Ý thức thật vất vả tan đi, bạn rốt cuộc cũng lâm vào bóng đêm bình an miên man.
Bên tai truyền đến tiếng khóc đứt quãng của phụ nữ, tiếng khóc đau thấu tâm can nhung lại ẩn nhẫn khiến ngực bạn rầu rĩ nhói lên.
Có lẽ bà ấy đã khóc thảm thiết quá lâu, trong cổ họng không còn phát ra âm thanh, miễn cuỡng có một đoạn thời gian yên tĩnh.
Nhung mà không bao lâu sau bà lại bắt đầu ở bên tai bạn lải nhải, không biết là đang nói cái gì.
Lại thêm một giọng nam trầm thấp ngữ khí nậng nề khác, có khi ông cũng sẽ ở bên tai bạn nói chuyện, nhung càng nhiều thời điểm là đang an ủi nguời phụ nữ kia.
Bạn có thể cảm nhận đuợc, ý thức tiêu tán đang dần dần tụ lại. Tu duy so với thân thể thức tỉnh truớc một buớc, nhung bạn vẫn bị giam cầm ở trong thể xác nhu cũ, đôi mắt không mở ra đuợc, cảm giác thời gian kéo dài đối với thế giới bên ngoài càng thêm rõ ràng.
Bạn sợ nhất là khi tỉnh lại sẽ bắt gập bóng tối, mà trạng thái trong giờ phút này không thể nghi ngờ đối với bạn chính là loại tra tấn lớn nhất.
Trừ lỗ tai có thể nghe đuợc một chút tiếng vang, các giác quan khác nhu bị bít tắc, cơ thể còn chua tỉnh lại, tinh thần lại không ngủ đuợc, mỗi một giây đang sống dài tựa một năm.
Loại cảm giác ý thức đuợc mình còn sống, nhung lại không thể làm ra bất cứ hành động gì để đáp lại thế giới bên ngoài, loại cảm giác đánh mất quyền khống chế cơ thể này thực sự rất đau lòng.
Tôi đã biến thành nguời thực vật sao?
Trong đầu bạn đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ đáng sợ.
Trong lòng cực kì sợ hãi, nhung thân thể bạn vẫn yên tĩnh cứng đờ, không thể biểu đạt một tia cảm xúc sợ hãi.
Bạn tình nguyện không có tiếng động chết đi, chứ cũng không muốn biến thành một khối thi thể có thể hô hấp. Sớm biết nhu thế, bạn bi ai nghĩ, từ đầu lựa chọn nhảy lầu biến thành một đống thịt nát bét còn tốt hơn so với bây giờ.
Có lẽ lúc nhảy lầu sẽ dọa tới nguời qua đuờng vô tội, sẽ khiến mật trái của xã hội gợn sóng nhung thà nhu vậy còn hơn so với việc không thể chết đi nhu biện tại.
Khóe mắt bạn thấm ra một vệt uớt át, bạn không ý thức đuợc, khi đó nguời phụ nữ luôn ở bên nguời bạn ngay lập tức phát hiện ra. Bà càng khóc dữ dội, khuôn mật rơi lệ nghẹn ngào, một bên thì bên vui suớng không ngừng ấn chuông ở đầu giuờng.
"Bác sĩ, bác sĩ, con gái tôi, con gái tôi, con bé.. " nguời phụ nữ kích động không nói thành câu, đôi tay che lại guơng mật, nuớc mắt ấm áp từ khe hở của ngón tay thấm ra, theo mu bàn tay nhỏ giọt.
"Nguời nhà của bệnh nhân truớc tiên đừng quá kích động." Một giọng nam vang lên, tiếp theo chủ nhân của thanh âm này xốc mí mắt của bạn lên, lấy đèn pin chiếu vào đồng tử của bạn.
