Cầm chắc túi tiền trong tay, Titus và July đều thể hiện một sự lâng lâng khó tả trên mặt. Cả hai không nấn ná với mấy mẩu bánh mì nữa, ngay lập tức đứng dậy, chạy vội ra ngoài.
Nghĩ đây là một cơ hội tốt để kiểm tra phạm vi hoạt động của Thánh ngọc, Seith cũng vội đuổi theo, dừng lại trước cổng nhà, dõi theo bóng lưng của họ. Tất nhiên, nhỏ đã suy xét đến trường hợp hai người cầm tiền rồi chuồn êm nên trước khi để họ đi, đã tịch thu túi vải chứa ma dược của Titus.
Hai chủ tớ đã đi cách nhà Albert một đoạn khá xa. July quay đầu lại, vẫn thấy hình bóng tiểu thư vọng theo bọn họ.
"Cậu chủ này! Tiểu thư Seith vẫn đang nhìn chúng ta đấy ạ?"
Titus đang vòng hai tay ra sau đầu, vừa đi vừa híp mắt thưởng thức không khí trong lành buổi sớm nơi vùng quê. Hương cỏ dại hòa lẫn một chút sương sớm thanh mát mơn trớn làn da cậu, không lạnh mà khá mát mẻ.
"Mặc kệ nàng ta."
Trông thấy bóng dáng cô đơn ngày càng xa dần của Seith ở đằng sau, July thở dài. Lại là một kẻ si tình khốn khổ. Thích ai không thích, sao cứ phải là vị thiếu gia "ăn chơi trác táng số một Đế đô". Mà cũng không đúng, dù nàng ấy có thích hay không, thì tương lai cũng nhất định bị cột cùng một chỗ với cậu chủ.
Chỉ một đoạn đường ngắn, não July đã suy diễn ra một trăm loại kịch bản máu chó đầy đầu. Chẳng hạn: cô dâu nhỏ theo đuổi ông chồng bạc bẽo, cuối cùng tình tiền mất hết, sống đau khổ cả đời; hoặc thiếu nữ mới lớn dành cả trái tim yêu thiếu niên, nhưng người nọ lại là một kẻ trăng hoa, đứng núi này trông núi nọ, trái ôm phải ấp, cuối cùng ôm hận giết thiếu niên rồi tuẫn táng. Càng nghĩ July càng thấy tội nghiệp tiểu thư Hầu tước. Thế là trong vô thức, Seith đã có một đồng minh mà chẳng phải tốn một đồng một cắc mua chuộc.
Quay lại với Seith, nhỏ vẫn đứng trước cổng nhà, nhìn chằm chằm từng bước đi của hai người phía xa. Và khi bóng lưng cả hai biến mất sau khúc cua trên lối đường mòn, ấn ký trên cổ tay cũng mất đi ánh sáng. Từ vị trí nơi Seith đứng đến đó ước chừng nửa dặm. Vậy là có thể xác định được Thánh nữ chính là một trong hai tên phía xa.
"Chị ơi..." Phía sau vang lên giọng Albert, hơi rụt rè và sợ sệt.
Seith quay lại: "Sao vậy?"
Cậu nhóc cứ nắm rồi lại buông hai tay, mặt cúi gằm không dám nhìn thẳng phía đối diện: "Em... có... một... thỉnh... cầu..." Có lẽ là vết sưng bên má ảnh hưởng, mỗi lần nhả chữ của Albert đều rất khó nhọc.
"Là gì vậy?"
"Chị... có thể... dạy em kiếm thuật không ạ?"
"Không thể." Seith từ chối, quyết đoán như chém đinh chặt sắt, không một tia do dự.
Cậu nhóc thất vọng, hai tay xoắn chặt vào nhau. Nhưng có lẽ là không cam lòng, Albert từ từ ngẩng đầu, lấy hết can đảm hỏi tiếp: "Vì sao ạ?"
"Trước khi trả lời. Chị có thể hỏi em một câu không?"
Đối phương gật đầu.
"Vì sao lại muốn luyện kiếm?"
