôi.
“Là ai làm? Có phải lại là tiện nhân Vũ Thư đó không?” Vu Tư Tư lòng đầy căm phẫn, nắm chặt nấm đấm như muốn lập tức nổ tung.
Đan Du Vy ôm cánh tay cô: “Không phải không phải, cậu đừng xúc động, đây chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.”
“Sao có thể không đáng ngại? Đan Du Vy, cái tính này của cậu bao giờ mới thay đổi đây, đã nói lấy ân báo oán thì vì sao phải nhân nghĩa, con người cậu sao lại nói mãi không hiểu thế?!” Vu Tư Tư hận sắt không thành thép, hận không thể tiến lên lấy ngón tay chọc đầu cô ấy.
Đan Du Vy mỉm cười ngốc ngếch, trong lòng ấm áp.
“Yên tâm đi, khi cần kiên cường thì nhất định tớ sẽ kiên cường, Tư Tư, cậu thật tốt, cảm ơn cậu!” Đan Du Vy nói với Vu Tư Tư.
Vu Tư Tư hừ lạnh một tiếng, người khẽ run: “Sao tự nhiên lại cảm động thế? Nói những lời buồn nôn này làm gì, thật là, tớ không thích con gái!”
Cô cằn nhằn nhưng Đan Du Vy lại cười nhẹ, chỉ coi như cô đang ngại ngùng.
Lục Trình Thiên đưa Du Du vào, sắc mặt Vu Tư Tư lạnh xuống.
Nghiễm nhiên là vẫn ghi thù chuyện lần trước bị Lục Trình Thiên hạ lệnh ném ra ngoài.
Lục Trình Thiên cũng không quan tâm cô, vẫn đi lên, theo thường lệ mấy ngày nay vẫn luôn thường xuyên xuất hiện trước mặt Đan Du Vy: “Ăn cơm thôi.”
Vu Tư Tư ngạc nhiên nhìn Lục Trình Thiên.
Muốn nói lời châm chọc gì đó nhưng nhìn thấy Du Du cũng ở đây, cuối cùng cô vẫn không nói gì.
Nhưng không thể nói không có nghĩa là không thể mặc kệ.
Vu Tư Tư lầm bầm, sắc mặt rất khó coi.
Lục Trình Thiên cũng không để ý, yên lặng chuẩn bị sẵn đồ ăn sau đó nói: “Chiều nay Du Du ở chỗ em nhé, tôi có việc.”
Đan Du Vy gật đầu, ý bảo anh yên tâm.
Khi Lục Trình Thiên đóng cửa lại, Vu Tư Tư không đợi được nữa: “Lục Trình Thiên có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại đối xử với cậu tốt thế?”
Đan Du Vy lắc đầu, không muốn nói nhiều.
Trên thực tế cô cũng có chút mờ mịt, được không?
“Ăn cơm đi, có chuyện gì ăn xong rồi nói.” Đan Du Vy xua tay.
Thấy thế Vu Tư Tư cũng chỉ có thể bĩu môi, không tiếp tục nói về vấn đề này nữa.
Lục Trình Thiên đến Sở sự vụ, Lân Hoàng lập tức đưa tài liệu tới: “Luật sư Lục, đây là tài liệu bên phía Tổng Giám đốc Thẩm vừa đưa tới, anh xem trước đi, ngày kia là ngày mở phiên toà, Tổng Giám đốc Thẩm hy vọng đến khi đó anh có thể đi cùng người bên công ty họ.”
Muốn giám thị anh sao?
Lục Trình Thiên cười nhạo.
“Nói với Tổng Giám đốc Thẩm, tôi nhất định sẽ tới.” Lục Trình Thiên cao giọng nói.
Lân Hoàng vừa ra ngoài, Kiều Chấn Ly gõ cửa đi vào.
“Có chuyện gì?” Lục Trình Thiên nâng mắt hỏi.
Kiều Chấn Ly nới lỏng cổ áo, dường như có chút không quen nói: “Điều tra được một vài thứ, cậu có muốn xem không?”
Lục Trình Thiên nghi hoặc nhìn ánh mắt không mang ý tốt của anh ta, nhận lấy.
“Xem ra Thẩm Lãng vẫn không yên tâm.” Lục Trình Thiên bật cười.
Kiều Chấn Ly gật đầu: “Khi Lục Nhĩ xuất hiện ở chỗ phó trưởng phòng Vũ thì tôi đã thấy không đúng lắm rồi, một người như vậy hoặc là trọng dụng, hoặc là đánh giết, nhưng anh ta lại đưa cho Vũ Thiên Dương, bây giờ xem ra rõ ràng là quang minh chính đại cho người đi làm gián điệp.”
“Vũ Thiên Dương cũng không ngốc, tỉ mỉ trông chừng Lục Nhĩ, nếu tìm được chứng cứ lập tức nghĩ cách lấy về.” Mắt Lục Trình Thiên chợt loé.