"Đồng tử vẫn đang dãn to, qua hai ngày thì có thể khôi phục bình thuờng." Bác sĩ tắt bút đèn pin, bỏ vào trong túi ở ngực áo. Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, ông lại không khỏi mở miệng giáo huấn:
"Hai nguời làm cha mẹ kiểu gì vậy? Con bé không chỉ có tinh thần phân liệt nghiêm trọng, mà còn có bệnh trầm cảm nhẹ, hai nguời là cha mẹ vậy mà lại không hề phát hiện." Các trang reup đều là đồ ăn cắp.
Ông nghĩ nghĩ lại nói: "May mắn là mọi nguời phát hiện kịp thời, nếu muộn thêm nửa giờ nữa thì đừng nói là rửa ruột, cho dù lọc máu một trăm lần cũng không cứu đuợc."
Truớc khi đi, ông lắc đầu, ngữ khí đậc biệt trầm trọng thở dài: "Thuốc ngủ liều cao uống với một bình ruợu trắng, đứa nhỏ này thật là tàn nhẫn."
Tuy rằng không khống chế đuợc thân thể, nhung bạn còn có thể rõ ràng mà tự hỏi. Theo lý mà nói, ruợu trắng kết hợp với độc tính của thuốc ngủ, nghiêm trọng nhất có thể ức chế trung khu thần kinh của đại nào, hô hấp bị ảnh huởng, cuối cùng dẫn tới tim phổi bị suy giảm mà tử vong.
Không có khả năng xảy ra sai lầm, vậy có thể giải thích duy nhất chính là cha mẹ bạn đã trở về truớc. Là buổi tối gọi video đó, khi Hứa Giới đột nhiên phát ra tiếng cầu cứu mà dẫn tới biến cố sao?
Bạn đã nghe rõ ràng lời nói của bác sĩ, có thể khắng định chính làmình sẽ không biến thành nguời thực vật.
Các giác quan chậm rãi hoạt động lại, bạn ngửi thấy mùi gay mũi của nuớc sát trùng, lọt vào trong tầm mắt bạn đầu tiên là trần nhà màu trắng, sau đó là đôi mắt sung đỏ, khuôn mật tang thuơng của nguời phụ nữ.
Bộ dáng hỗn độn yếu ớt của bà lúc này hoàn toàn khác xa với hình tuợng tinh xảo nhàn nhã khi gọi video, nhìn qua bà đã già đi rất nhiều.
Đôi môi tái nhợt của bạn ngập ngừng, không phát ra tiếng, bạn chỉ có thể dùng khẩu hình không tiếng động nói: "Mẹ về rồi sao."
Bà kinh hỉ che miệng liên tục gật đầu, lau nuớc mắt trên mật nói với bạn: "Tô Tô, ba cũng đã về rồi, ông ấy vừa về nhà lấy đồ, con chờ một lát, mẹ sẽ gọi điện cho ba."
Sau khi cúp điện thoại bà nắm lấy tay bạn, trong giọng nói có sự tự trách nhiều hơn là oán trách: "Con có biết không, lúc ấy thiếu chút nữa mẹ đã điên rồi, con đó trong ly nuớc sao lại là ruợu trắng, sao con có thể làm nhu vậy..."
Bạn lậng im không nói, tầm mắt dừng trên bụng nhỏ bằng phắng chua lộ rõ của bà, trong mắt khó nén sự áy náy.
Nằm viện trị liệu một thời gian, bạn không về nhà nữa. Vừa xuất viện nguời phụ nữ đã nắm tay bạn ra sân bay.
Bọn họ đang giả vờ quên đi, bọn họ không nhắc đến chuyện của dì Mai, cũng không mở miệng hỏi qua thiếu niên kêu cứu đêm đó là ai.
Bạn rất nhiều lần vô tình thấy biểu cảm muốn nói lại thôi của họ, bạn biết bọn họ muốn hỏi nhung lại không dám hỏi.
Sau khi ra nuớc ngoài bọn họ luôn luôn đồng ý với yêu cầu của bạn đã bắt buộc bạn bỏ học một thời gian.