Albert hơi ngẩn người một chút, có lẽ là không hiểu được vì sao Seith lại hỏi như vậy. Nhưng cậu nhóc cũng không nghĩ ngợi lâu lắm: "Dù mới tới đây chưa đầy một ngày, nhưng chắc chị cũng hiểu đại khái tình cảnh nhà em. Cha em mất sớm vì bạo bệnh, sức khỏe của mẹ không tốt, Mana còn quá nhỏ. Nếu em đủ mạnh, chuyện sáng nay đã không xảy ra. Vậy nên, em muốn trở thành một người mạnh mẽ giống như chị vậy."
Ánh mặt cậu nhóc sáng rực, càng nói càng nhanh, cũng không thấy lắp bắp như ban nãy. Đối diện với sự nhiệt thành như thế, Seith đột nhiên không biết phải làm sao. Nhỏ cũng nhìn thẳng đối phương, trả lời trịnh trọng:
"Chị cũng học kiếm thuật từ một người khác, và nếu không có sự đồng ý của thầy giáo thì không thể loạn truyền. Nhưng nếu chỉ đủ để chống chọi với những tình huống như sáng nay, có một cách khác đấy. Nếu muốn học, chị có thể dạy cho em."
Albert vốn chỉ muốn học một thứ gì đó để phòng thân, cũng không nhất thiết phải là kiếm thuật. Chỉ vì thấy Seith cầm kiếm nên mới mặc định đối phương chỉ biết mỗi kiếm thuật.
"Em muốn học ạ!"
Thế là cả hai đi đến giữa sân, đứng nghiêm chỉnh.
Seith lúc nãy đã cho thanh kiếm vào lại bao vải, đeo trên lưng, đối diện với Albert. Bắt đầu thị phạm một lượt bài tập rèn luyện thể lực buổi sáng mà Isaac dạy. Thứ này rất phổ biển, cũng không phải bí kíp cần bảo mật gì. Tiếp theo, Seith dạy cho cậu nhóc một vài chiêu vật lộn phòng thân.
Phải mất cả buổi sáng Albert mới nhớ được tương đối các động tác. Bên cạnh lý do bảo mật thì thời gian eo hẹp cũng là một yếu tố khiến Seith từ chối dạy kiếm thuật. Muốn thuần thục một chiêu kiếm, người bình thường không có một chút thiên phú nào như Albert phải mất cả tuần. Cậu nhóc còn phải gánh gồng kinh tế của cả gia đình trong thời gian mẹ và em gái bị bệnh, càng thêm không đủ thời gian.
"Cuối cùng, chị còn một vài điều muốn dặn dò." Dù hoạt động cả buổi sáng, đối với Seith, chỉ như giọt nước trong cái xô, chẳng đáng sức bao nhiêu. Giọng nói không suyễn mà bình bình như thường.
Albert thì mệt không nhấc nổi tay chân nhưng vẫn gắng gượng đứng thẳng, lắng nghe nhỏ nói.
"Những chiêu thức mà em vừa luyện chỉ hữu dụng với những người cùng tầm vóc. Nếu gặp phải những kẻ cao to hơn em nhiều lần, đặc biệt là đàn ông thì không thể áp dụng..."
Albert gật đầu lia lịa, ra vẻ tiếp thu.
"... Gặp phải tình huống như thế, tốt hơn hết là nên bỏ chạy..."
Cậu nhóc nghệch mặt. Bỏ chạy thì mất mặt quá! Nhưng thấy Seith nghiêm túc cũng không dám ngắt lời.
"... Trường hợp chạy không được thì nhớ kỹ ba nguyên tắc sau đây: Móc mắt, chọc yết hầu, đá hạ bộ..."
Lần này thì miệng Albert há to như trứng gà. Hai mắt trừng lớn không thể tin. Tay cũng vô thức túm chặt đũng quần. Nếu nhớ không lầm thì anh July từng gọi vị trước mặt là tiểu thư Hầu tước. Năm gần đây, quý tộc đều dã man như thế sao? Albert vừa nghĩ ngợi vừa khó nhọc nuốt nước bọt trong vô thức.
Thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Albert, Seith cũng không giận, bình tĩnh dặn dò nốt: "... Tuy nhiên ba nguyên tắc trên chỉ có thể thực hiện một lần duy nhất. Nếu em sử dụng thất bại, đối phương sẽ đề phòng, lần sau chắc chắn không thể thành công. Vì vậy, nhất định phải chờ đối thủ lơ lỏng phòng bị, một kích tất trúng."
Kinh ngạc qua đi, Albert biết những điều kia không phải đùa giỡn mà là đối phương hết lòng chỉ bảo. Cậu nhóc cũng gắng sức ghi nhớ.
"Em cảm ơn ạ!"
Trẻ nhỏ dễ dạy. Seith vừa lòng gật đầu.
Đã đến giữa trưa, mặt trời lên cao, cũng không còn điều gì để truyền thụ, nhỏ để Albert rời đi chuẩn bị đồ ăn.
Không có việc gì làm, Seith thảnh thơi ngồi trên ghế gỗ dưới tàng cây bên một góc sân. Có lẽ là vì sở hữu băng ma pháp, nhỏ không thích nắng nóng, càng không thích mùa hè.
Những tia nắng len lỏi qua các kẽ lá, để lại vài vệt lốm đốm khắp mặt đất xung quanh chỗ ngồi. Seith bất chợt nhớ tới những năm tháng xưa cũ, lúc bản thân mỗi ngày vẫn gắng sức tìm cách khống chế ma lực.
Lúc đó, dưới tán cây phỉ, nhỏ hay tập luyện đến khi mệt lử, thậm chí ngất xỉu. Cuối cùng, chỉ như dã tràng xe cát biển Đông, chẳng mang lại một chút lợi ích thực tế nào. Phải thừa nhận rằng trên đời, có vài thứ, dù chán ghét vẫn phải học cách thích nghi, tỉ như những vệt nắng xung quanh, lại tỉ như băng ma pháp.
Vừa lúc Seith lim dim, mơ màng tiến vào giấc ngủ, vài tiếng bước chân dồn dập phát ra từ cổng, nơi cổ tay cũng chậm rãi nóng lên. Là hai người kia trở về.
Titus với vẻ mặt hằn học như bị ai quỵt tiền chạy thẳng vào nhà, chẳng thèm để tâm hay chào hỏi Seith ngồi dưới tàng cây ngay lối ra vào.
July cũng xuất hiện ngay sau đó, trên tay xách theo bao lớn bao nhỏ các loại thực phẩm, có sống có chín, phong phú đa dạng. Biểu tình cậu ta hơi vi diệu, mang theo một chút bất đắc dĩ, không dám đuổi theo cậu chủ, chỉ có thể đi lòng vòng quanh sân. Thấy Seith ngồi một góc, bèn cười cười đánh tiếng chào hỏi.
"Tiểu thư đang ngồi phơi nắng ạ?"
Seith lắc đầu, "Ta đang ngồi trong bóng cây."
Không khí tẻ ngắt.
July cười gượng hai tiếng, không biết phải tiếp tục câu chuyện như thế nào, đành im miệng.
"Cậu ta làm sao vậy?" Seith hỏi.
"Cũng không có gì to tát đâu ạ." July định vươn tay gãi tai nhưng chợt nhớ ra hai tay cũng không rảnh rỗi, đành thôi.
Seith không nói gì, chỉ khẽ nhìn đối phương, chờ đợi cậu ta tiếp tục câu chuyện.
Nghĩ nhỏ tội nghiệp, đau khổ theo đuổi Titus, July cảm thấy với cương vị cận thần, ít nhất thì cậu có thể cung cấp một vài thông tin về cậu chủ cho Seith. Thế là cậu ta đặt đám thức ăn vừa mua xuống gần đó, kéo ghế ngồi đối diện.
"Trên đường gặp phải vài tên lưu manh trêu ghẹo thôi ạ." July kể.
"Trêu ghẹo?" Seith khó hiểu hỏi lại. Nghĩ dù sao đều là đực rựa, còn trêu ghẹo nhau được à?
Vẻ mặt hiếu kỳ của nhỏ đã thành công khơi gợi thói nhiều chuyện của Kỵ sĩ Mèo đen. Máu lắm mồm một khi trỗi dậy, chín con bò tót cũng không kéo lại nổi.
