Sau lần gập mật ngẫu nhiên lần truớc, bạn cho rằng sau này sẽ rất khó gập lại Hứa Giới. Không nghĩ tới hôm sau vừa hết tiết, bạn mới ra khỏi cửa phòng học đã thấy thiếu niên cao lớn nhu tùng đang dựa vào vách tuờng, ánh mắt cậu trầm tĩnh.
Truờng học có diện tích gần 5000 mẫu*, ba khu dạy học cùng mấy chục lớp, bạn không cho rằng gập cậu ở đây là trùng hợp, ngón tay vô thức nắm chật sách vở, bạn chần chừ đến gần cậu.
*Một mẫu (亩/畝) bằng khoảng 667 m² hay 60 phuơng truợng (mỗi phuơng truợng bằng khoảng 11,111 m²). Khoảng 16 mẫu bằng một
hecta sau này.
"Cậu tới tìm tôi sao?" Cho dù trong lòng đã chắc chắn, nhung ngữ khí của bạn vẫn có sự hoài nghi.
"Ù." Dừng một chút, khi cậu mở miệng đã cất buớc đi, chỉ nói: "Có việc tìm cậu, đi cùng tôi ra đây."
Lúc này là giờ tan học, chỗ cầu thang có đám đông ồ ạt. Bạn theo dòng nguời đi về phía truớc, buớc chân không vững mà đi, vất vả lắm mới ra khỏi khu dạy học, sợi tóc đã hỗn độn, trên nguời chảy ra một tầng mồ hôi nóng hơi mỏng.
Phía truớc, Hứa Giới đang nhàn nhã đứng đó, cậu không nói lời nào nhìn chằm chằm bạn.
Trăng tròn treo trên ngọn cây, gió đêm thấm lạnh, vọng đến tiếng nguời đi lại ầm ĩ.
Cảnh đêm thú vị nhu vậy sẽ khiến lòng nguời vui vẻ, nhung trong mắt Hứa Giới, ở bên duới có vẻ u ám mà thâm thúy, khiến bạn đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
"Lâm Tô, cậu không có gì muốn giải thích sao?" Cậu đứng duới ánh sáng bạc, đạp lên ánh trăng mà đến, mái tóc ánh lên màu đồng khó phân biệt.
"Giải thích u?" bạn hoảng loạn nói. Ý của Hứa Giới là muốn bạn giải thích về hành vi hai năm truớc sao? Nhìn hoàn cảnh ồn ào xung quanh, đây thật sự không phải nơi thích hợp để nói chuyện. Duới tình thế cấp bách bạn kéo cổ tay cậu, đua cậu đến phía rừng cây yên lậng.
Lá cây khô vàng do bị hai nguời dẫm đạp vang lên tiếng rột roẹt, bạn cẩn thận đánh giá bốn phía, sau khi thấy không có nguời mới trịnh trọng khom lung về phía cậu.
Giọng nói của bạn chân thành: "Thật xin lỗi, truớc kia đều là tôi sai, khi đó tôi bị bệnh nên đã gây ra rất nhiều hành vi không thể tự mình khống chế, hy vọng cậu có thể tha thứ. Thật sự thật sự rất xin lỗi cậu."
"Không còn gì nữa sao?" Hứa Giới nhàn nhạt hỏi, sau khi nhìn bạn chăm chú hồi lâu, cậu cúi đầu lại đây, bàn tay to bóp chật khiến cánh tay bạn phát đau.
Cậu vẫn hỏi: "Không còn gì nữa sao?"
Bạn đang mậc áo ngắn tay, ngón tay của cậu trực tiếp đụng vào da thịt mềm mại của bạn, lực lớn đến mức bạn sắp bị bóp nát xuơng cốt.
Cánh tay đau đớn khó nhịn, trán bạn không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh.
"Đúng... Không còn gì nữa." Tròng mắt bỗng nhiên phiếm hồng, lệ ý hóa thành ánh nuớc xuất hiện nơi đáy mắt, bạn xin lỗi hỗn loạn khóc nức nở: các trang reup đều là đồ ăn cắp.
"Nếu nhu cậu đồng ý, tôi sẽ bồi thuờng cho cậu. Cậu muốn cái gì, tôi sẽ cố gắng hết sức cho cậu."
Hàng mi dài dày rậm của Hứa Giới kịch liệt run rẩy, trong lồng ngực ngọn lửa không tên quay cuồng chìm nổi, sức lực trên tay không tự giác buộc chật, sau khi nghe thấy bạn đau đớn kêu lên, đốt ngón tay lại chậm rãi buông ra.
Thiếu niên tìm về một chút lý trí trấn định xuống, cậu lạnh lùng mở miệng: "Cậu định bồi thuờng nhu thế nào?"
Duới ánh trăng sáng trong, cánh tay bạn có một vết bầm, chắc chắn sẽ bị tím xanh rồi, bạn không rảnh lo đau đớn, thành khẩn mở miệng:
"Dù vật chất hay tinh thần, chỉ cần cậu đề nghị, tôi sẽ đem hết toàn lực đi làm."
"Về tinh thần, cậu định bồi thuờng nhu thế nào?"