“Vậy Lục Nhĩ thì sao?” Kiều Chấn Ly nhướn mày.
Ngón tay Lục Trình Thiên gõ nhẹ: “Anh ta đã sống quá lâu rồi!”
Kiều Chấn Ly sững sờ, đáy mắt loé lên một tia khát máu: “Hiểu rồi!”
Hai người tạm thời có cùng chung nhận thức.
Hai ngày sau chính là ngày mở phiên toà, Lục Trình Thiên dự định Thẩm Lãng sẽ có hành động, lại cộng thêm địa điểm giao dịch với Vạn Đại Bằng cần tra xét nên cực kỳ bận rộn.
May mà có Du Du bên cạnh, Vu Tư Tư ngày nào cũng tới nên cô vui vẻ không ít.
Ngày hôm sau khi Đan Diễn Vy xuất hiện, Vu Tư Tư tới trước đón cô.
Đi cùng đương nhiên còn có người bảo toàn chịu trách nhiệm toàn diện Trương Tinh Nhiên.
Ban đầu không cần anh ta phải đích thân ra mặt nhưng Lục Trình Thiên vì đề phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên vẫn bảo Trương Tinh Nhiên đến bảo vệ cô.
“Mẹ, là chú Cảnh Quân.” Du Du kéo tay Đan Diễn Vy, là người đầu tiên phát hiện ra sự tồn tại của Hà Cảnh Quân.
Lòng Đan Diễn Vy hơi giật mình, quay đầu thấy Hà Cảnh Quân đang đứng ở thềm đá không xa, nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng.
Đan Diễn Vy cắn môi, vẻ mặt hơi giật mình.
“Vy Vy, anh muốn nói chuyện với em.” Hà Cảnh Quân tiến lên hai bước.
Ánh mắt lướt qua trên người cô một lượt, trong lòng mang theo sự sầu não nhàn nhạt.
Cô gầy đi rất nhiều, nhìn cũng hơi tiều tuỵ, nhưng trong mắt lại nhiều hơn vài phần tinh thần.
Là vì ở bên Lục Trình Thiên sao? Hay vì Du Du?
Hà Cảnh Quân không khỏi nghĩ nhiều.
Vu Tư Tư không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, tiến lên nhìn hai bên một chút, cuối cùng nhìn Đan Diễn Vy đang do dự nói: “Nếu anh ấy đã có chuyện tìm cậu thì cậu nói chuyện một lát đi, Du Du giao cho tớ là được rồi.”
Đan Diễn Vy gật đầu, xoa đầu Du Du rồi đi theo Hà Cảnh Quân sang một bên.
“Xin lỗi Vy Vy, anh không biết sẽ xảy ra chuyện này, mang đến tổn thương cho em, anh rất xin lỗi.” Hà Cảnh Quân xin lỗi, vẻ mặt nghiêm túc còn mang theo áy náy.
Đan Diễn Vy không thể nói rằng mình không để ý, ban đầu cô ở viện mấy ngày, mấy ngày đó cô đều không ngủ được, trong lòng đầy sợ hãi.
Luôn mơ thấy những người khiến cô sợ hãi đang ngồi đó.
Bây giờ cuối cùng cũng ổn hơn một chút, cô không muốn nhớ lại những chuyện không hay đó nữa.
Lắc đầu, Đan Diễn Vy nói: “Chuyện không liên quan đến anh, em biết. Không có chuyện gì nữa thì em đi trước, Du Du vẫn đang đợi em.”
“Đợi đã!” Hà Cảnh Quân kéo tay cô lại: “Vy Vy, hôn sự của chúng ta…”
“Cảnh Quân, em biết chuyện này không nên trách anh nhưng em muốn hỏi một câu, anh biết người bắt cóc em lúc trước là ai không?”
Hà Cảnh Quân dừng lại, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Hồi lâu sau mới khó khăn gật đầu: “Biết.”
Đan Diễn Vy giật mình, không ngờ anh thật sự biết.
Vừa nãy cô cũng chỉ là xúc động, cảm thấy tủi thân nên mới muốn hỏi nhưng vẫn do dự mà thôi.
Không ngờ anh lại biết từ trước.
Bây giờ, lòng cô cũng an tâm hơn chút.
Cô nói rõ thái độ của mình: “Vậy anh định làm thế nào?”
Không phải lấy thân phận bạn bè mà nếu lấy thân phận chồng chưa cưới thì anh sẽ làm thế nào?
Hà Cảnh Quân cắn răng, yết hầu hơi động: “Vy Vy, anh sẽ cố gắng hết sức đền bù cho em.”
Đan Diễn Vy lặng lẽ nhìn anh, đuôi mắt lướt qua một tia thất vọng.