"Tiểu thư không biết đấy thôi. Từ nhỏ đến lớn, cậu chủ đã rất nhiều lần bị nhầm là con gái vì vẻ ngoài quá mức xuất sắc của mình. Nhớ hồi mới trở thành Kỵ sĩ của Ngài rồi tới Đế đô, có một lần tôi với Ngài đang ra ngoài thành đi dạo, bị người ta tròng bao tải đánh ngất. Lúc tỉnh dậy, tôi chỉ thấy đầu óc đau nhức kinh khủng, nhưng nhớ rõ chức trách của mình, tôi vẫn kiên trì ngồi dậy đưa mắt tìm kiếm bóng hình Ngài. Cuối cùng thấy được một đám thiếu gia nhà giàu, quần áo là lượt đang ra sức bỡn cợt cậu chủ. Còn Ngài thì bị trói gô, nằm thu lu một góc trên giường... Chậc... Chậc... Chậc... Tôi còn nhớ như in sắc mặt cậu chủ lúc đó. Phải nói là xanh lè xanh lét, còn xanh hơn lúc người ta bị đội nón xanh..."
Tên July này, kể chuyện dong dài, không đúng trọng tâm thì thôi còn dùng từ bậy bạ. Nhưng với vẻ mặt vạn năm không đổi của mình, nhỏ là một người lắng nghe hoàn toàn hợp cách.
Thấy đối phương chăm chú, July tiếp tục kể lể: "Nhưng cậu chủ là người nào? Con trai cưng của Công tước Arden, sao có thể để mặc người ta làm xằng làm bậy. Chỉ chốc lát, những Kỵ sĩ khác cũng tìm đến. Kết cục của những tên kia... Hừ... Đẹp... Cậu chủ không dùng bạo lực, chỉ cho mỗi người một liều thuốc xổ được Ngài chính tay cải tiến, ai trúng phải thì đau bụng, thổ tả mười ngày nửa tháng. Chỉ ba ngày sau là cha mẹ bọn chúng đều phải đến quỳ lạy trước cửa xin tha." Vừa nói, tay vừa vỗ cái đét vào đùi.
Nói tóm lại là do July quá vô dụng. Mang tiếng Kỵ sĩ mà chẳng làm nên trò trống gì mới đúng. Seith nghĩ thế nhưng không nói thẳng. Dù gì cũng sống mười bảy năm, nhỏ biết sự thật mất lòng là như thế nào.
"Tất nhiên đó không phải là lần duy nhất. Những sự cố đó khiến cậu chủ rất chán ghét những ai nói mình giống con gái. Sáng nay, đi trên đường, có vài tên mắt mù dám gọi cậu chủ là 'người đẹp'... Thế nên chúng đều bị hạ thuốc xổ cả rồi. Nhưng cơn giận của Ngài thì vẫn chưa nguôi ngoai được."
Thực ra, sau khi suy nghĩ thấu đáo, Seith cũng không còn quá quan trọng vấn đề giới tính của Thánh nữ nữa. Kiếp trước ngài là nữ, nhưng kiếp này thì chưa chắc. Nhưng Titus mà nghe được việc nhỏ nghi ngờ kiếp trước cậu ta là nữ, không biết có cho nhỏ một liều thuốc xổ không? Seith càng hạ quyết tâm, trước hết cứ giữ bí mật chuyện này đã.
Thấy Seith ngồi đơ ra, tâm trí bay xa. July sốt ruột quơ tay loạn xạ trước mắt nhỏ: "Tiểu thư... Tiểu thư..."
"Làm sao?"
"Nếu không còn chuyện gì khác, cho phép tôi đi chuẩn bị bữa trưa ạ!"
Seith gật đầu. July cũng nhanh chóng đứng dậy, túm lấy đám nguyên liệu trên mặt đất, đi về hướng phòng bếp.
