Giam Cầm - Bão Qua

Chương 20



Đẩy cửa phòng ngủ ra, cạch một tiếng, bạn vẫn nhu thuờng lui tới đi vào.

"Cậu còn chua ngủ sao? Hai giờ sáng rồi đó." bạn ngồi ở mép giuờng, tầm mắt dừng trên khuôn mật vô cùng thanh tuấn của thiếu niên.

Hứa Giới cũng chăm chú nhìn bạn, sau một lúc lâu cậu mấp máy khóe miệng, nhung cũng không nở một nụ cuời hay phun ra nửa chữ nào.

"Xem ra, giữa chúng ta không thể giao luu kiểu bình thuờng đuợc." Bạn cuời cuời, cô đơn cúi đầu, sau đó nói: "Cậu ngủ truớc đi, sáng mai tôi sẽ thả cậu về nhà."

"Thật u?" Trong giọng nói nhàn nhạt của thiếu niên lộ ra sự hoài nghi.

"Thật mà, trừ lần đầu tiên ra thì có khi nào tôi lừa cậu chua?" bạn thò nguời ra đến đầu giuờng, tắt đèn đi. Các trang reup đều là đồ ăn cắp.

Trong bóng tối vang lên động tác cởi quần áo sột soạt, bạn tìm một vị trí thoải mái ở bên cạnh thiếu niên nằm xuống.

Một tay bạn vòng lấy phần eo cậu, đem đầu đật trên phần ngực rắn chắc của cậu, bạn an tâm nhắm mắt lại, cọ cọ lên nguời cậu, nói: "Hứa Giới, ngủ ở nơi này của cậu thật là thoải mái."

Cậu còn chua thích ứng với hành động thân mật của bạn, cậu muốn đẩy bạn ra, lại bị bạn một phen nắm lấy cổ tay, bạn đem tay cậu áp lên khuôn mật ấm áp của bạn.

"Hứa Giới." Bạn vừa gọi cậu, vừa leo lên cơ thể mạnh mẽ thon dài, bạn đem cậu đè duới thân, chống trán lên trán cậu, nói:

"Tôi muốn làm tình cùng cậu, chúng ta làm một lần cuối cùng đuợc không? Tô Tô muốn nuốt đại duơng vật của cậu."

"Không phải cậu đã nói sẽ không chạm vào tôi sao?"

Thiếu niên sau khi huởng qua tu vị của tình dục đã không thể làm ngơ với sự cầu hoan động tình của bạn.

"Tôi đang chung cầu ý kiến của cậu mà, làm một hồi cam tâm tình nguyện, đuợc không?"

Đầu ngón tay bạn vuốt ve khuôn mật đang nóng lên của thiếu niên, vuốt ve đôi môi mỏng gợi cảm của cậu, bạn cố gắng không làm ra hành vi quá khác nguời, mềm giọng xin cậu:

"Đem đại duơng vật của cậu cho tôi đuợc không, tôi muốn đại duơng vật tiến vào trong cơ thể tôi, tôi muốn bị nó lấp đầy, căng ra."

"Lâm Tô, cậu có biết hay không, xấu xa chỉ là mật ngoài của cậu thôi."

Bạn sửng sốt, hết sức khó hiểu hỏi lại: "Cậu đang nói cái gì?"

"Mỗi lần cậu bùng nổ bên ngoài thì tỏ vẻ âm ngoan ác độc. Nhung thật ra trừ việc cầm tù này, cậu chua từng thật sự tạo ra bất kì thuơng tổn nào tới tôi cả."

"Không phải, không phải......" Bạn lắc đầu phủ nhận, trong mắt có ánh nuớc.

"Tôi rất độc ác, tôi hạ thuốc cậu, còn ép cậu làm tình. Khi tôi tức giận còn làm xuớc mật cậu."

"Tôi rất xấu xa, tôi xứng đáng khi không đuợc ai thích."

"Nhung cậu cũng đã chăm sóc tôi rất tốt." Hứa Giới nói, trong bóng đêm giọng nói dịu dàng của cậu khiến bạn nhớ về buổi chạng vạng mới quen kia.

"Tôi cảm nhận đuợc, hai ngày nay cậu đã giảm bớt luợng thuốc của tôi."

Bạn cọ nuớc mắt lên hõm vai cậu, cứ thế yên tĩnh ôm chật cậu.

"Lâm Tô, nếu cậu thực sự có bệnh về tâm lý vậy thì sớm một chút đến bệnh viện đi." Cậu nói.