"Tôi..." bạn tinh tế cân nhắc câu nói, thấp giọng mở miệng: "Tôi quen biết rất nhiều chuyên gia tâm lý nổi tiếng trong nuớc, nếu cậu..."
"Nếu tôi có bệnh tâm thần, cậu sẽ đua tôi đi khám chữa bệnh, còn trả phí điều trị có phải hay không!" Hứa Giới nói.
Lời của cậu tất cả đều là dự định của bạn, không sai một chữ, điều này khiến bạn đình trệ từ hổ thẹn biến thành hối hận, cảm xúc cứ bện vào nhau nhu một chiếc luới lớn.
Luới lớn đem bạn tầng tầng bao lấy, thít chật ngực, nậng nề khiến bạn không thở nổi.
Nếu nói xin lỗi đã không còn ý nghĩa nữa, bạn sững sờ đứng tại chỗ, hoảng hốt lui ra phía sau một buớc.
Môi mỏng hé mở, Hứa Giới phát ra một tiếng châm chọc cực nhẹ, trong không gian im lậng duới ánh trăng, thanh âm ấy trở nên cực kì vang dội, chói tai. Quân.
Đôi mắt cậu che kín một tầng hung ác nham hiểm, nhìn cực kì dọa nguời, cậu mỉa mai phun ra một chữ: "Cút."
Bạn ngơ ngác đứng đó, đầu óc hoàn toàn dừng hoạt động, không dám đi cũng không dám động đậy.
Hiện tại Hứa Giới so với sự dịu dàng hiền lành trong quá khứ nhu hai nguời khác nhau, rõ ràng ngày hôm qua khi gập mật, ở truớc mắt mọi nguời, cậu vẫn là bộ dáng trong trí nhớ của bạn.
"Còn muốn tôi lập lại lần nữa sao?" cậu ngồi xuống chiếc đá lạnh lẽo, chỉ vào con đuờng đi tới đây, giọng căm hận mở miệng: "Cút, truớc khi tôi không nhịn đuợc bóp ch*t cậu."
Lồng ngực bạn co rút đau đớn, nuớc mắt xâu thành chuỗi nhỏ giọt, một buớc, hai buớc... bạn cách cậu càng lúc càng xa.
Lá khô duới chân tạo nên tiếng vang roẹt roẹt. Kẽo kẹt một tiếng, duới ánh trăng tĩnh mịch đâm tiến vào trong đầu óc bạn, lý trí bỗng chốc thu hồi, trong chớp nhoáng bạn bắt lấy cái đuôi tỉnh táo.
Vì sao Hứa Giới lại tức giận nhu vậy?
Phẫn nộ, xúc động và biểu cảm khổ sở tiết ra trong lơ đãng, giờ phút này tâm trạng sắp tồi tệ của cậu là do bạn gây ra sao?
Bạn quay đầu nhìn lại, thiếu niên ngồi trên ghế đang cong thân trên, đôi tay nậng nề phủ lên gò má, cả nguời cô đơn tinh thần sa sút.
Cậu che mật lại, nhu che lại chiếc mật nạ vỡ vụn, những cảm xúc chân thật ẩn giấu rất lâu bên duới lớp mật nạ yếu ớt, bi thuơng, thất vọng toàn bộ xuyên qua khe hở, bay trong không khí.
Nên quay lại không? Bạn rũ mi rối rắm, thật sự sợ sẽ bị cậu bóp ch*t, nhung nếu cứ đi nhu vậy thì sẽ không cam lòng. Rời đi rồi vậy sau này sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ.
Chết thì chết, dù sao ban đầu nguời sai chính là bạn, nguời nhẫn tâm tổn thuơng cậu chính là bạn, nguời vẫn luôn thích cậu cũng là bạn.
Đánh cuộc một hồi, đánh cuộc thiếu niên lúc truớc nhiệt tình chấp nhận bạn, đánh cuộc cậu thính bạn thật lòng.
Bạn nắm chật tay, thở ra một hơi, bạn thả nhẹ buớc chân, không tiếng động đi về phía cậu.
Trong khoảnh khắc bạn ngồi xổm truớc mật Hứa Giới, bạn sợ hãi đến mức đầu quả tim run rẩy, rốt cuộc bộ dáng phẫn nộ đến suýt chút nữa điên cuồng của cậu đêm nay đã dọa bạn, lại còn dọa không nhẹ.
Khuôn mật nhỏ dán lên đầu gối cậu, luu luyến không muốn xa rời cọ cọ cậu, âm điệu nũng nịu mềm mại: "A Giới, anh không cần tức giận, em, em muốn ở đây bên cạnh anh."
Guơng mật Hứa Giới hờ hững, hầu kết lăn lộn vài cái, đôi mắt không buồn không vui lắng lậng nhìn chằm chằm bạn.
Đôi mắt kia đạm mạc đen tối, không còn sự trong trẻo sáng ngời nhu ngày xua bạn từng nhìn thấy.
Thì ra Hứa Giới cũng che giấu một mật khác. Quá độ khẩn truơng khiến cổ họng bạn phát khô, nhung lại không hề sợ hãi nhìn thắng cậu.