Lúc bữa trưa được chuẩn bị xong và dọn lên bàn ăn, hương thơm phác mũi bay khắp nhà. Seith phải thừa nhận rằng, với những nguyên liệu thu thập được ở một nơi thiếu thốn thế này, July cũng không phải hạng xoàng xĩnh mới tạo ra được một bàn sắc hương vị đủ cả. Người không quá quan trọng chuyện ăn uống như Seith còn muốn nếm thử, nói chi đến Albert. Titus thì đã gấp không chờ nổi ngồi vào bàn ăn.
Lúc ăn thì không ai nói chuyện với nhau. Nhưng nếu so với bữa sáng thì độ hứng thú của "thực khách" phải tăng lên gấp mười. July cũng theo đó mà cười híp mắt híp mũi.
Titus mặc dù ăn với tốc độ gió cuốn mây trôi nhưng toàn bộ động tác đều đạt tiêu chuẩn lễ nghi. Thậm chí là nhìn đẹp mắt vô cùng. Đến nỗi Albert thỉnh thoảng lại liếc mắt ngắm trộm, rồi hốt hoảng nhận ra số lượng thức ăn ít đi nhanh như tốc độ đám quỷ châu châu dí sau mông cậu nhóc tối qua.
Chờ cho thức ăn được càn quét xong xuôi, Titus hài lòng vuốt bụng. Albert được một phen ăn ngon uống tốt, cũng cười tít mắt, luôn miệng nói cảm ơn.
"Anh July là Kỵ sĩ, không ngờ tài nấu ăn lại cao như vậy!" Lúc trên đường đất, Albert có nghe lời giới thiệu của July với Seith nên mới biết cậu ta là Kỵ sĩ.
"Anh cũng chỉ giỏi mỗi nấu ăn thôi. Đánh nhau gì đó, anh chẳng biết tí gì." July gãi tai ngượng ngùng.
Cậu nhóc ngạc nhiên: "Nấu ăn giỏi cũng trở thành Kỵ sĩ được ạ?"
Nụ cười của July cứng lại, hơi liếc nhẹ Titus bên cạnh. Thấy khuôn mặt đối phương vẫn cà lơ phất phơ, mới thở phào nhẹ nhõm: "Đương nhiên. Anh còn có mười một đồng nghiệp, mỗi người đều có chuyên môn khác nhau, nhưng đều đồng lòng phụng sự cậu chủ. Nói cho em biết một bí mật, thực ra có một người với kỹ năng là đánh rắm siêu thối đấy."
Nhỏ từng nghe Rosaria đàm luận về "mười hai tên ô hợp theo sau đệ nhất ăn chơi trác táng". Khi đó cũng chỉ cười trừ, không quan tâm lắm. Hóa ra là nó có thật.
Lần thứ hai trong ngày, hai mắt Albert trừng lớn: "Anh không lừa em đấy chứ!"
Đột nhiên, Seith lại cảm nhận được sợi ác ý quen thuộc ngày hôm qua. Nhỏ khẽ liếc về phía Titus, phát hiện cậu ta cũng đang mỉm cười nhìn mình.
Hai người còn lại vẫn không nhận ra có gì khác thường.
July chưa kịp lên tiếng thì Titus đã bông đùa: "Là thật! Nếu tương lai mà nhóc phát hiện ra mình có điểm nào hơn người thì cứ đến dinh thự nhà Arden ở Đế đô báo danh. Nói không chừng nhóc lại trở thành Kỵ sĩ Mèo đen thứ mười ba đấy chứ."
Nói xong, Titus đặt quả nho đã được mình lột vỏ sẵn vào đĩa của Seith, khẽ nháy mắt cười một cái.
"Nhưng em chỉ là thường dân, không thể nào trở thành Kỵ sĩ được đâu." Albert tiếc nuối nói.
Ba người trầm mặc.
Albert nói không sai, muốn trở thành Kỵ sĩ, một thường dân chỉ cần tài năng thôi là không đủ. Ngay cả July hay cái vị Kỵ sĩ đánh rắm kia thì cũng xuất thân từ những gia đình quý tộc sa sút.
July đánh trống lảng: "Mẹ em và Mana sao rồi?"
"Đã tỉnh rồi ạ."
Titus ngắt một quả nho, đặt vào tay Albert: "Chúng ta có chuyện cần trao đổi với mẹ nhóc một chút."