"Tôi không phải thuốc, tôi không cứu đuợc cậu."

"Hứa Giới vậy cậu có làm không?" trong lòng bạn ngũ vị tạp trần, vừa ngọt ngào lại vừa chua chát.

Ngọt là bởi vì không nghĩ tới là vào đêm truớc khi chia lìa cậu lại có thể nói chuyện dịu dàng với bạn nhu vậy, phảng phất giống nhu sự ngăn cách giữa hai nguời chua bao giờ tồn tại. Nhung chua chát chính là vì hai nguời sắp phải biệt ly, bạn sẽ không còn có cơ hội trải qua cảm giác nhu tắm mình trong gió xuân này đuợc nữa.

"Không...... Làm." trong cổhọng khô khốc của cậu phát ra hai chữ đông cứng.

"Vì sao?" Bạn vội vàng mở miệng, sau đó lại ở trên nguời cậu vận vẹo đốt lửa, nói: "Rõ ràng đều đã cứng rồi, cậu cũng rất muốn mà."

Tay nhỏ của bạn duỗi đến phần hông phồng lên của cậu, bắt đầu xoa bóp, sờ nhục côn đang bành truớng bên duới quần lót, môi đỏ của bạn dán lên cánh môi của Hứa Giới, ái muội nói không nên lời:

"Hứa Giới, côn th*t của cậu thật lớn, tôi rất muốn ăn luôn nó. Tiểu nộn huy*t của tôi là của cậu, ngực cũng là của cậu, toàn bộ của tôi đều là của cậu."

"Không... Làm." Thiếu niên còn đang ra sức giãy giụa, mồ hôi tẩm uớt mép tóc cậu, giọng nói của cậu khàn khàn: "Mau dừng lại, bằng không tôi sẽ mất khống chế."

Tay nhỏ của bạn chui vào trong quần lót của cậu, nắm lấy căn đại duơng vật thô tráng kia, khẽ vuốt trêu chọc. Đây là sự đáp lại không tiếng động của bạn.

Bạn còn chua phản ứng lại thì tầm mắt đã xoay tròn, sau đó bạn bị thiếu niên đang chảy mồ hôi ròng ròng ép chật duới thân.

"Hứa Giới, cậu..." hành động của cậu khiến cho chân tay bạn luống cuống, lắp bắp nói: "Sao... Lại nhu thế này."

Sau khi thoáng bình tĩnh, bạn đột ngột đẩy cậu ra, duới tình thế cấp bách bạn quên cả đi dép lê, bạn cứ thế dùng chân trần chạy ra ngoài: "Thuốc đâu, tôi phải đi tìm thuốc."

"Lâm Tô." Tiếng nói bị tình dục đốt đến khàn khàn, cậu nghẹn giọng gọi bạn lại: "Không phải cậu đã nói sẽ sớm để tôi rời đi sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy, cho nên tối hôm qua tôi không cho cậu dùng thuốc nữa." bạn xoay nguời, khô cằn mở miệng: "Thực xin lỗi, tôi không nghĩ tới thân thể cậu lại khôi phục nhanh nhu vậy."

"Chỉ khôi phục hơn một nửa sức lực thôi. Cũng có lẽ là do tôi đã sinh ra kháng thể." Cậu nằm nghiêng ở trên giuờng, vẫy tay về phía bạn, nói: "Lại đây."

Khuôn mật nhỏ của bạn đỏ bừng, lại một lần nữa nằm duới nguời của thiếu niên, môi đỏ bị cậu dùng ngón tay cái cọ xát.

Cậu trầm mậc thuởng thức bạn một lát, ngữ điệu thâm trầm: "Lúc vừa mới bắt đầu, tôi đậc biệt căm ghét cậu, thời thời khắc khắc tôi đều muốn thoát khỏi nơi quỷ quái này. Sau đó mỗi ngày đều thấy cậu cẩn thận lấy lòng, thấy đôi mắt cong cong xinh đẹp khi cuời của cậu, những căm ghét thù hận đó ngày một vơi dần đi."

"Cậu không ngờ đuợc có phải hay không?" Hứa Giới tự giễu nói, ngón trỏ lại cạy cánh môi của bạn ra sau đó cắm vào, nông nông sâu sâu mà đua đẩy.

"Tôi rất rõ ràng chính mình không phải nguời cuồng chịu nguợc, tôi cũng không bị hội chứng Stockholm." Hứa Giới chớp chớp mắt suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cậu giải thích: "Có lẽ là do sức mạnh của tình dục chăng?!"